Hai người vừa trò chuyện vừa sóng vai cùng đi, có Ryan dẫn đường, Mộ Sa hái được rất nhiều trái cây, nhưng hạt giống thực vật cô cần tìm lại không tìm được.
Đồ ngốc, Mộ Sa thầm mắng mình, bây giờ đang mùa xuân, làm gì có hạt giống chứ, muốn tìm hạt giống cũng phải mùa thu mới có.
Ryan ở gần đó đang tìm trái cây, lúc hắn cúi xuống cô hỏi: “Ở đây có cây nào kết trái màu trắng, mềm mềm, tròn tròn không?”
Ryan nghĩ nghĩ, rồi vừa đi vừa tìm một hồi, mới chỉ một bụi rậm nói với cô: “Chắc là chúng đó, chúng tôi gọi nó là ‘bạch đoàn tử’, kết trái tròn trắng mềm, loài chim rất thích đem chúng về lót tổ lắm.”
Mộ Sa mừng rỡ, chắc chắn là bông rồi, tuy cô không biết cây giống bông vải ra sao, nhưng theo sự mô tả của hắn thì chắc là đúng rồi.
Nhanh nhẹn ngồi xuống, đào bụi cây luôn cả đất lên, cẩn thận bỏ vào giỏ sau lưng.
Ryan nhìn động tác của cô thì rất tò mò: “Cô lấy chúng làm gì vậy? Đâu ăn được.”
Mộ Sa không ngẩng lên, vui vẻ đáp: “Tôi không đem về để ăn, tôi muốn làm quần áo. Chờ tôi thành công rồi sẽ làm một bộ tặng cho anh.”
Nghe cô nói định làm quần áo tặng mình, tuy không biết quần áo cô nói với da thú trên người hắn có gì khác nhau, nhưng cô muốn tặng đồ, lòng hắn vẫn rất thích thú, âm thầm ghi nhớ trong lòng, đợi sau này ra ngoài đi săn chỉ cần thấy bạch đoàn tử sẽ đào về hết cho cô.
Mộ Sa vừa lấy được bông vải, lơ đãng liếc sang bên cạnh, kinh ngạc kêu lên: “Khoai lang, ở đây cũng có khoai lang kìa.” Khoai thì cô biết, trước kia ở phía sau cô nhi viện có rất nhiều.
Ba chân bốn cẳng đào cả gốc khoai lên, Mộ Sa mừng rỡ không thôi, ngày hôm nay thu hoạch nhiều ghê. Thấy trong giỏ cũng gần đầy, hai người vừa nói chuyện vừa đi về.
Vì không đi xa nên về đến thôn rất nhanh, buổi sáng Mộ Sa không ăn gì, nên hơi đói bụng, thấy tay Ryan còn bị thương, cũng không tiện nấu ăn, liền mời hắn đến nhà cô cùng ăn cơm trưa.
Ryan vui vẻ nhận lời, Mộ Sa đem hai khúc xương đã lóc hết thịt ra nấu một nồi xương hầm, lấy thêm hai tảng thịt tươi, cẩn thận khứa mấy dao lên đó, lấy trái cây gia vị, vắt lấy nước ướp vào thịt, để lên lửa nướng.
Ryan ngồi gần đó nhìn cô bận rộn làm bếp, lòng không khỏi ghen tỵ, ghen tỵ Chelsea chẳng cần làm gì cũng có được bạn đời tốt thế này, rõ ràng là hắn cứu cô về, có phối thì phải phối cho hắn, chứ sao là Chelsea được chứ.
Mộ Sa làm xong cơm trưa rất nhanh, nướng thịt xong đưa cho Ryan, rồi lấy chén gỗ đựng canh xương. Ryan cắn miếng thịt nướng, ngồm ngoàm nói: “Ừm, ngon, thật sự ngon lắm.”
Ác Mộng Bắt Đầu
“Haha, ngon sao? Vậy anh ăn nhiều một chút, vẫn còn này, anh nếm thử canh xem thế nào?” Mộ Sa thấy hắn thích ăn món mình làm, cảm thấy rất thoả mãn. Chelsea chưa từng ăn món cô nấu, không phải cô không muốn nấu cho hắn ăn, mà do hắn không cho cô cơ hội.
