"Sau khi thằng ngốc này uống rượu say, thì liên tục gọi Quan Vũ Hạm, nên chúng tôi sẽ giao cậu ta cho cô, chăm sóc cho cậu ấy." Các bạn học đặt cậu lên trên giường rồi định rời đi, một người bạn học trong đó quay đầu lại nói: "Cậu ấy là người đàn ông tốt, không nên tổn thương cậu ấy." Tất cả mọi người rời đi, để lại sự yên tĩnh và mùi rượu khắp phòng.
Quan Vũ Hạm đứng ở đó mà ngẩn người, tình huống này là sao? Mặc kệ, trước mắt phải gọi cái người đang say bất tỉnh này dậy mới được. Cô liền gọi điện thoại cho phục vụ, nói cho bọn họ biết ở đây cần canh giải rượu, mà canh giải rượu lại được đưa tới rất nhanh.
Quan Vũ Hạm vỗ nhè nhẹ lên mặt của cậu, hy vọng có thể đánh thức cậu ngồi dậy uống canh giải rượu.
"Lâm Trí, Lâm Trí mau tỉnh lại. Này? Ngồi dậy uống canh đi đã."
"Uh? Sao? Đừng làm phiền tôi?" Lâm Trí lại ngủ thiếp đi. Hết cách rồi, Quan Vũ Hạm lấy khăn lông ra, lau mặt cho cậu, hy vọng có thể khiến cậu tỉnh táo một chút.
"Vũ Hạm, Vũ Hạm. . . . . ." Lâm Trí lầm bẩm lầu bầu nói, âm thanh không lớn, nhưng lại có thể nghe thấy.
"Uh, tôi ở đây, tỉnh dậy chưa? Đứng lên uống chút canh đi?" Quan Vũ Hạm đến gần cậu, rồi nhìn cậu.
Mùi hương này rất quen thuộc, là của cô, đúng vậy, chỉ có mùi hương của cô mới khiến cho cậu si mê, nhưng tại sao không thể mở mắt ra, giơ tay lên đi tìm nơi phát ra mùi hương. Rồi bắt lấy Quan Vũ Hạm.
"Đừng đi, bé con." Lâm Trí bỗng chốc ôm Quan Vũ Hạm vào trong ngực, ôm rất chặt, giống như nếu buông tay thì sẽ mất đi cô.
"Thì ra là cậu, cậu đã sớm biết, tên đáng ghét này!" Quan Vũ Hạm thầm nghĩ tới, người đụng phải cô chính là Lâm trí. Cái tư thế này khiến Quan Vũ Hạm cực kì khổ sở.
"Này? Này? Cậu đã tỉnh chưa? Ôm đủ chưa?" Lâm Trí buông tay ra, đây không phải là mơ, mà là thật?
"Tôi vì cậu uống say, cho nên tha thứ cho cậu lần này." Quan Vũ Hạm đứng dậy nói. Lâm Trí dùng sức xoa xoa thái dương, hiểu rồi, tôi đã uống say, cô đang chăm sóc tôi.
Nhất thời trong lòng nghĩ ra kế, tiếp tục giả vờ. Ha ha. . . . . . . . . Trong lòng cười thầm.
"Vũ Hạm, Vũ Hạm tôi rất khó chịu, không cần đi." Lâm Trí lại nhanh chóng ôm lấy cô. Trong lòng đang len lén vui vẻ. Quan Vũ Hạm nhìn ra cậu đã tỉnh táo, liền tương kế tựu kế.
"Khó chịu ở đâu? Là chỗ này sao?" Quan Vũ Hạm để tay lên ngực cậu nói, lúc này Lâm Trí làm gì chú ý tới việc khác, đang hưởng thụ. Liền tùy ý trả lời một tiếng.
"Ừ" chính là chỗ đó.
"A -- đau chết mất." Lâm Trí bị bấu đến tỉnh.
"Cô thật là độc ác, muốn mưu sát chồng à!" Lâm Trí la lên
"Mau uống canh giải rượu đi, cậu phải duy trì tỉnh táo, chúng ta còn có chuyện chính phải làm !"
"Đúng vậy! Mau -- mau -- mau tới làm chuyện chính, tôi đã chờ không kịp nữa rồi."
