Xõa tóc, buộc tóc, lại xõa, lại buộc…Ngồi trước bàn trang điểm Tống Oánh Tâm không ngừng thay đổi tâm ý. Không hiểu hắn làm sao nữa, tóc của cô rốt cuộc chọc gì tới hắn? Ma nữ? Bà điên? Mặc kệ là từ góc độ nào, nhưng chẳng nhẽ hắn không có chút thẩm mỹ nào sao?
Có lẽ không phải hắn không có mắt thẩm mỹ mà cố ý gây phiền toái cho cô, điều này không khó lý giải, nửa đêm bị ngã từ trên lầu xuống, chắc là bị mất hết các giác quan, hắn đương nhiên khó chịu, thế nên mới cằn nhằn vụ tóc của cô.
Thật buồn cười, cô tại sao lại vì hắn mà ngồi trước gương biến mình thành kẻ ngốc thế này? Cứ theo thói quen buộc tóc lên là xong. Đúng vậy, cô vui vẻ, mà tên kia cũng sẽ vừa lòng, … Thật khó chịu, tại sao hắn lại dính tới cảm giác hỉ nộ ái ố của cô như thế?
Cô quẳng dây buộc tóc lên bàn trang điểm, ngã ra giường, nếu có một ngày cô thực sự biến thành bà điên, không phải vì hắn, mà chính vì cô mất.
- Tống Oánh Tâm… Tống Oánh Tâm…
Lại tới nữa, mỗi ngày vô số lần tiếng kêu như quỷ gọi này truyền tới, Tống Oánh Tâm liếc mắt đưa tay bịt tai, cau mày đứng dậy đi ra khỏi phòng xuống lầu, hiện tại Lôi Tân Dương để tiện cho việc sinh hoạt tạm thời đến phòng ngủ lầu 1, đây cũng chính là phòng của Lôi gia gia khi còn sống.
- Tống Oánh Tâm… Tống Oánh Tâm…
- Lôi thiếu gia, anh không cần gọi liên tục thế đâu, anh kêu lớn như thế, ngay cả người chết nằm dưới mộ cũng bị anh đánh thức mất.
Vì cái gì mà bản thân để cho gã đàn ông này sai việc? Bởi vì hắn nói, cô là vợ hắn, vợ hầu hạ chồng là đạo lý hiển nhiên. Cô làm sao có thể chịu phục đây? Làm sao lại làm vợ hắn? Nhưng là cô chẳng những không phản bác, lại còn có một thứ nhẹ nhàng, ngọt ngào lan trong ngực… Đây là cảm xúc gì? Cô tựa hồ hiểu được, nhưng không muốn nghĩ sâu xa.
- Xin hỏi Lôi thiếu gia muốn làm gì?
Khẩu khí nhanh chóng biến hóa thành người giúp việc, cô không muốn lâm vào biểu hiện giả dối là vợ chồng, miễn cho bản thân không phải nghĩ nhiều.
- Tôi muốn tắm rửa, cô đi bật nước nóng trước đi, sau đó giúp tôi cởi quần áo.
Khẩu khí Lôi Tân Dương đúng như chủ nhân đang hếch mặt sai khiến, thoạt nhìn bộ dạng như muốn ăn đòn.
Nếu cô bất tỉnh sùi bọt mép, sẽ không ai biết cô vì điều gì mà kinh ngạc thế, hắn nói cái gì? Cô giúp hắn cởi quần áo? Đầu óc hắn có phải là bã đậu không, nghĩ cô là vợ thực sự của hắn sao?
- Cô còn làm gì mà ngẩn người ra thế? Toàn thân tôi nhớp nháp khó chịu, cô nhanh tay chút đi.
- Kỳ quái vừa thôi, sáng ra muốn tắm cái gì?
Trời ạ, phản ứng của cô mới thật kỳ quái, hẳn là kháng nghị, hắn tại sao không tìm bác Hạ? Chẳng lẽ không biết đạo lý nam nữ thụ thụ bất thân sao… Nàng thật là ngốc, gã đàn ông quan hệ nam nữ lăng nhăng này làm sao hiểu được đạo lý này?
