Mộ Sa một đêm ngủ ngon, buổi sáng tỉnh dậy thấy Chelsea và Ryan đều đang ngủ. Thế là định lặng lẽ dậy làm điểm tâm cho họ, nhưng cô vừa nhích người, Chelsea liền thức, mở đôi mắt chưa tỉnh hẳn nhìn cô.
Mộ Sa cảm thấy bộ dạng hắn giờ phút này đáng yêu cực kì, cười dịu dàng với hắn, rồi hôn lên môi hắn một cái, nhỏ nhẹ nói: “Anh ngủ tiếp đi, em làm điểm tâm cho hai người, làm xong sẽ gọi anh.”
Chelsea quả thật rất mệt, gật gật đầu, thả tay để cô xuống giường, còn mình nhắm mắt ngủ tiếp.
Mộ Sa rón rén lấy bộ da thú trong tủ quần áo ra rồi vào phòng tắm. Giày của cô từ lúc rơi xuống núi bị rách nát không mang được, mà da thịt thú nhân giống đực lại dày, không cần mang giày. Thú nhân giống cái cũng chỉ lấy lá cây làm giày mang.
Nhưng Mộ Sa sợ nó đâm vào chân, nên trong nhà không cần mang sẽ không mang, cũng may bây giờ là mùa xuân, đi chân trần trên ván gỗ không lạnh, có điều đến mùa đông lại không ổn. Xem ra cô phải nhanh chóng làm cho mình một đôi giày mới được.
Mộ Sa thở dài, việc cô cần làm nhiều quá, nghĩ cách làm quần áo, làm giày, trồng lương thực, Chelsea còn chạy đến quấy rối, mấy ngày nay cô bận rộn thoả mãn dục vọng của hắn, căn bản là không có thời gian làm việc, xem ra phải nghĩ cách ức chế hắn.
Vừa nghĩ vừa chỉnh trang bản thân. Cũng may tối qua Chelsea không tiến vào, nên bên trong cô sạch sẽ, chỉ cần lau người, rửa mặt, chải đầu là được.
Ở đây không có bàn chải và kem đánh răng, nên Mộ Sa tìm một loại trái cây có vị tương tự bạc hà, cắn một cái, để trong miệng đều tràn ngập vị bạc hà, ngậm một hồi, phun ra, súc miệng, xem như đánh răng xong.
Xử lý xong, Mộ Sa bắt đầu tính toán phải làm món gì. Cả ngày ăn thịt nướng hoài thật là chán.
A, đúng rồi, có thể hầm thịt mà, họ chắc chắn chưa từng hầm thịt.
Mộ Sa ra ý kiến hay, hào hứng đến kho dự trữ lấy hai tảng thịt không biết là thịt con gì, khá nhiều nạc, còn có ít gân.
Mộ Sa ở nhà gỗ rất đơn sơ, không có cái gọi là phòng bếp, bình thường đều nấu trong chỗ ngủ, hôm nay Mộ Sa sợ đánh thức hai người, nên ở trong phòng tắm nhóm lửa, rồi lấy cái vỏ không biết của con gì mà lớn hơn mai rùa rất nhiều, đổ nước vào nấu, rừa sạch thịt, dùng xương thú bén cắt thịt thành từng miếng nhỏ, đợi nước sôi bỏ thịt vào.
Trong lúc đợi thịt chín thì lục cái sọt để trong góc nhà, tìm trái cây có vị ngọt. Mấy ngày nay tuy cô không biết gọi tên nhưng đã phân biệt được vài loại trái dại, hơn nữa còn nhớ rõ hương vị của chúng.
Chờ thịt gần chín, cắt trái cây thành từng múi bỏ vào nồi. Rồi vắt lấy nước trái cây có vị mặn vô. Ở đây không có muối, vị mặn đều dựa vào một loại trái cây có lớp vỏ đen thui cung cấp. Mộ Sa thử lọc muối từ loại trái này mấy lần đều không thành công. Cho nên tạm thời chỉ có thể dùng nước của nó thay thế muối.
Đợi sôi lại, Mộ Sa dùng muôi gỗ múc nước canh nếm thử, cũng tạm được, hơi giống vị canh cà chua nấu thịt bò, đương nhiên chỉ hơi giống, gia vị rất ít nên không thể so sánh, bất quá còn hơn cả ngày chỉ ăn thịt nướng nhiều.