"Thôi đi, có thể nghiêm chỉnh được không? Thấy cậu như vậy hẳn là không sao." Quan Vũ Hạm đi tới.
Trong phòng làm việc, hai bên công ty đều đã đến, Lâm Trí đang nghiêm túc giới thiệu cho đối phương về mẫu sản phẩm mới, một giờ qua đi, đối phương yêu cầu nghiên cứu một chút, nửa giờ sau mới ra kết quả. ✢Tiểu✣Mèo ✤Hoang Trong lòng mỗi người của tập đoàn Lâm thị đều rất khẩn trương, vì thời gian qua bận rộn như vậy, là bởi vì chuẩn bị cho hôm nay, không biết sẽ thành công hay là thất bại.
Nửa giờ qua, lãnh đạo đối phương tiến vào, bọn họ không có biểu tình gì ngồi xuống, Lâm Trí có chút thất vọng, xem ra là không tốt rồi.
"Sau khi chúng tôi tỉ mỉ nghiên cứu, đối với sản phẩm của mọi người rất hài lòng, cho nên chúng ta có thể ký hợp đồng."
Tổng giám đốc tập Lâm thị đoàn đứng lên nói: "Cám ơn quý công ty đã tin tưởng chúng tôi, nhất định chúng tôi sẽ không để cho các vị thất vọng." Hai bên thuận lợi ký hợp đồng.
Ký hợp đồng rất thuận lợi, đương nhiên là phải ăn mừng, mấy người bọn họ liền đi tìm một quán rượu vui vẻ.
Không ngờ tửu lượng của Quan Vũ Hạm lại kém như vậy, chỉ mấy chén nhỏ xuống bụng mà đã không chịu được, đương nhiên cuối cùng là Lâm Trí đưa cô về.
Gọi xe, nhưng đến khách sạn, Quan Vũ Hạm đã đi đánh cờ với Chu công.
"Ôi? Không phải là tôi chiếm tiện nghi của cô! Tôi không thể bỏ cô lại được? Ha ha. . . . . ." Lâm Trí được tiện nghi mà còn ra vẻ, dọc đường cười khúc khích.
"Hiện tại tôi muốn ôm cô thì sao? Muốn bấu tôi chắc! Không được đâu? Đã không thể uống mà còn thể hiện." Lâm Trí có chút đau lòng nói.
Đến gian phòng, đặt cô nằm lên giường, Lâm Trí cũng nằm nghỉ ngơi ở một bên.
"Cô ngốc, ngủ say như vậy, nếu có bị ăn thì cũng không biết." Lâm Trí oán trách nói.
"Ừ --" Quan Vũ Hạm ừ một tiếng, lật người, ngủ tiếp.
"Má ơi! Cô coi tôi làm gối ôm sao?" Nửa người trên của Lâm Trí liền bị cánh tay của Quan Vũ Hạm ôm lấy, nửa người dưới thì bị chân của cô đè ép, mà nếu như là đàn ông thì đều không thể chịu nổi! Lâm Trí quoay mặt về phía Quan Vũ Hạm nói: "Tôi là một người đàn ông, đàn ông bình thường, mà bộ dạng này của cô, khiến tôi không chịu nổi liền muốn ăn cô? Này? Cô có nghe không?"
Bị làm ồn cũng không có phản ứng. Khoảng cách của họ rất gần, có thể nghe được tiếng hô hấp của đối phương, Lâm Trí cũng không kiên trì nổi nữa nói"Quan Vũ Hạm, tôi cho cô biết: cô đừng thử thách tôi, tôi không phải Thánh Nhân, mà là đàn ông."
Lâm Trí nghiêng người đè lên Quan Vũ Hạm nói"Là cô buộc tôi."
Cậu bắt đầu hôn môi cô, phần cổ cô, rồi lại tiếp tục hôn xuống đỉnh nói phập phồng, cậu không dừng lại được, nhưng cũng không thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!
"Vũ Hạm, Vũ Hạm, cô biết phải làm gì không? Cô có biết chúng ta muốn làm gì không? Mẹ kiếp, tỉnh lại đi được không?" Dục vọng trong thân thể khiến cậu càng phát điên.
