sốt đùng đùng thì thật là phản ứng bình thường. Nhưng mà tới nhanh thì đi cũng nhanh.
- Được rồi, ngã bệnh thì chuyện như vậy đúng là không phải chính mình có thể khống chế. Nhưng tớ nhớ không sai thì coi như cậu và Lôi Tân Dương quyết định ly hôn thì cậu cũng có thể vẫn ở biệt thự, tại sao lại ở chỗ này?
Lý Tử Duyệt tư duy rất rõ ràng.
Hiện tại cô bệnh đến ngay cả nhấc tay cũng không còn sức, thật sự không nghĩ đối mặt với chuyện yêu đương đau lòng như vậy đã khiến cho trăm ngàn vết thương lại mở ra, khiến cô phải trải qua một cơn đau đớn.
- Hình như tớ không nên vào lúc cậu không thoải mái như vậy mà lại tò mò không ngừng hỏi. Nhưng người bệnh nên trút hết thượng vàng hạ cám ở trong đầu, như vậy mới có thể khỏe nhanh.
Tống Oánh Tâm đồng ý gật đầu, cô phải diệt trừ nỗi đau trước đây ở trong lòng đã biến thành u ác tính. Đau thêm một lần nữa cũng không sao, chỉ như vậy mới có thể làm cho mình hoàn toàn hết hy vọng . . . Đúng vậy, cô không nên lưu luyến nữa mặc dù điều này cũng không dễ dàng. Yêu sâu đậm như vậy, làm sao lại có biện pháp trong thời gian ngắn ngủi như vậy đủ làm cho mình chặt đứt nhớ nhung?
Chuyện phát sinh đêm qua, Lôi Tân Dương có hiểu lầm cô. Anh ấy nói rất kỹ. Thành thật mà nói thì cô cảm thấy rất vô tội. Lôi gia Gia thích cô làm cháu dâu mình thì đây cũng không phải lỗi của cô. Tại sao bởi vậy mà cô lại biến thành một kẻ âm mưu.
- Vậy tại sao cậu không giải thích rõ chuyện đó?
- Cậu biết không? Nếu như anh ấy yêu tớ thì cho dù tớ không hề giải thích, anh ấy cũng sẽ tìm lý do cho tớ. Nhưng đối mặt chuyện này thì phản ứng đầu tiên của anh ấy là coi tớ cùng Lôi gia Gia là một phe. Anh ấy chỉ nghĩ đến chính mình, trong lòng căn bản không có tớ.Cậu cho rằng tớ cần phải giải thích sao?
Lắc đầu, Lý Tử Duyệt không đồng ý cách nói của cô.
- Cậu quá hà khắc với anh ấy rồi. Mỗi khi gặp phải vấn đề này thì mỗi người đều trước hết sẽ nghĩ đến cảm nhận của mình, không phải cậu cũng thế sao? Cậu tức giận anh ấy hoài nghi con người của bạn, liền giận dỗi không nói rõ ràng. Lúc ấy cậu cũng không hề suy nghĩ đến cảm nhận của anh ấy. Có lẽ, anh ấy hy vọng cậu có thể vì chính mình mà giải thích.
Tống Oánh Tâm nao nao, không nói gì đáp lại. Đúng vậy, khi anh ấy nói cô là nữ nhân mưu mô thì cô không chỉ đơn giản là đau lòng, mà còn tức giận. Làm sao anh ấy có thể đối xử với cô như thế? Chẳng lẽ bởi vì một việc đó mà có thể liền hủy diệt nhân cách của cô sao? Cô rất tức giận, anh ấy chà đạp trái tim cô, cũng làm thương tổn lòng tự ái của cô!
- Cái gì cậu cũng không nói thì làm sao anh ấy biết chân tướng? Hẳn là cậu nên giải thích rõ, nếu như anh ấy vẫn không tin cậu thì đó chính là lỗi của anh ấy.
Cô hẳn là nên tìm anh ấy giải thích rõ sao? Vạn nhất anh ấy không tin thì có phải là cô sẽ chịu tổn thương quá nặng hay không?