Ít ra cả nhà đầy thơm mùi thức ăn, thơm hơn mùi thịt nướng.
Chelsea và Ryan cũng bị mùi thơm này đánh thức, xoa mắt nhập nhèm, đi theo hướng mùi thơm.
Chelsea vừa mở cửa vừa hỏi: “Thơm quá. Em làm gì vậy?”
Mộ Sa thấy hai người đã thức, cười nói: “Hai người tỉnh rồi, mau rửa mặt đánh răng, ăn cơm đi.”
Hai người nghe mà sửng sốt, rừa mặt thì họ biết, nhưng đánh răng là cái gì?
Mộ Sa thấy hai người ngây ngốc, liền đưa cho một ít trái cây có vị bạc hà, cứ gọi nó là quả bạc hà đi. Chỉ dẫn: “Cắn một cái, ngậm trong miệng.”
Hai người không hiểu làm theo, một lát sau, Mộ Sa lại đưa chén nước cho họ: “Nhổ ra, rồi súc miệng.”
Chelsea mặt đầy khổ sở: “Trái đó khó ăn quá, anh nuốt luôn rồi.”
“Đồ ngốc, cắn lại một miếng rồi ngậm đi.” Mộ Sa cười mắng.
Chelsea nghe vậy hung tợn trừng cô, nhưng vẫn ngoan ngoãn cắn rồi ngậm, rồi phun ra, lại súc miệng.
Cảm nhận mùi vị, khen: “Miệng lành lạnh rất dễ chịu.”
Ryan cũng súc miệng, cười dịu dàng nói với Mộ Sa: “Cô thông minh thật nha Mộ Sa, nghĩ ra được cách tốt thế này. Miệng quả nhiên dễ chịu hơn.”
Mộ Sa được tâng bốc trong lòng sướng rơn, ngại ngùng cười với Ryan.
Nụ cười trên mặt Mộ Sa, Chelsea thấy rất chướng mắt, không chút nghĩ ngợi kéo cô vào lòng. Mộ Sa lặng đi, khoé mắt liếc sang Ryan. Hơi xấu hổ đẩy hắn, nói sang chuyện khác: “Chúng ta nhanh ăn cơm đi, lát nữa còn giúp Ryan cất nhà.”
Lúc này Chelsea mới buông cô ra, có điều bàn tay vẫn giữ rịt hông cô.
Cơn Ghen Mang Vị Ngọt
Mộ Sa giục họ rửa mặt rồi lấy ba cái chén đựng thịt, ba người cùng về phòng, ngồi chung bàn bắt đầu ăn.
Chelsea lúc vừa ăn sẽ không nói chuyện nhiều, ăn ngấu nghiến hết một chén, lại tự ra sau xúc thêm chén nữa, ăn cho đến khi đáy nồi sạch sẽ, lúc này mới no nê, ánh mắt nóng rát nhìn Mộ Sa.
Ryan ăn tương đối nhỏ nhẹ hơn Chelsea nhiều, có điều cũng ăn liền ba bốn chén mới ngưng, còn khen ngon, tuy không trắng trợn như Chelsea nhưng ánh mắt nhìn Mộ Sa cũng nóng rực.
Mộ Sa bị hai người nhìn mà ngượng ngùng, nhưng thấy đồ ăn mình làm đều được họ ăn hết, cảm thấy rất thành công.
Thu dọn xong, liền giục họ ra cất nhà.
Chelsea quay lại nói với Ryan: “Cậu tập hợp người trong tộc trước đi, dội rửa chỗ đó cho sạch, rồi lấy gỗ về cho tôi, tôi sẽ ra sau.”
Mắt Ryan buồn bã, gật đầu, xoay người đi ra.
Chân Ryan vừa ra khỏi cửa phòng, giây sau Mộ Sa đã bị Chelsea kéo vào lòng, hôn thật nồng nhiệt.
Vừa hôn vừa đặt cô lên giường, vén quần áo cô lên, bàn tay tách hai chân đang kẹp chặt của cô ra, ngón tay chen vào hoa huyệt.