- Tôi thích sáng ra tắm táp, thân mình ngào ngạt hương thơm, tôi nói lại lần cuối, nhanh tay lên, vợ!
Tối hôm qua bị hai tên bạn tốt làm cho tức chết, hắn muốn đi tắm, nhưng nếu mới tờ mờ sáng đã gọi cô dậy, cô có làm thịt hắn hay không? Thế nên, hắn đành cắn răng chịu tới bây giờ.
Trừng mắt giận, nam nhân này thật sự là không chịu hiểu sao, động một chút là lấy từ “vợ” ra áp chế cô…. Bất quá, cô vẫn là chịu phận bất hạnh đi tới phòng tắm chuẩn bị nước nóng cho hắn, sau đó giúp hắn cởi quần áo.
Tuy rằng cô tự nói với mình, biến thành người máy, nhưng khi lồng ngực rắn chắc hấp dẫn của hắn ở trước mắt cô, tim cô đập rộn lên, toàn thân suy yếu, sau đó chuyện tình đáng sợ xảy ra, cô thất thần, không cẩn thận cả người ngã nhào xuống hắn, lăn ra giường.
Anh nhìn tôi, tôi nhìn cô, hai người đồng thời giật mình, tình huống này thật sự không ai biết phải làm sao.
Qua nửa ngày, Lôi Tân Dương nhíu mày cười, bộ dạng đấy lại càng khiến tim người ta đập thình thịch.
- Tôi biết mình sắc khí thanh tú, nhưng là lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn hành động như thế không tốt đâu.
Hai má cô nóng bỏng, đỏ rực, Tống Oánh Tâm vừa thẹn vừa giận hung hăng cho hắn một quyền.
- Anh đi chết đi.
Hắn kêu rống lên, cô đánh đúng chỗ chân hắn bị thương,
- Cô không thể ôn nhu một chút đối với tôi sao? Tôi là chồng cô, tôi mà có làm sao chết đi, cô sẽ thành quả phụ đấy.
- Nếu anh tiếp tục loạn ngôn nữa, tôi sẽ khiến anh không thấy được mặt trời ngày mai đấy!
Cô lại đưa một quyền nữa, tốt nhất hắn nên đau chết đi.
- Tôi cũng chẳng muốn loạn ngôn đâu, nhưng mà cô đè tôi nặng như thế này, đầu óc tôi sao hoạt động bình thường được.
Nếu không phải hắn đang hoạt động khó khăn, cô có muốn làm xằng bậy cũng không được, hắn nhất định sẽ bắt lấy cơ hội này mà giày vò cô… Trời ạ! Thân thể mềm mại của cô dính sát vào cơ thể hắn, trên người cô lại có mùi thơm ngát không ngừng trêu chọc giác quan hắn, huyết mạch như sắp phun trào cả rồi!
Bị kích động vô cùng, mặt cô lúc này không phải đỏ nữa, mà là biến thành quan công rồi, cô thật sự mắc cỡ!
- Nước nóng chắc nguội rồi.
Tống Oánh Tâm hoảng hốt vội tỏ vẻ muốn đi vào phòng tắm thêm nước ấm, hắn lại nói không cần, ngày như thế này nên tắm nước nóng, thực tế là lúc này chỉ có tắm nước lạnh mới giải cứu được hắn.
Chân thấp chân cao vào phòng tắm, Lôi Tân Dương xấu bụng quay lại nhắc nhở cô:
- Cô không phải ra ngoài đâu, tý nữa còn phải giúp tôi mặc quần áo.
Cái gì? Khi dễ người ta vừa thôi chứ!
- Anh quá đáng vừa thôi, tay anh có bị đứt đâu, nếu không biết mặc quần áo thì đừng có mặc.