“Ừ, canh ngon, không ngờ dùng xương nấu canh lại ngon thế này, trước đây chúng tôi đều ném cả, thật lãng phí quá.”
Ryan bây giờ quả thật thay đổi cách nhìn về cô, không ngờ cô vóc dáng nhỏ bé, nhưng có tài ghê, nấu đồ ăn ngon quá chừng.
“Haha, anh thích thì cứ đến đây, tôi nấu cho anh ăn.” Mộ Sa cảm thấy ở gần hắn thật dễ chịu, không giống ở gần Chelsea rất áp lực.
“Cô nói đấy nhé, sau này tôi sẽ đến, cô đừng chê tôi phiền rồi đuổi đi nhé.” Ryan rất thích thú nhận lời mời của cô.
Một bữa cơm, hai người vừa nói vừa cười, ăn cơm xong, Mộ Sa được Ryan giúp đỡ cuốc sân sau, trồng mấy cây giống cô đem về.
Mộ Sa chưa từng trồng trọt, không biết mấy loại cây này có sống được không, nhưng cứ gieo, tưới nước trước đã.
Vừa làm xong, Chelsea đi săn trở về, khiêng con mồi vào kho dự trữ cất, đi ra thì thấy hai người ở phía sau vui vẻ trò chuyện gì đó, sắc mặt sầm xuống, nhìn đám cây giống xanh mượt, nhíu mày hỏi: “Đây là cái gì?”
Mộ Sa co rúm người lại, theo bản năng lùi ra đằng sau, nhỏ giọng đáp: “Là bông vải, em muốn tự trồng, anh nhìn xem trồng vậy được không.”
Cảm giác được cô sợ hắn, Chelsea thấy khó chịu, vừa rồi mới thấy cô với Ryan nói cười vui vẻ, mà vừa gặp hắn đã thay đổi thái độ.
Ryan nhìn thấy mọi chuyện, không nhịn được nói Chelsea: “Cậu về rồi à, vừa lúc tôi có chuyện muốn nói, cậu đến nhà tôi một chuyến đi.”
Chelsea nhìn sang Mộ Sa, gật đầu rồi đi cùng hắn.
Mộ Sa thấy hai người đi rồi, bèn ngoan ngoãn vào nhà, hắn đã về rồi, trời cũng đã tối, ác mộng của cô sắp bắt đầu rồi, bây giờ cô lại thấy sợ.
Chelsea đi không bao lâu thì về, sắc mặt không được tốt, không nói câu nào bắt đầu cắt thịt đem nướng, Mộ Sa thấy hắn tâm tình không tốt, cũng không dám chọc vào, im lìm ngồi bên cạnh nhìn hắn làm.
Chelsea nướng thịt xong, thấy trong nồi còn canh xương, nghi ngờ hỏi: “Đây là gì?”
Không nghĩ hắn đột nhiên hỏi mình, Mộ Sa hoảng sợ, nhưng lại kịp hiểu hắn hỏi gì, nhỏ giọng đáp: “Là canh xương hầm, giữa trưa Ryan ở đây ăn cơm.”
Chelsea nghe vậy mặt càng sầm hơn, múc một thìa nếm thử, ai dè hương vị không tệ lắm, nên múc luôn hai chén, một chén đưa cho Mộ Sa, đưa luôn thịt nướng cho cô, Mộ Sa cầm thịt, chậm rãi ăn từng chút một.
Ở đây không có gì để giải trí, nên ăn tối xong, không được bao lâu hắn lại đè cô lên giường, làm chuyện cô vừa khổ sở vừa xấu hổ, đó cũng là chuyện cô sợ nhất.
Nên bây giờ có thể kéo dài thời gian được chút nào thì cứ kéo.
Gần Gũi Kích Tình
Tiếc là cô có ăn từng miếng nhỏ đến đâu thì cũng đến lúc ăn hết.
Chelsea thấy cô ăn xong miếng cuối cùng, tiến đến ôm cô, ném lên giường, Mộ Sa không dám phản kháng, mặc cho hắn cởi quần áo mình.
