Lôi Tân Dương bị vấn đề này bức điên, phụ nữ tại sao lại phiền toái như vậy?
Cùng lúc nhận được điện thoại xong, Lục Hạo Doãn cùng Diêm Nhược Thiên đã an vị tại quán bar của khách sạn Diêm thị bồi hắn uống rượu, thực ra 2 vị này rất thức thời, không có bỏ lại hắn mà “chạy lấy người”, ít nhất cho tới bây giờ, bọn họ bồi hắn uống một ly rượu, vẫn không có dấu hiệu chuẩn bị chạy lạc.
Lục Hạo Doãn cùng Diêm Nhược Thiên rất có tính nhẫn nại, không hỏi hắn bất cứ chuyện gì, bởi vì không ai muốn trêu chọc đại thiếu gia hắn khi đang uống rượu giải buồn, từ trong đáy lòng bọn họ đều có đáp án, huống chi hắn không có khả năng nhẫn nhịn lâu, đợi một lúc sẽ tự động phát tác oán khí .
Quả nhiên, tới ly rượu thứ hai, hắn tựa như súng liên thanh bắt đầu kêu ca, hắn chưa bao giờ cùng ai chia sẻ thế giới nội tâm, dù là bạn tốt cũng không ngoại lệ, nhưng hắn cái gì cũng hướng cô khai hết, thậm chí ngay cả chuyện hẹn hò yêu đương, lời ngây thơ như vậy cũng nói ra, cô còn có cái gì không hài lòng? Hắn chỉ cần nháy mắt đối với cô tiến từng bước từng bước, sự tình này đối với hắn là gian nan cỡ nào, cô rốt cục là muốn thế nào?
Khẽ lắc đầu, tuy rằng cùng là đàn ông, nhưng Lục Hạo Doãn đối với “Đại nam nhân” này hoàn toàn không tán đồng .
- Cậu muốn cùng cô ấy yêu đương hẹn thề, thì cô ấy phải cùng cậu yêu đương hẹn thề sao?
- Tôi không có trực tiếp kéo cô ấy lên giường mây mưa thất thường, việc này có cái gì không đúng?
Lôi Tân Dương vẫn thấy là rất đúng lý hợp tình, đây là đương nhiên, hắn cũng đã tưởng tượng đêm qua cứ như vậy trực tiếp lấp kín miệng của cô, sau đó hợp lẽ biến cô thành người phụ nữ của hắn, như vậy thì bọn họ không cần tranh cãi nữa.
Nếu mong đợi nhồi vào trong đại não hình ảnh tình dục có thể phổ ra nhạc trữ tình nhẵn nhụi, lời nói kia tuyệt đối là người si nói mộng!
- Cậu đã quên hẹn hò, nói chuyện yêu đương phía trước còn có một đoạn quá trình sao?
- Cái gì là quá trình?
Hắn đột nhiên có cảm giác mình biến thành một kẻ ngu ngốc.
- Cậu nói rõ ràng hơn chút đi, người trước kia chưa từng phải đi tìm phụ nữ, hắn đầu óc mơ màng lắm.
Diêm Nhược Thiên hảo tâm nhắc nhở Lục Hạo Doãn.
- Tớ hiểu, ai cũng đều biết rằng trước tiên phải theo đuổi, sau đó mới yêu đương.
Lôi Tân Dương không nhịn được nhíu mày, khẩu khí hai người này coi hắn như trẻ lên ba đần độn. . . Được rồi, hắn tại phương diện này quả thật không bằng cả học sinh tiểu học, nhưng thật là chó chê mèo lắm lông, thật sự làm cho người ta không phục!
- Chẳng lẽ hai người đã từng theo đuổi phụ nữ sao?
Nhìn nhau cười, bọn họ hai người rất ăn ý nói:
- Chưa có gặp qua Lợn, nhưng chí ít đã ăn qua thịt lợn.
Hai người này cũng không thể tìm được từ hình dung cho thỏa đáng sao? Nhưng lúc này hắn an phận ngậm miệng.