Không sai, sở dĩ cô không giải thích rõ ràng chính vì sợ hãi bị thương quá nặng. Thật không ngờ hành vi của cô là một loại ích kỷ. Vì bảo vệ chính mình, phản ứng của cô cũng không hề cao quý hơn so với anh ấy.
- Cậu thương anh ấy sao?
Khóe miệng nhếch lên một nụ cười thùy mị mỗi lần nghĩ tới nam nhân này. Anh ấy cũng không tinh tế cũng chẳng quan tâm, thậm chí còn là kẻ đại nam nhân chủ nghĩa khiến cho người tôi nghiến răng nghiến lợi rất muốn tẩn cho anh ấy một quyền. Lại cũng không hiểu, nam nhân này rốt cuộc có điểm nào hấp dẫn người tôi đây? Nhưng lại rất chính xác là cô muốn ở bên cạnh anh ấy.
- Tớ chưa từng nghĩ rằng chính mình lại sẽ yêu một người đàn ông như vậy.
- Vậy thì đừng để vuột mất anh ấy, mất mát sẽ vĩnh viễn để lại một hố sâu trong tim. Kỳ thật anh ấy cũng như thế. Nói không chừng tình hình hiện tại của anh ấy so với cậu vẫn còn thảm hơn.
Liệu còn có thể sao? Anh ấy nói tuyệt tình như vậy, liệu có thể cũng đau lòng khổ sở như cô sao? Bình tĩnh suy nghĩ qua thì đáp án rất rõ ràng. Đương nhiên anh ấy cũng đau lòng khổ sở, bởi vì nếu không quan tâm thì anh ấy cũng sẽ không nói ra cay độc như vậy.
- Ai nha!
Lý Tử Duyệt đột nhiên kêu một tiếng, trong đầu chợt loé lên một điểm. – Đúng rồi, làm sao mà anh ấy lại nói mấy người dùng một cái di chúc giả để lừa anh ấy kết hôn? Chuyện là như thế nào?
- Tớ cũng không biết, người chấp hành di chúc cũng không phải tớ. Tớ đâu có bản lãnh làm giả?
Chun mũi lại, Lý Tử Duyệt cảm giác rất hao tổn tâm trí.
- Cậu không giải thích rõ ràng, cũng không hỏi rõ ràng. Tớ xem ra căn bản là cậu tự tìm lấy tội!
- Vào tình huống lúc ấy, cho dù tớ có hỏi thì anh ấy cũng cho là tớ giả bộ ngu.
Cô thừa nhận mình tự tìm tội chịu. Cho dù phải chết thì cũng cần chết cho rõ ràng. Nhưng để tình huống biến thành mức độ như hiện tại, đầy mơ hồ không rõ rệt thì chứng thật là chính kết quả do cô một tay tạo thành.
- Cho dù như thế nào thì cậu cũng cần phải biết rõ tình hình. Không có khả năng anh ấy vô duyên vô cớ nói rằng bản di chúc kia là giả.
Nếu như không phải bởi vì cô đang bị bệnh nằm trên giường thì Tử Duyệt đã hung hăng cốc đầu cô. Năng lực đọc sách hạng nhất, nhưng khi đối mặt vấn đề thì làm sao lại chậm hiểu như vậy?
Đích xác như thế, trừ phi là người dự định làm ra bản di chúc kia, nếu không thì ai lại nhảy dựng mà lên án bản di chúc kia là giả chứ . .chẳng lẽ là Tường thúc sao? Nhưng, cái này không hề có đạo lý. Lúc trước Tường thúc dùng một bản di chúc giả để ràng buộc hai người bọn họ, rồi lúc này lại chạy đi nói cho Lôi Tân Dương đó là bản di chúc giả sao . . . . .
Toàn thân lập tức cứng đờ, cô đã rõ ràng. Kỳ thật Tường thúc chỉ là đang thực hiện “Di chúc” mà Lôi gia Gia giao cho mình. Vấn đề là, chuyện này như thế nào lại rơi lên người cô, gây ra đại hiểu lầm như vậy?