Nhưng Chelsea không giống ngày thường lập tức nhào lên, mà cởi đồ mình xong lại nằm kế cô. Kéo tay cô sờ lên cây cột khổng lồ của hắn, ra lệnh: “Vuốt và liếm nó đi.”
Mộ Sa sợ hãi nhìn cây cột cực đại màu tím đen, hắn bắt cô liếm nó, nhưng cô chưa từng làm, hơn nữa cô cảm thấy nó dơ bẩn.
Thấy cô chậm chạp không làm, Chelsea không vui nhíu mày, ấn đầu cô xuống, thúc giục: “Nhanh lên.”
“Đừng... ưm...” Mộ Sa mở miệng phản kháng, nhưng cô vừa mở ra Chelsea liền nhân cơ hội đút vào. Đầu Mộ Sa bị đè lại, không thể tránh thoát, đành nén cảm giác ghê tởm ngậm vào miệng, nước miếng không nuốt được chảy đầm đìa.
“Dùng lưỡi mà liếm! Đừng chỉ ngậm thôi.” Thấy cô không chịu phối hợp, Chelsea không có tính nhẫn nại, vỗ mông cô một cái, mông Mộ Sa đỏ lên tức thì.
“Uuu...” Mộ Sa quỳ trên giường, ngậm vật thật lớn của hắn, gian nan phun ra nuốt vào, lưỡi thỉnh thoảng còn liếm hai cái.
Chelsea thoải mái nhắm mắt hưởng thụ, nhưng dần dần hắn không thấy đủ vì tốc độ cô chậm rì rì, đè chặt đầu cô xuống, để hắn không chế nhịp điệu đưa đẩy, không ngừng ấn sâu vào cổ, làm Mộ Sa nghẹn thở phát khóc.
Cuối cùng lúc Mộ Sa cảm thấy mình sắp ngạt chết rồi, hắn lại bắn ra, nhưng hắn đè đầu cô lại không cho cô tránh đi, toàn bộ đều bắn vào miệng cô.
Mộ Sa không cách nào khác đành nuốt vào, nhưng quá nhiều tinh dịch, cô không theo nổi tốc độ của hắn, bị nghẹn không thở nổi. Cuối cùng Chelsea mới thả cô ra, Mộ Sa nằm trên ho khù khụ.
Nhưng Chelsea rõ ràng không biết thương hương tiếc ngọc, hoặc là hắn cố ý làm cho cô khó chịu, Mộ Sa vừa hết ho xong, Chelsea lại lật cô qua, kéo chân cô ra, cúi xuống hôn liếm hoa huyệt của cô.
Chelsea chừng như rất thích mật dịch trong hoa huyệt, mỗi lúc trời tối đều mút rất lâu, Mộ Sa cũng dần quen, ước gì hắn mút lâu một chút, dù sao chỉ có vậy mới không đau, còn rất dễ chịu.
Nhưng tối nay Chelsea lại khác, chỉ mút một hồi cho cô lên cao trào một lần rồi ngừng, ôm cô ngồi xuống, để cô tự đưa vật của hắn vào cơ thể.
Mộ Sa thấy hắn đêm nay khác lạ, sợ chọc giận hắn, không dám chậm chạp, đỡ lấy rồi ngồi xuống liền.
“A...” Tuy do chính cô kiểm soát lực vào, nhưng hoa huyệt bị căn đến tận cùng, đau đớn làm cô rên lên, Mộ Sa run rẩy, vịn vai hắn, cô biết thế này vẫn chưa xong, bởi vì vẫn còn một phần ở ngoài.
Quả nhiên, không đợi cơn đau qua đi, Chelsea đã túm eo cô nhấn xuống, còn mình lại nảy lên, đi vào lút cán.
“Uh...” Cửa tử cung lại bị đội thấu, Mộ Sa thật sự đau không chịu nổi, há miệng cắn lên vai hắn một cái.
Mở Rộng
Dường như cơn đau trên vai kích thích Chelsea, hắn thoáng rút ra một tí lại tàn nhẫn đâm vào. Mộ Sa bị hắn đâm mạnh vài lần phải buông ra, nhanh chóng bám vào cổ hắn, dán sát người hắn.