- Nếu muốn giành được tâm của mỹ nhân, vậy trước tiên nghĩ ra biện pháp đả động đến tâm người ta, nếu không, cậu dựa vào cái gì muốn người ta cho cậu cơ hội?
Đúng vậy, hắn cho là đương nhiên, nghĩ đến hắn nguyện ý cùng cô nói chuyện yêu đương, cô nên cùng hắn nói chuyện yêu đương, bởi vì từ xưa tới giờ, phụ nữ luôn chiều ý, lấy lòng hắn, trong tâm của hắn nhưng chưa từng có ai, tại sao cô lại khó chịu như thế? Giống như cô nói, hắn luôn tự cho là đúng, hắn nói như thế nào sẽ như thế, dựa vào cái gì?
- Cậu hẳn đã nghe qua một câu —— liệt nữ sợ nam quấn, nếu cậu thật sự có lòng, tuyệt đối không cần lo, cô ấy sẽ thoát được khỏi lòng bàn tay cậu, có chăng, nhớ thu hồi sự ngạo mạn của cậu, Tâm Tâm nha đầu là một người phụ nữ rất có chính kiến, cứng đối cứng sẽ chỉ làm cậu rơi thảm hại hơn.
- Đúng vậy, Tâm Tâm nha đầu ăn mềm không ăn cứng, nếu cậu dùng ngôn ngữ kích thích cô ấy, cô ấy tất nhiên sẽ cãi lại, đảm bảo cậu sẽ bị cô ấy sửa cho tới mức phải gào thét lên, nhưng cậu giả bộ đáng thương, cô ấy sẽ mềm nhũn mặc cho cậu tùy tiện.
Đây là Diêm Nhược Thiên kết luận từ lúc Tâm Tâm ở cùng Lôi gia gia.
Tâm Tâm nha đầu. . . Lôi Tân Dương thật sự rất không thích điều này, không ngờ, hai người này so với hắn còn biết rõ người phụ nữ kia hơn!
-Hai người không được gọi Tâm Tâm nha đầu.
Hắn bỏ qua nhiều thời gian, không có cách nào tìm lại được, nhưng hắn tuyệt đối không cho phép hai người kia tiếp tục gọi vợ hắn là “Tâm Tâm nha đầu”.
Người kia tính rất so đo, đây là thói quen của bọn họ, lại không có gì hàm ý đặc biệt gì, chẳng qua, bọn họ không cùng hắn tranh luận, hắn đã bị độc tố tình yêu ăn mòn đến mức đầu óc không còn bình thường, tên gia hỏa này rất khó khai thông, chỉ hỏi một câu, nên xưng hô như thế nào đây?
“Chị dâu.” Cả hai cùng nhăn mặt, nghe cứ như gọi một phụ nữ trung niên vậy. Tâm Tâm nha đầu nhỏ hơn bọn họ một người sáu tuổi, một người năm tuổi, “chị dâu” có phải là làm cho cô ấy già đi? Nói như vậy cũng có đạo lý, hắn tiếp nhận phê bình của bọn họ, sửa lại thêm một lần.”Chị dâu nhỏ.”
Mắt trợn trắng, sao cứ nhắc chữ “chị dâu” mãi thế? Bọn họ cùng Tâm Tâm nha đầu có cần thiết khách khí như vậy không? Chẳng qua, lúc này đây hắn không muốn biết cho cả hai người kia dị nghị điều gì, chuyện này như vậy đã được định án, sau này bọn họ chỉ có thể gọi vợ hắn là “Chị dâu nhỏ”
***
Tuy rằng bạn tốt nói đúng cực kỳ, nếu muốn thắng được tâm mỹ nhân, vậy trước hết phải nghĩ biện pháp đả động tâm người ta, nhưng Lôi Tân Dương động chạm đến Tống Oánh Tâm, toàn sự tình phát triển ra đã thay đổi.
Đây là ý gì? Ví dụ đầu tiên.