Nhìn cô nhăn mày mà Lý Tử Duyệt khẩn trương hỏi:
- Cậu nghĩ là ai đó bịa đặt ở trước mặt anh ấy sao?
- Tường thúc nhất định biết chuyện này xảy ra như thế nào. Tống Oánh Tâm đầy vẻ bối rối vén chăn chuẩn bị xuống giường, Lý Tử Duyệt vội vàng đè xuống.
- Bệnh nhân này làm sao lại không an phận như vậy? Bây giờ đã mười một giờ, cậu muốn đi đâu? Giờ này làm gì còn ai làm việc nữa. Ít nhất cậu phải đợi đến sáng ngày mai, nếu như người ta cho nghỉ hai ngày thì cậu còn phải nhẫn nại đợi lâu hơn đến hết chủ nhật.
Lý Tử Duyệt nói đúng. Tống Oánh Tâm bị bệnh, còn Lôi Tân Dương thì là say đến bất tỉnh nhân sự. Tình hình của hắn xác thật so với Tống Oánh Tâm còn tệ hại hơn. Mùi rượu ngút trời, ngay cả hắn mở cửa bác Hạ cũng không dám tới gần một bước.
Đứng ở bên cổng lớn biệt thự mà suy nghĩ của bác Hạ như kiến bò trên chảo nóng. Làm sao mà Diêm thiếu gia còn chưa tới? Có cần phải gọi điện thoại lần nữa để giục hay không ?
Khi bác chuẩn bị về phòng để gọi điện thoại thì Diêm Nhược Thiên mặc bộ đồ thể thao màu đen xuất hiện. Nhìn ra được là buổi sáng hắn vừa mới chạy đến, mồ hôi đầm đìa, tóc rối bời không hề túm lại nhưng không hề làm giảm loại khí phách giống như vương giả của hắn.
- Diêm thiếu gia, cuối cùng cậu đã đến.
bác Hạ thấy Nhược Thiên như đấng cứu thế, thiếu chút nữa vui mừng quá mà ứa nước mắt.
Người lớn tuổi rất thích ngạc nhiên quá mức, nhưng mà Diêm Nhược Thiên có lẽ phát huy sự chịu đựng hiếm có của hắn.
- Đừng lo lắng, bác có thể nói cho tôi biết cặn kẽ chuyện đã xảy ra chứ?
Bởi vì nóng lòng nên nói không theo trình tự, trong điện thoại bác Hạ chỉ có nhắc tới thiếu gia nhà bác say đã chết, bác gọi cả ngày cũng không có phản ứng.
- Tình hình cặn kẽ tôi cũng không rõ lắm. Sánh ngày hôm kia sau khi trở về chúng tôi thấy đại sảnh bừa bãi, Bánh sinh nhật mà thiếu phu nhân làm cho thiếu gia bẹp gí trên sàn. Đại khái bọn họ cãi nhau, tôi không thấy Thiếu phu nhân đâu. Sau đó ở trong phòng tìm thấy thiếu gia, thiếu gia say khướt gục ở trên giường. Cho dù có gọi như thế nào thì thiếu gia cũng không có phản ứng. Tôi gọi điện thoại cho cậu thì quản gia nói cậu đi kiểm tra khách sạn Cao Hùng. Bởi vì tình hình của thiếu gia không có chuyển biến tốt cậu đang đến đây.
Bác Hạ miêu tả thật sự cặn kẽ.
- Tại sao bác không gọi điện thoại cho Lục thiếu gia?
- Lục thiếu gia bình thường ở trong nội thành nên tôi thật sự không nghĩ đến gọi điện thoại cho cậu ấy.
- Tôi biết rồi, bác làm gì thì đi đi, còn hắn giao cho tôi là được.