Dần dần cô không còn sức bám trên cổ hắn nữa, mà mềm nhũn rên lên, Chelsea vỗ mông cô mấy cái, để cô lên tinh thần một tí, nhưng chỉ chốc lát cô lại mềm nhũn.
Chelsea hết kiên nhẫn, lấy ngón tay cắm vào cúc huyệt.
“Á...” Mộ Sa bị đau nhoài người trốn đi, bị Chelsea kéo lại, hoa huyệt căng chật với ngón tay trong cúc huyệt ra vào cùng lúc.
“Chelsea... Đau quá... xin anh... xin anh... lấy ra đi... ư...” Mộ Sa đau không chịu nổi, nức nở cầu xin hắn, sợ hắn làm vỡ cúc huyệt, tuy giống cái ở đây đều dùng chỗ này, nhưng cô quá nhỏ, còn hắn quá lớn, bị hắn đi vào cô sẽ chết mất.
Chelsea không để ý đến lời năn nỉ của cô, cố tiến vào cúc huyệt va chạm lung tung, không bỏ qua sót chỗ nào, ngón tay trong cúc huyệt từ một ngón biến thành hai ngón.
“A... A...” Mộ Sa khóc la, đầu ngửa ra sau, theo nhịp ra vào của hắn mà lắc lư vô thức.
Ngay lúc Mộ Sa cảm thấy mình sắp chết thì thân dưới của Chelsea ra vào hơn mười lần, cuối cùng ôm chặt cô run rẩy, gầm nhẹ bắn ra.
Mộ Sa được hắn buông ra, quay người đưa lưng về phía hắn thút tha thút thít.
Chelsea từ đằng sau áp lên cô, lại đút ngón tay vào cúc huyệt.
“Đừng!” Mộ Sa kinh hoàng la lên, đẩy tay hắn ra. “Chelsea, đau lắm, không được.”
“Đừng nhúc nhích, cũng vì đau nên tôi mới nới ra cho cô.” Tay kia của Chelsea đè eo cô lại không cho cựa quậy.
“Đừng, Chelsea, không được, em sẽ chết đó, không được...” Mộ Sa khóc càng lớn, dường như khóc cho cả sợ hãi mấy ngày nay.
Chelsea bị cô khóc mà bực bội, rút ngón tay ra, quay cô lại, để cô nằm xuống trầm giọng hỏi: “Khóc cái gì? Tôi chưa làm cô thoả mãn à?”
“Không phải, không phải.” Mộ Sa nhanh chóng lắc đầu phủ nhận.
“Tôi không tốt với cô?” Chelsea lại hỏi, hôm nay Ryan còn đặc biệt cảnh cáo hắn phải đối xử tử tế với cô, chẳng lẽ cô đã nói gì với Ryan?
“Không có, anh tốt với em lắm.” Ở dị giới này, có cái ăn có chỗ ngủ, xem như là tốt rồi. Mộ Sa không hề nghĩ ngợi đáp ngay.
“Vậy cô khóc cái gì?” Chelsea khó hiểu nhíu mày hỏi. Nói thật, hắn không hài lòng lắm với bạn đời này, vai không thể gánh, tay không thể xách, dáng người lại nhỏ bé, không biết leo cây, không chừng ngay cả hái lượm cũng là vấn đề.
Có điều tất cả hắn đều chịu được, hắn có đủ khả năng nuôi sống hai người, nên cô không cần làm gì cũng không sao, mấu chốt là thể chất cô quá yếu, trên giường không thể thoả mãn hắn. Mỗi lần hắn đang cao hứng, cô lại ngất đi, thật quá mất hứng.
Chỗ tốt duy nhất của cô chính là thân thể mềm mại, thơm tho, ôm rất dễ chịu. Phía dưới còn có hai chỗ để vào, đáng tiếc phía sau quá chặt, hắn không vào được, muốn nới rộng cho cô trước, cô còn khóc lóc không yên.
Làm Nhiều Nhiều
“Đau lắm, em thật không chịu nổi.” Mộ Sa ấm ức nói.
“Cũng bởi vì đau nên mới nới ra giúp cô.” Nếu không vì sợ cô đau không chịu nổi, không muốn làm cô bị thương, hắn đã làm luôn rồi, còn phí sức làm gì, h