Vốn, hắn nghĩ muốn “Mời” giai nhân đến một bữa tối dưới ánh nến đầy lãng mạn, nhưng cuối cùng lại diễn biến thành “Bắt buộc”, nhưng loại tình huống này cũng không nghiêm trọng, khi bọn hắn đến khách sạn Diêm thị, đáp trên thang máy khẩn cấp lên thẳng đến tầng cao nhất, đứng ở cửa phòng tổng tài chuyên dụng, bi kịch của hắn mới chính thức phát sinh.
- Lôi Tân Dương, anh muốn chết a!
Cô hung hăng đá vào chân hắn một cái, hắn đau quá liền ngồi xổm xuống.
- Tại sao em cứ sử dụng bạo lực với tôi?
Hắn không thể tưởng tượng nổi trừng mắt nhìn cô.
- Anh nghe rõ cho tôi, tôi không phải loại phụ nữ tùy tiện, anh đừng mơ tưởng dùng cách đối phó những người phụ nữ khác để đối phó với tôi, cẩn thận tôi đá rơi mạng của anh đấy!
Mặc kệ lời này có phải nói nhảm hay không, cô thật sự rất muốn dẫm đạp lên hắn một phen, tên hỗn đản này, không ngờ mang cô tới phòng khách sạn!
Mấy ngày nay, cô bị những lời hắn nói làm cho đầu phát điên lên, rốt cục là có muốn bắt đầu lại với hắn không? Đối mặt với sự cự tuyệt cô, hắn có buông tha hay không? Cô sợ sự truy đuổi của hắn, rồi lại chờ mong hắn làm cho cô không thể chống đỡ, cô phân vân lưỡng lự không đưa ra nổi quyết định, tưởng chừng sắp phát điên thì hôm nay, hắn có động tác, không nghĩ tới hắn lại đưa cô tới nơi này, là muốn ức hiếp cô sao ?
Run mất một hồi, Lôi Tân Dương cuối cùng phản ứng.
- Em nghĩ gì thế? Chúng ta tới nơi này ăn cơm, không phải tới nơi này thuê phòng.
Được rồi, trong đầu hắn khó tránh khỏi xuất hiện hình ảnh sắc dục, đứng dưới ánh đèn rực sáng hừng hừng, có rượu nguyên chất trợ hứng, hai người hợp tình hợp lẽ nam nữ hoan ái trên giường một cách thuận lợi, hết thảy đêm nay trở nên cực kì hoàn mỹ, đương nhiên, điều này chỉ là ảo tưởng mà thôi, làm sao dám vọng tưởng cô ấy dễ dàng bị lừa gạt như vậy?
- Chỗ này là chỗ ăn cơm sao? Trông chả khác gì phòng cho thuê cả.
Tống Oánh Tâm cho rằng hắn lại nói xạo, nhưng khẩu khí rõ ràng đã dịu đi .
- Tôi đặt tiệc trong phòng này, đợi một lúc sẽ có người phục vụ của khách sạn phục vụ cho chúng ta.
Người phục vụ khách sạn đương nhiên không có khả năng phục vụ từ đầu đến đuôi, chẳng qua, việc tương đối trọng yếu là hắn trước tiên nên chứng minh mình trong sạch.
Nghe vậy, cô ngượng đỏ mặt.
- Tại sao anh không nói rõ ràng ngay từ đầu? Đàn ông dẫn phụ nữ tới nơi như thế này, hầu hết đều có ý đồ bất chính, người bình thường đều đã có ý nghĩ kỳ quái này, hơn nữa, sao anh lại muốn dùng bữa tối ở một nơi như thế này?
- Chỗ này có thể quan sát được cảnh đẹp ban đêm của Đài Bắc, chúng ta cũng lại không bị ai quấy rầy, thoải mái thưởng thức bữa cơm, Nhược Thiên nể mặt em, mới quyết định cho tôi mượn chỗ này đó.
- Xin lỗi, tôi hiểu lầm, tôi không nghĩ ra được điều này.