Không được, phải nhịn xuống, không thể vì nhất thời vui sướng, mà mất đi thứ yêu thích cả đời. Đúng lúc đó thì Vũ Hạm ói ra. Lâm Trí liền dịch sang chỗ khác, may mà tránh kịp, nếu không sẽ bị ói đầy mặt, lần này Lâm Trí có thể sống rồi. Cậu đi tìm quần áo sạch sẽ, không thể để cho cô cứ mặc quần áo bẩn đi ngủ được!
"Tôi cho cô biết? Không ăn cô cũng không sao, chỉ là tôi muốn nhìn cho đã mắt, dù sao cô cũng không mất miếng thịt nào." Cứ như vậy, Lâm Trí thay quần áo cho Quan Vũ Hạm, không rời đi, sợ cô ói thêm lần nữa hoặc là tỉnh lại muốn nước uống, liền nằm ở bên cạnh, rồi ngủ tiêu đi mất.
"A -- cậu -- sao cậu lại ở trên giường của tôi?" Quan Vũ Hạm tỉnh lại kêu to, chỉ vào Lâm Trí hỏi. Lâm Trí mở mắt ra, không để ý tới cô liền ngủ tiếp.
"Cậu đã làm gì tôi vậy, chúng ta, chúng ta. . . . . . Quần áo của tôi, ngày hôm qua tôi không có mặc bộ này mà?" Quan Vũ Hạm thắc mắc đầy đầu.
"Này cô, cô muốn cho toàn thế giới này biết chúng ta đã ngủ chung giường sao? Tôi không phản đối, cứ tiếp tục kêu đi?" Lâm Trí làm bộ tỏ vẻ không liên quan đến mình.
Quan Vũ Hạm che miệng lại, nếu như. bị người khác biết, thì một đời thanh danh của cô coi như xong.
"Này -- rốt cuộc chúng ta có hay không. . . . . ." Vũ Hạm hạ thấp giọng hỏi.
"Cô nghĩ cái gì vậy? Có em bé, đừng sợ tôi đã dùng biện pháp, sẽ không có." Lâm Trí liền đùa giỡn với cô.
"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm sao cậu có thể thừa dịp tôi uống say, cậu...cậu. . . . . ." Quan Vũ Hạm cực kì khổ sở.
Ở trong lòng Lâm Trí vui vẻ, cô thật là ngốc. Cậu lại tiếp tục biểu diễn. Nhìn xem cô ngốc này sẽ như thế nào.
"Thật ra thì ngày hôm qua tôi cũng không định thế, chỉ là cô ôm tôi không buông, hơn nữa chân của cô còn gác lên chân tôi, như sợ tôi chạy mất thì phải? Cho nên tôi cho là cô cần, cho nên mới cho cô." Cậu giả bộ rất vô tội, thật ra thì trong lòng đang vui mừng.
"Tôi...Nhất định là tôi đã coi cậu trở thành gối ôm rồi, tôi đi ngủ đều phải ôm thứ gì đó thì mới ngủ được? Không ngờ tôi lại uống say như vậy, một ít ấn tượng cũng không có." Quan Vũ Hạm cúi đầu nói.
"Chỉ là nói thật, cô rất hưởng thụ, mọi việc đều tốt đẹp. Cô yên tâm tôi sẽ phụ trách."
"Tôi -- không cần cậu phụ trách, chỉ cần cậu giữ lấy bí mật này."
"Tôi không tốt sao? Tại sao lại không thể tiếp nhận tôi?" Câu này cậu chỉ nói ở trong lòng, cậu luôn luôn chờ đợi cô.
"Thật xin lỗi, để cho tôi yên tĩnh một chút được không? Tôi đã từng thề, lần đầu tiên của mình sẽ dùng vào đêm tân hôn, nhưng mà cái gì cũng không còn." Nhìn cô đau lòng như vậy, cậu thật sự muốn nói cho cô biết sự thật. Nhưng không được, không thể nói, bởi vì cậu muốn có chút quan hệ với cô.
Tiếp đó, chính là phải trở về nước.
