ta, nước miếng đã vòng quanh rồi. Đáng giận! Hắn càng nghĩ càng khó chịu.
- Anh yên tâm, tôi sẽ không quên có một ông chồng “cặn bã”, thủ tục ly hôn chưa xong, tôi tuyệt đối không cho anh có cơ hội bắt gian tại trận đâu.
Nói đùa gì vậy, bắt gian tại trận, nhìn hắn kích động lắm sao, bất kể thế nào, bọn hắn kết hôn chỉ là kế tạm thời, hắn căn bản không có yêu cầu cô phải “giữ mình trong sạch”, huống hồ, bên cạnh hắn cũng có bạn gái.
“Nếu có thể, xin anh không nên xuất hiện ở nơi này nữa, tôi cảm thấy bị quấy nhiễu vô cùng, thực phiền toái.” Đã hơn một lần cô cùng hắn “tán gẫu” trong chốc lát, con mắt sắc bén của các đồng nghiệp đương nhiên sẽ không bỏ qua gã đàn ông anh tuấn này, mỗi người đều hỏi hắn là ai vậy, cô luôn nói “người đi đường” một cách qua loa, lúc ấy mọi người đã bán tín bán nghi, mà hắn lại nhiều lần chạy tới nơi này quấy rầy cô, lời nói dối “người đi đường” của cô sớm muộn sẽ bị lộ tẩy.
- Lo lắng tôi sẽ phá hư cái giá của cô sao?
Lúc này hắn vẫn không nhịn được kích động, người đàn bà này thực sự buồn cười quá, rõ ràng là gái có chồng, lại già vờ là chưa có, nói xem có được không?
- Nếu giá thị trường của tôi dễ bị anh phá hư, tôi cũng không quan tâm, dù sao người ngưỡng mộ tôi nhiều lắm, tôi đang lo không có cách nào tránh đi đây.
Tống Oánh Tâm khiêu khích.
Trừng mắt nhìn cô, hắn tại sao lại hung hắn thế? Nháy mắt, hắn bị ý niệm trong đầu làm cho hoảng loạn, trời ạ! Hắn có phải hay không bị cô chọc cho rối loạn thần kinh rồi không?
Tỉnh táo lại, mặc kệ đối mặt với dạng phụ nữ nào, hắn cũng có thể điềm tĩnh ứng đối, không có một mĩ nhân nào có thể ngăn cản được mị lực của Lôi Tân Dương,
- Cô đã thích thanh tĩnh, tôi có thể sẽ không tới nơi này đi dạo.
Lời vừa nói xong kia, cô căn bản không có để tâm, từ hôm gã đàn ông này tới tìm cô, một tuần sau không tới nhà cô nữa, cô biết hắn đang nghỉ ở một biệt thự hoành tráng gần công trình hắn làm việc.
Hắn nở nụ cười thực gợi cảm, nhưng khi nhìn trong mắt cô, lại cảm thấy được nét tươi cười của hắn không khác gì lông tóc đang dựng đứng, phút chốc nảy sinh dự cảm bất hảo, quả nhiên, hắn khẽ nghiêng hôn lên má cô một cái.
- Ngày mai gặp lại.
Lôi Tân Dương huýt sáo xoay người chạy mất, còn cô đứng im như bị điện chạy qua, chỉ nghe loáng thoáng tiếng hắn cười.
Lúc này đến phiên Tống Oánh Tâm trừng to mắt, toàn thân mềm nhũn không thể nhúc nhích, gã đàn ông đáng giận này, sự tồn tại của hắn quả nhiên là một đại họa, hơn nữa là một đại đại đại họa!
Ba phút sau cô mới trấn an được tinh thần của mình, các đồng nghiệp lập tức vây lại, mỗi người có một câu hỏi nhưng đều là quan tâm tới người đàn ông anh tuấn kia, mà cô vẫn kiên trì là “người đi đường”, họa chỉ có kẻ ngốc mới đi tin lời này, “người đi đường” lại có hành động kia sao.