Mộ Sa giãy dụa phản kháng, nhưng miệng bị bịt, người cũng không thể nhúc nhích, chỉ có thể lấy tay không ngừng đánh lên lưng hắn, miệng kêu “ưm ưm...” kháng cự.
Nhưng Chelsea mặc kệ cô, cũng do quả thật không dừng lại được, cảm giác hoa huyệt cô đã bắt đầu ướt át, liền rút ngón tay ra kéo tấm da thú đang mặc, giữ vật cứng rắn, chen vào hoa huyệt nhỏ chật.
“A...” Mộ Sa chưa chuẩn bị sẵn sàng, nhưng hoa huyệt vẫn chưa đủ ẩm ướt, hắn đột nhiên xông vào, Mộ Sa bị đau cắn lên môi hắn một cái.
Chelsea bị cắn đau, rít một tiếng nhả môi cô ra, thấy cô nhăn nhó vì đau, hơi đau lòng nên dừng lại, vừa đưa tay xuống vân vê nơi mẫn cảm, vừa nhỏ giọng dỗ dành: “Bảo bối, thả lỏng chút, cho anh đi vào, một lát nữa em sẽ sung sướng.”
Mộ Sa tức giận liếc hắn, nhưng cũng biết bây giờ mà bảo hắn đi ra là chuyện không thể, nên đành buông lỏng mình cho hắn đi vào, thít chặt quá đến cuối cùng chịu khổ cũng là cô thôi.
Chelsea cảm nhận thấy cô phối hợp, cong môi cười, lưng ẩy vào, đâm mạnh xuống, quy đầu đụng vào miệng tử cung.
Sảng khoái tán thưởng: “Bảo bối, em chặt quá, thật sướng.”
Mộ Sa bị động tác thô lỗ của hắn làm cho không thể nói thành lời, ngửa cổ thở nặng nề.
Chelsea không nhịn được, không để cô kịp thích ứng, vòng hai chân cô quanh eo hắn, mạnh mẽ tiến vào.
Ryan dù đã đi nhưng vẫn chưa đủ xa, thính lực thú nhân rất tốt làm hắn nghe rõ tiếng thì thào cũng tiếng thở dốc, không cần nghĩ cũng biết Chelsea đang làm gì với cô ấy.
Hai tay nắm chặt, móng tay như cắm vào thịt, đáy lòng không ngừng gào thét: tại sao, tại sao Mộ Sa không phải là bạn đời của hắn, hắn cũng muốn ôm cô vào lòng, an ủi cô, bảo vệ cô, dịu dàng gọi cô là bảo bối, rồi để cô rên rỉ, thở gấp dưới thân hắn, cho cô khoái cảm, nhưng bây giờ hắn không thể, vì hắn không có tư cách.
Hắn thật sự hận bản thân, tại sao lúc trước không cố giành vị trí tộc trưởng, nếu tộc trưởng là hắn, vậy thì giờ người Mộ Sa ân ái chắc chắn là hắn, ý nghĩ đó vừa loé lên, Ryan lại không ngừng tự nói với mình, không được chia rẽ họ, không được, Chelsea là huynh đệ của hắn, hắn không thể phản bội hắn ta.
Một hồi lâu sau bình tĩnh lại, ép mình nặng nề rời khỏi nhà họ, triệu tập người trong tộc bắt đầu làm việc.
Vì đang ban ngày, cửa sổ không kịp đóng nên Mộ Sa cắn môi không dám kêu lớn, chỉ ư ư a a, theo động tác lắc lư của hắn, bộ ngực mềm mại cũng lắc theo, Chelsea thấy mà miệng đắng lưỡi khô, càng không khống chế nổi lực, hung ác như muốn vùi hết vào hoa huyệt cô.
Mộ Sa bị mấy lần, không chịu nổi lên tiếng năn nỉ: “Chelsea... Nhẹ... aaa... sẽ thủng đó... anh nhẹ thôi...”
Chelsea bị dáng vẻ kiều mị của cô trêu chọc, trong đầu tự nhiên hiện lên hình ảnh hôm qua cô bị Ryan ôm, nhất thời tức giận, nhìn xuống thân dưới cô oán hận nói: “Vật nhỏ, chính là muốn đâm thủng em. Em dám để hắn ôm, anh mặc kệ em, làm chết em, xem em còn dám hay không.”