- Quên đi, em không cự tuyệt tôi đi vào cùng ăn cơm chứ.
Bữa cơm này bọn họ ăn thật sự rất hứng thú, nhưng không khí trên, thiếu đi mong chờ ban đầu của hắn, cho nên với hắn mà nói, lại thất bại thảm hại
Chiêu thức giống nhau làm đi làm lại thì sẽ vô nghĩa, vả lại phòng ngự trong tim của cô cường đại như vậy, cho dù hắn đã được dạy trước và có cơ hội đánh vào, nhưng khó bảo toàn vận mệnh sẽ không phát sinh ngoài ý muốn.
Chuyện này khiến hắn ghi nhớ rõ một điều, Tống Oánh Tâm không giống kiểu phụ nữ trước kia hắn thường lui tới, chịu bài bố dễ dàng như vậy, đối với cô, hắn phải bỏ đi bộ dạng nam nhân ngây thơ, bởi vậy, hắn đưa ra một bó hồng đỏ rực tuyệt đẹp, hoàn toàn không nghĩ tới, hắn lại mang đến bi kịch cho một người.
- Làm cái gì vậy?
- Khẽ lui về sau một chút, Tống Oánh Tâm nhìn bó hoa hồng trên tay của hắn, không nhịn được nhíu mày.
- Tặng em.
Lôi Tân Dương cũng không nhịn được nhíu mày, đây là phản ứng kiểu gì thế? Còn tưởng rằng cô thích hoa hồng chứ, nhưng nét mặt của cô vì cái gì giống như vừa nhìn thấy một con quái vật đáng sợ?
- Anh tặng tôi hoa để làm chi?
Hôm nay là sinh nhật của cô sao? Đương nhiên không phải, cô sinh vào tháng ba mùa xuân, nắng chói chang của ngày hè cùng cô không có chút quan hệ nào cả.
Hắn có phải là nên đấm ngực dậm chân? Người phụ nữ này tuyệt đối có bản lĩnh bức điên hắn! Nhưng hắn đành buông tiếng thở dài, không được tự nhiên cầm chặt bó hoa nhét vào trong ngực của nàng, sau đó lớn tiếng tuyên cáo,
- Tôi muốn theo đuổi em.
Lời của hắn khiến đầu óc cô trong giây lát ngưng toàn bộ suy nghĩ, tuy nhiên, cô vẫn giữ khoảng cách với bó hồng.
- Nếu không theo đuổi em, chúng ta làm sao tiến tới yêu đương được?
Thì ra là thế, nam nhân theo đuổi nữ nhân hình như không tránh khỏi được chuyện tặng hoa này. . . Không xong! Cái mũi của cô. . . A, a, không kịp rồi, hắt hơi vẫn đánh đến đây. Tống Oánh Tâm vừa chạy vừa vứt nhanh bó hoa hồng trong tay, bởi vì lực rất mạnh, vì thế bó hoa nện lại mặt Lôi Tân Dương…
- Em mẫn cảm với phấn hoa?
Hắn cứng ngắc giống như một pho tượng, bất chấp đóa hoa rơi trên người, lại bị gai cào hai bên má, đột nhiên hắn cảm thấy mình rất ngu xuẩn.
- Đúng vậy, tôi không thích ai tặng hoa hết.
Cô rất muốn cười, nhưng lại không dám cười lớn, làm sao bây giờ đây? Sắp không nín được, thật đau khổ a! Nếu có thể, cô thật muốn cầm máy ảnh đem chụp Lôi Tân Dương trước mắt, bởi bộ dạng buồn cười này có lẽ sẽ không xuất hiện lại.
Hình ảnh trong quá khứ chậm rãi hiện lên, lúc cô nhận được hoa của người hâm mộ, cũng là một bó hồng, cô cũng không có để sát hoa vào mũi, mà là đem bó hoa hướng ra xa, mà hắn chỉ có nhớ khi đó cô cầm bó hoa, không phát hiện ra hành động bất thường của cô.