Đúng vậy, cô không thể nói lại được, đành nói “người đi đường số 1”, rồi “người đi đường số 2”, lại “người đi đường số 3”, tóm lại một câu, hắn và cô không hề quen biết, nhưng những người tò mò kia hiện tại nghiến răng nghiến lợi dìm tò mò bản thân xuống, còn đừng tưởng bọn họ sẽ buông tha dễ dàng như thế, ngày nào cũng sẽ hỏi, cho tới khi cô chịu ngoan ngoãn nói thực thì thôi.
Hai tay tạo chữ thập, cô cảm tạ việc gần một tháng nữa mình sẽ rời khỏi đây, nửa tháng nữa cô sẽ nộp đơn thôi việc, đến lúc đó thì mọi sự cũng chấm dứt.
Nhẹ nhàng quay về đi làm, Lôi Tân Dương nhìn có vẻ tự nhiên quay về, chủ nhà rốt cục ưng ý bản thiết kế, nay bắt đầu khởi công, nhiệm vụ của hắn làm giám sát thi công, đương nhiên, cho dù người trợ lý cùng công nhân đẩy nhanh tiến độ, hắn cũng có thể rời đi trước khi hoàn công, tuy nhiên nếu đến thì có thể xem xét được kĩ càng hơn.
Rất xa, hắn nhìn thấy Tống Oánh Tâm cùng một nhóm ước chừng hơn chục học sinh đi ra, bọn họ đi đâu?
Hắn nhìn thấy bọn họ đi vào công viên, cô cẩn thận dặn dò học trò phải chú ý các công việc, hắn liền tìm một chỗ có thể quan sát ngồi xuống.
Sau đó, hắn tiến lại gần trong khoảng cách an toàn, không bị phát hiện mà vẫn nghe thấy được bên đó nói gì, ngoài ý muốn của mình, hắn nhìn thấy trong mắt cô một chút gì đó ôn nhu, xúc động.
Có hai học sinh không cẩn thận bị tách khỏi dãy, lập tức chỉ trích lỗi do người này, người kia, sau đó đứng lên, đẩy qua người này một cái, người kia một cái, Tống Oánh Tâm nhìn thấy vội vàng đi tới, cô ngồi xuống, tay phải ôm một bé, tay trái một bé, nhẹ giọng khuyên bảo chúng bắt tay làm hòa, cả hai đứa trẻ đều có vẻ khó chịu, không muốn cùng đối phương thỏa hiệp, cô lại nhẹ nhàng nói thầm vào tai mỗi đứa bé vài câu, rốt cuộc, hai đứa vươn tay cho đối phương.
Cô tán dương hai đứa nhỏ bằng ngón tay cái, cả hai vui vẻ trở lại, hai đứa còn nhỏ, cô không khỏi cười một tiếng, sau đó đứng lên, vừa lúc đó, cô phát hiện Lôi Tân Dương, ánh mắt đang nhu tình không khỏi trở nên hờ hững thâm trầm.
Thân mình vừa chuyển, cô làm như không có gì ngồi trở lại, một lát sau, hắn đang ngồi gần bên cô.
- Anh đúng là một âm hồn không tiêu tan.
Hắn thực sự lo lắng cô sẽ không ký tên ly hôn sao? Thế giới này chỉ có người phụ nữ ngu ngốc mới có thể chấp nhận một người đàn ông vô tâm như thế, mà cô tự nhận mình là một người thông minh… Cô thật sự thông minh sao? Biết rõ đoạn hôn nhân này cuối cùng sẽ có kết cục gì, vì cái gì mà cô chấp nhận di chúc của Lôi gia gia? Bởi vì cô hứa với Lôi gia gia sao?