Gậy thịt bên dưới dường như cũng cảm nhận được cơn ghen ngọt ngào của chủ nhân, càng thêm thô to, không chút nương tình tiến vào cửa tử cung Mộ Sa.
Chỉ Để Mình Anh Ôm
Hoa huyệt Mộ Sa bị căng đau, sợ mình thật sự bị hắn làm thủng, biết hắn “nhịn đói” cả buổi tối lại thêm ghen tuông, nên nhanh nhẹn bám vào cổ hắn, vươn lưỡi liếm trái cổ, vừa liếm vừa thở dốc: “Không dám... Ư... Không dám nữa... Chelsea... tha cho em đi... sau này em chỉ để anh ôm thôi... A... Ông xã...”
Một câu chỉ để cho anh ôm, Chelsea mà lòng lâng lâng, lại tham lam truy hỏi: “Cũng chỉ cho anh vào, chỉ cho anh làm?”
Mộ Sa chỉ mong hắn mau hạ hoả, không cần biết hắn nói gì, tất cả đều ngoan ngoãn lặp lại: “Ừm... Chỉ cho anh vào, cho anh làm thôi.”
Chelsea hài lòng, cúi đầu ngậm tai cô hỏi: “Anh đâm vào em có sướng không?”
“Su... sướng, Chelsea, ông xã... anh thật lợi hại... Thật mạnh... Làm em thật sướng, ưuu...” Kích thích quá nhiều làm Mộ Sa bắt đầu mê loạn, quẩy đầu lung tung, đột nhiên một chỗ nhạy cảm nhất trong hoa huyệt bị Chelsea đẩy mạnh, Mộ Sa không kìm chế nổi, run rẩy lên đỉnh.
Chelsea dường như cũng phát hiện ra cái gò nhỏ bất thường, lúc cô đang run rẩy trong cao trào liền không ngừng đẩy mạnh vào vài cái, nhiều lần chạm đến cái gò đó.
“A... Đừng... Đừng đụng chỗ đó... aaa...” Mộ Sa vì đã lên đỉnh nên càng thêm nhạy cảm, không chịu nổi kích thích như thế, lắc đầu không ngừng kêu la, tay đấm đẩy lung tung, hai chân trên lưng hắn càng vòng chặt, muốn ưỡn người về sau trốn hắn, nhưng không biết thế nào mà cô lại ưỡn về phía hắn, hứng hết va chạm của hắn.
Mộ Sa bị kích thích chồng chất, rất điên cuồng, cố co rút lại không biết là muốn đẩy hắn ra, hay muốn hút hắn vào càng sâu. Thân hình trắng mịn mềm dẻo như rắn vặn vẹo trong ngực hắn.
Chelsea cũng không chịu nổi đợt co rút của cô, bị cô hút vào mà cởi giáp quy hàng, gầm nhẹ hung hăng đâm vào lần nữa, để lên chỗ nhạy cảm nhất phun ra.
Sau khi yên tĩnh, Chelsea tựa như không hài lòng với mình, sao nhanh như vậy đã bị cô làm cho ra, bàn tay xoa xoa mông cô không rút gậy thịt đã mềm ra.
Mộ Sa cuối cùng cũng bình tĩnh lại, chợt nhớ ra, các tộc nhân còn chờ Chelsea ra giúp Ryan cất nha, còn hắn lại giữ cô trong nhà mà ân ái, thật là kì cục.
Nên đẩy hắn ra, thúc giục: “Chelsea, người trong tộc chờ anh ra giúp Ryan kìa, anh mau lấy ra đi.”
Chelsea cũng biết không thể chậm trễ hơn nữa, buông cô ra, vừa kéo da thú quấn lên, vừa chán nản nói: “Vật nhỏ, buổi tối về tiếp tục trừng trị em.” Nói xong đi ra ngoài.
Đả Kích
Nhìn bóng lưng hắn rời đi Mộ Sa khóc không ra nước mắt, cô không làm gì mà, sao lại muốn trừng trị cô.
Xoa nhẹ cái eo đau mỏi, Mộ Sa chậm chạp đứng lên, đến phò