Chính là vừa nghĩ đến hình ảnh kia, tâm ý cô liền hoảng loạn, nếu lại một lần nữa, khó bảo toàn cô sẽ khống chế mình, sợ rằng sẽ gây ra chuyện tình đáng sợ.
- Tôi không ý kiến, tôi cho rằng thân hình mình hoàn mỹ, không mặc cũng được, chỉ sợ không mặc đồ mà thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt cô, sợ cô không kiềm chế được biến thành nữ sắc lang, tôi không muốn bị cô hại a.
Cửa phòng tắm đã đóng, bất quá tiếng hắn vẫn còn truyền ra,
- Còn nữa, cô không buộc tóc à, cô không biết cô làm ma nữ làm cho người ta sợ sao?
- Vậy thì anh đừng có nhìn.
Hắn sao đối với tóc của cô nhớ mãi không quên?
- Tôi có phải người mù đâu, thôi xin tha cho tôi, cuộc đời tôi đang tiến vào giai đoạn đẹp nhất, tôi không muốn xuống địa ngục làm quỷ đâu.
Nói xong, Lôi Tân Dương hừ một tiếng.
Gã này thực biết cách làm cô tức giận, thật sự là kỳ quái, hắn có cần vì tóc của cô mà khiến cho không khí thành ra thế này không? Hắn muốn cô buộc tóc, cô sẽ không buộc, cứ thế buông xõa tóc, để bù xù, thỉnh thoảng đi qua đi lại trước mặt hắn, tối sẽ hù hắn sợ chết!
Trong óc hiện lên một ý tưởng, không nhịn được khe khẽ cười, Tống Oánh Tâm đưa tay lên đầu cào cào tóc, thuận ý hắn, cô sẽ biến thành “ma nữ”, như thế này hắn nhìn thấy cô, sẽ khẩn cấp lấy nạng đuổi cô ra, không cần giúp hắn mặc quần áo nữa.
Hắn biết hành vi của mình thật tồi tệ, dưới danh nghĩa kia cố ý đem cô thành người giúp việc, còn dùng ngôn ngữ ác ý với cô, bởi vì, hai người bọn họ một là nước, một là lửa, tim hắn tuyệt đối không thể mê loạn, chỉ có thể ngăn cản khát vọng dục vọng của mình đối với cô.
Thật là kỳ quái, không khí giữa bọn họ ở đây càng lúc càng kỳ quái, nhưng ánh mắt của hắn tại sao không muốn rời cô? Vô luận đi tới nơi nào, hắn đều không kìm chế được việc tìm hiếm hình ảnh của cô, muốn biết cô đang làm gì, muốn biết thời khắc này cô có nghĩ về hắn… Loại hình vi này hệt như trẻ con, ngây thơ cực điểm, hắn như thế nào lại không biết đây? Vấn đề là, không quản nổi bản thân mình không được nghĩ tới.
Tình hình trước mắt hắn hẳn là tránh ở cùng một chỗ với cô, tuy rằng mọi hoạt động đang bất tiện nhưng hắn muốn đi làm. Bác Hạ có thể lái xe đưa hắn tới công ty, cả ngày ở công ty chạy đông chạy tây, hắn rất nhanh sẽ tìm được chính mình… Phải không? Vì sao mà hắn một điểm nắm chắc cũng không có?
Gần đây, hắn đối với công việc lười biếng, nếu theo cá tính của hắn, có ngồi xe lăn hắn cũng không ngồi im một chỗ, hắn ưa thích chạy loạn lên. Thực không hiểu nổi, rốt cuộc là hắn bị sao?
Tai hắn truyền đến tiếng động, nghe như tiếng Tống Oánh Tâm cười, cô làm sao mà vui vẻ thế?
Sống lưng chợt lạnh, đáp án rất nhanh hiện trong đầu hắn, chẳng nhẽ hai tên kia lại đến nữa sao?
Chống nạng đi ra, hắn quả nhiên đoán đúng, bất quá, lần này chỉ có mình Lục Hạo Doãn.
- Làm sao lại đã tới rồi? Tôi nhớ bình thường cậu có hứng thú tới biệt thự đâu.