Lôi gia gia bị bệnh, ông tìm cô tới bên giường bệnh, khẩn cầu cô đáp ứng ông một việc, lưu lại gia sản của ông cho cô, lúc ấy cô nghe loáng thoáng không rõ ràng lắm, nhưng khi nhìn lên sinh mệnh đang như từng giọt nước chảy trong ống truyền kia của ông, cô làm sao có thể nói “không” đây? Huống hồ, cô chưa bao giờ nhẫn tâm cự tuyệt ông.
Lúc Tường thúc đọc phần di chúc có liên quan đến cô, cô rốt cục hiểu được Lôi gia gia vì sao khi ốm lại gọi cô đến, bởi ông biết, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ cùng Lôi Tân Dương kế thừa biệt thự Dương Minh kia, dù cho ông nội có cho Lôi gia gia mượn một khoản tiền, nhưng đó là chuyện giữa họ, cô không có quyền hỏi đến, ông nội đã cho cô cuộc sống này, thế là đủ.
Tuy rằng, cô luôn tự nói với mình, cô gả cho Lôi Tân Dương là vì tuân thủ lời hẹn, chính là, động cơ của cô đơn thuần như vậy sao? Chẳng lẽ cô không có chút tâm tư mong chờ gì sao? Không biết, cô không muốn truy cứu, bởi vì cô sợ đối diện với đáp án,
- Vì cô hứa hẹn không tốt, nên tôi đành tìm tới canh chừng cho an toàn.
Là vì hắn lo sợ cô chạy mắt nên hai ba ngày nay đều tìm tới trước mặt cô. Đúng vậy, chính là thế, bằng không, còn có lý do gì đây? Hai người bọn họ tốt nhất là tìm cách giải quyết, không nên dùng dằng mãi, khiến cho tâm hắn rối loạn…. Tim hắn rối loạn…
- Tôi khuyên anh không nên nghi ngờ căng thẳng thế, tôi còn chưa chạy trốn, anh đã suy nhược thần kinh rồi.
Tống Oánh Tâm liếc xéo hắn một cái, cô hảo tâm cho hắn một cái cam đoan:
- Anh yên tâm, tôi sẽ không chơi trò mèo vờn chuột đâu, khi công việc ở đây kết thúc, tôi sẽ gọi điện thoại liên lạc với anh. Con người tôi tính toán chi li lắm, anh đã nguyện ý cho tôi ngồi nhờ xe miễn phí, tôi còn phải bắt xe ngoài tốn tiền làm gì?
- Cô thôi việc sao?
- Anh nhất định mong tôi cách xa anh đúng không, nhưng là, tôi không thể ở luôn chỗ này không trở về nhà.
Tuy rằng cô thích nơi này, nhưng không phải là không nhớ nhà, cứ cho là ngày không muốn, tối không muốn, nhưng trong mộng cũng tư niệm tới. Cô tưởng nhớ tới căn phòng màu hồng của mình, ông nội nói cô độc lập quen rồi, cá tính trở nên có chút cường ngạnh, bởi vậy cho cô một căn phòng tràn ngập nữ tính, kỳ vọng cô có chút mềm mại, thế giới của cô nhiều màu sắc một chút.
Khẽ nhăn mày, người phụ nữ này đem hắn trở thành người ngang tàng sao?
- Tôi căn bản không hạn chế sự tự do của cô, cô cần ở Đài Bắc, hay ở lại nơi này, là chuyện của cô.
Căn bản trong lòng hắn, hắn tuyệt đối không thích cô ở lại nơi này, nơi có nhiều nam nhân đang ngấp nghé tới cô.
- Đương nhiên, nhưng anh cũng không cần lo lắng chuyện tôi với anh ở chung một thành phố, Đài Bắc nói lớn không lớn, nhưng thế giới của chúng ta hoàn toàn khác nhau, tôi nghĩ cơ hội gặp mặt là cực kỳ bé nhỏ.
Kết quả như vậy phù hợp với điều hắn chờ mong, nhưng là vì cái gì mà lời trong miệng cô nói ra, hắn lại cảm thấy có gì đó không ổn… Đây là đương nhiên, cô coi hắn như ôn thần, vội vã vạch rõ phân tuyến với hắn, điều này thực sự làm tổn thương lòng tự ái của hắn.