Diêm Nhược Thiên cười hì hì vỗ vỗ vai bác Hạ. Nhưng một bước tiến vào căn phòng có thể hun khói chết người kia thì hắn liền không cười nổi. Mặc dù hai cửa phòng đã mở toang, không khí rất lưu thông, nhưng mùi cồn rượu vẫn bám vào trên bề mặt mỗi một món đồ. Nhất là trên giường cái tên kia. Hắn lắc đầu, nam nhân này rốt cuộc tưới bao nhiêu tinh rượu đây?
Trời ạ! Hắn rất muốn dùng hai tay bịt mắt mình, cái tên chết toi này quả thực là thê thảm không nỡ nhìn!
- Lôi, vợ chạy hử!
Hắn rất không muốn sử dụng bạo lực, nhưng dưới tình huống này mà vẫn lấy lễ để đợi thì tên chết dẫm này vẫn để ý đến hắn sao? Không có biện pháp, hắn hung hăng nhằm lưng Lôi Tân Dương đánh tiếp. Có điều cái con sâu rượu này thật đúng là say đến hững hờ, hoàn toàn không có phản ứng.
- Lôi, tôi không thích bộ dạng làm bộ làm tịch này đâu. Nếu cậu không để ý tới tôi thì tôi chỉ có thể đắc tội.
Diêm Nhược Thiên không khách khí liền trực tiếp hầu hạ cho một thùng nước lạnh, nhưng cái tên chết toi trên giường này vẫn không có phản ứng, quả là rất kỳ quái.
Lay đi lay lại cho ngồi dậy thì ánh mắt của Lôi Tân Dương tràn ngập sát khí.
- Cậu muốn chết hả!
- Tôi cho là người tìm chết là cậu, uống thành ra gương mặt này. Cậu muốn trúng độc rượu cồn sao?
Diêm Nhược Thiên rất thông minh vọt đến ghế sa lon ngồi xuống, người bị rượu cồn khống chế không còn lý trí để mà nói, có lẽ cứ duy trì khoảng cách cho an toàn.
- Đây là chuyện của tôi.
- Tôi nghĩ vì Tâm Tâm nha đầu. . . . . Không phải, chị dâu nhỏ, tôi không thấy cô ấy. Tôi nghĩ cậu hẳn là biết tung tích của cô. Nói cho tôi biết thì tôi cũng không quấy rầy cậu nữa.
Hai người không phải đang giở giọng cãi nhau ầm ĩ sao? Như thế nào mà mấy chữ “Tâm tâm tiểu nha đầu” lại có thể khiến hắn nghiến răng nghiến lợi đây?
- Cô ta đi rồi.
Ở mặt ngoài thì rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại có ngàn vạn con kiến đang cắn xé tim gan hắn.
- Rốt cục là cô ấy quyết định không cần cậu sao? Xem ra, tám phần là cậu ở bên ngoài làm bậy cùng nữ nhân khác, không cẩn thận bị cô tóm được. Trong cơn tức giận cô ấy quyết định bỏ lại cậu rời khỏi nơi này.
Giọng điệu của Diêm Nhược Thiên đầy rẫy mùi vị khiêu khích.
- Là tôi bảo cô ta cút đi.
Lôi Tân Dương nhíu mày không vui.
- Ai nha nha, đồ chết dẫm này, so với tôi lại còn thô lỗ hơn. Cô ấy cũng không phải không có chân, làm sao lại bảo cút cho được?
Mở miệng giỡn chơi chút thôi, làm sao lại dùng cái loại ánh mắt lạnh nhạt này mà soi hắn? Được rồi, hắn biết cái đồ thiếu gia này hiện tại thiếu chất hài hước trầm trọng. Nhưng kẻ làm thành loại cục diện này chính là hắn, làm sao lại có thể giận chó đánh mèo với người khác?
- Mặc dù xen vào việc của người khác không phù hợp tác phong của tôi. Nhưng có chuyện có lẽ nói cho cậu cũng được. Tâm Tâm nha đầu. . . . . chị dâu nhỏ lúc đó đến khách sạn Diêm Lệ Viên khổ công học cách làm bánh ga tô. Đại khái bỏ ra mười ngày. Tôi đã hỏi