Hắn biết khẩu khí của mình thực không ổn, nhưng vừa thấy bọn họ nói cười, bản thân lại vô cùng khó chịu!
- Đương nhiên là tới thăm cậu, dạo này hay bị mẹ gọi quá, a, chân cậu đã đỡ nhiều rồi hả.
Lục Hạo Doãn mỉm cười như không có chuyện gì.
Quỷ tha ma bắt, hắn tới tán gẫu cùng vợ của người khác, vậy mà bảo tới thăm bệnh sao?
- Tập đoàn Lục thị khi nào lại nhàn nhã thế? Ba ngày hai lần chạy tới nơi này la cà, tôi xem tập đoàn Lục thị chuẩn bị rời khỏi giới tài chính a.
- Người ta hảo ý tới thăm, không phải tìm anh đánh nhau, anh có thể tỏ thái độ tốt chút không?
Tống Oánh Tâm thật muốn dán miệng hắn lại, hắn thật kỳ quái, tạm thời cử động bất tiện, nhưng không phải là đến mức cứ như trẻ con chứ.
- Chỗ này không có chuyện của cô, cô về phòng đi.”
Tâm tình hắn không tốt, cô còn muốn đổ thêm dầu vào lửa, không nhận ra thân phận của mình sao? Cô là vợ của hắn – Lôi Tân Dương!
- Tôi không muốn, tôi sẽ đợi ở phòng đọc sách.
Kỳ thật, cô cũng không muốn ở lại đây, cũng không muốn làm trái hắn, nhưng cô cảm thấy thật có lỗi với bản thân mình, mỗi ngày đều nhẫn nhịn hầu hạ hắn, hắn rốt cuộc bất mãn gì với cô?
- Hai người bọn tôi nói chuyện ở đây cô mới đọc sách được sao? Theo tôi thấy, cô cố ý quấy rối hả.
Lời của hắn làm cô trừng mắt, hắn cười lạnh nói tiếp,
- Cô có thể đừng làm loạn chỗ này lên nữa.
- Còn nữa, cô rốt cục bắt tôi nói bao nhiêu lần? Tóc không được xõa ra, nếu cô không nghe, tôi sẽ cạo trọc đấy.
Cô tức chết mất thôi, không hiểu sao có người ngang ngạnh đến thế?
- Chẳng lẽ cô muốn tôi đem cô về tận phòng nữa sao?
Thật buồn cười, hiện tại ngay cả tắm rửa hắn cũng phải dựa vào cô giúp, bản lĩnh nào đưa cô về phòng? Bất quá, cô thực sự không muốn cãi nhau với hắn trước mặt người ngoài, đương nhiên, cô cùng không có muốn làm bình hoa nghe lời hắn an bài, làm sao bây giờ? Cô lựa chọn rời phòng khách, chính là không về phòng, mà ra hoa viên phơi nắng, đủ để biểu đạt kháng nghị mãnh liệt của cô với hắn.
- Không thích thì thôi, làm sao mà khó chịu vậy?
Lục Hạo Doãn căn bản là không để mắt tới Lôi Tân Dương, nhưng hắn không nhịn được, người kia không thể chân thật đối diện với tình cảm của mình sao?
Sắc mặt hơi đổi, nhưng Lôi Tân Dương kiên trì nghe, mặc dù không hiểu gì.
- Chúng ta không phải mới quen nhau, tớ còn không hiểu tâm tư cậu sao? Người cũng đã dao động trong lòng, làm gì kháng cự đây? Cậu đối với phụ nữ chưa bao giờ nương tay, gặp mặt vừa ý liền tìm tới, vì cái gì mà đối với cô ấy khó chịu như vậy?
- Tôi không muốn cùng cô ta dây dưa, nếu có chuyện gì cô ta không ly hôn, không phải cả đời tôi coi như bỏ sao.
Hắn thống hận cha mình, tuyệt đối sẽ không giống ông ấy, không tiền đồ, sống như chết!