Có tiếng học sinh khóc vang lên, cô nhanh chóng chạy tới, nguyên là có một học sinh bị ngã, hơi bị xước da, cô lấy khăn ra lau cho bé, nhẹ nhàng thổi thổi cái đau đi, học trò cũng hơi nín khóc mỉm cười, cô hiền dịu xoa đầu bé, chút quay về trường sẽ bôi thuốc cho bé.
Lần thứ hai trở lại thềm đá ngồi xuống, cô tức giận ngắm Lôi Tân Dương, liếc mắt một cái,
- Anh định ngồi đây mãi đấy à?
- Tại sao cô lại làm công việc này?
Hiển nhiên không có ý rời đi, hắn chính là không đè nén được lòng hiếu kỳ của bản thân với cô, cô thế nào lại làm một cô giáo.
- Công việc này không tốt sao? Học trò còn nhỏ, tính cách còn thánh thiện, bọn nhỏ là những bông hoa đẹp nhất trên đời.
Nói thực ra, cô đối với công việc bản thân chọn cũng có ý nghĩ kỳ quái, ngay từ đầu, cô chỉ muốn có một công việc có chút náo nhiệt, không ngờ bạn lại giới thiệu vào công việc này, mỗi ngày xung quanh có nhiều chuyện, có lúc thực phiền, nhưng dần dần tâm tình cũng nhẹ nhàng.
- Bọn chúng thực khờ dại, thật ngây thơ nhưng cũng phiền chết đi.
Nếu mỗi ngày hắn bị một lũ nhóc vây quanh thế này, nhất định sẽ khóc trước bọn nhỏ cho xem.
- Như vậy cũng tốt lắm a, nếu bọn nhỏ không tranh cãi ầm ĩ, còn sợ không biết chúng gặp phải vấn đề gì không.
Từ sau khi ông nội qua đời, cô tràn ngập cảm giác sợ hãi với sự yên lặng. Về đến nhà, cô nhất định phải mở tivi, lúc ngủ, cô nhất định phải bật nhạc, nếu bên người không có âm thanh, cô cảm thấy chính mình “cô độc”, “cô độc” sẽ khiến cô chìm mãi trong cảm giác bi thương mất ông nội.
Trong lòng nhói đau một chút, hắn thấy sâu thẳm trong đôi mắt cô sự cô độc.
Có lẽ ý thức được mình lộ ra hơi nhiều suy nghĩ, nháy mắt cô hồi phục lại tư thế hờ hững trầm tĩnh.
- Bất kể là công việc gì, quan trọng nhất là có thể từ đó tiến tới được khát vọng cho bản thân.
- Cô muốn gì từ công việc này?
Thoáng một chút, Tống Oánh Tâm lạnh lùng cười nhìn hắn, ngữ khí mang theo khiêu khích.
- Việc này với anh không liên quan, còn nữa, mong rằng đừng quấy rầy công việc của tôi, bằng không, tôi sẽ hoài nghi anh đối với tôi có hứng thú, chẳng lẽ có ý gì với tôi sao?
- Tôi… Điều này sao có thể?
Vung tay lên, Lôi Tân Dương dè bỉu một tiếng, nhưng là, vì sao hắn lại bị người ta nhìn thấu tâm tư quẫn bách chứ?
- Và cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi, ngày mùng 4 tháng 7 tôi sẽ quay về Đài Bắc như đã hẹn với anh, anh để lại danh thiếp cho tôi, trừ phi anh đổi số điện thoại di động, nếu không tôi nhất định tìm được anh.
Tình huống trước mặt, hắn chỉ có thể cười nói, tôi sẽ chờ tin tức của cô, sau đó đứng dậy vỗ vỗ mông chạy lấy người, nhưng khi hắn xoay người rời nơi này đi một khắc, hắn sẽ khát vọng quay đầu lại xem một cái, bất