Quan Vũ Hạm đi ra nước ngoài mấy ngày nay, trong lòng Hàn Vinh Hi cũng không bình tĩnh, anh ta sợ mất đi Quan Vũ Hạm, cũng may hôm nay bọn họ sẽ trở về, anh ta liền chuẩn bị đi đón máy bay.
"Vũ Hạm ở đây" Hàn Vinh Hi hướng về phía Quan Vũ Hạm gọi, lần này chỉ có hai người bọn họ trở về nước, các lãnh đạo khác còn có chuyện, sẽ ngồi chuyến bay sau trở lại.
Lâm Trí vừa nhìn thấy anh ta, liền lẩm bẩm nói: "Cao dán trên da chó, đã chạy tới đây rồi."
"Vinh Hi, anh tới đón chúng tôi sao." Quan Vũ Hạm kéo lấy hành lý đi tới. Hàn Vinh Hi nhận lấy hành lý của cô, nói với bọn họ: "Hôm nay không cần tới công ty, nghỉ ngơi một chút, ngày mai chính thức đi làm, đúng rồi hình như Lâm Trí không thuận đường với chúng tôi, cậu gọi xe trở về đi! Tôi đưa Vũ Hạm về nhà trước, tạm biệt." Nói xong bọn họ liền rời đi, cái trường hợp này không chỉ xuất hiện trước mặt Lâm Tri một lần, câu cũng không thể nhịn được, cô ở chung một chỗ với người đàn ông khác, nhất là người đàn ông có dụng ý xấu này, không được, nhất định phải hành động.
"Vũ Hạm, lần này đi công tác có mệt hay không, có vui hay không?" Hàn Vinh Hi quan tâm hỏi, thật ra thì anh ta quan tâm giữa cô và Lâm Trí có xảy ra gì không.
"Vẫn rất tốt! Chỉ là ngồi máy bay hơi mệt, về nhà nghỉ ngơi một chút là được, vậy mấy ngày nay anh thế nào? Công ty có bận rộn không?"
"Công ty sao? Vẫn như cũ, mấy ngày nay không nhìn thấy cô, chính là rất nhớ cô." Hàn Vinh Hi vừa lái xe vừa nói. Thật ra thì mấy ngày nay, anh ta rất bận rộn, Quan Vũ Hạm đi công tác, chuyện lớn nhỏ đều do anh ta làm chủ, sau khi tan việc thì còn thường hẹn bạn bè đi ăn cơm, người bạn này không phải ai khác chính là Mạnh Tuệ Nhàn trong bữa tiệc, cô ta bị Lâm Trí lạnh nhạt, thật ra rất tức giận, nhưng mà vừa thấy đã yêu Lâm Trí, cho nên cô ta phải cố gắng có được cậu. Nên hai người bọn họ thường xuyên gặp mặt, bởi vì bọn họ có chung một mục đích.
Quan Vũ Hạm lại đang ngẩn người, mới rời nhà mấy ngày, sau khi trở về đều đã thay đổi, cô không còn là một cô gái đáng tự hào, cô phải nói với cha mẹ thế nào đây! Bởi vì say rượu mà mất đi trong sạch, cô nên mở miệng thế nào đây! Một loại đau lòng trào lên, bất tri bất giác rơi nước mắt, Hàn Vinh Hi phát hiện, liền tìm một nơi dừng xe lại.
"Vũ Hạm, cô làm sao vậy?"
"A -- Hả" Vũ Hạm đang ngẩn người được Hàn Vinh Hi đánh thức. Lúc này mới phát hiện mình đang khóc, liền lau nước mắt đi.
"Tôi không sao, chúng ta đi thôi.
" Quan Vũ Hạm kiên trì muốn về nhà, Hàn Vinh Hi không thể làm gì khác hơn là đưa cô về nhà, sau đó anh ta cũng không rời đi, mà bấm điện thoại gọi cho Lâm Trí, hẹn cậu đi ra ngoài gặp mặt, địa chỉ là bờ biển.
Lâm Trí cúp điện thoại nói: "Mẹ kiếp, ông đây vẫn đang bức xúc, không ngờ tự vác xác tới cửa."
Bờ biển, hai người đối mặt với biển lớn, giống như ai cũng không muốn nhìn thấy đối phương. Hàn Vinh Hi đứng ra đ