qua lòng bàn chân hắn, hắn tại sao cảm thấy có một cảm giác từng quen biết?
Lạnh lùng liếc hắn rồi đánh giá, lòng cô bỗng trầm xuống, coi hắn như không tồn tại, cô xoay người định bước đi.
- Chờ một chút!
Đáp án ở ngay trước mắt, hắn thật sự không thể tin được, là cô sao?
- Xin hỏi tiên sinh có chuyện gì?
Lại một lần nữa đối mặt với hắn, cô ngay lập tức theo nghề nghiệp tươi cười.
- Tống Oánh Tâm?
Lôi Tân Dương dò xét, chỉ mong đây không phải là thật, người vợ hắn nóng lòng muốn bỏ sao có thể là người khiến người khác mê mẩn như thế?
- Là tôi, xin hỏi tôi biết anh sao?
Đoàng, đả kích quá lớn, liên tục dội lên tim hắn, nếu tim hắn không phải là mạnh mẽ, khẳng định sớm đã sùi bọt mép ngã trên mặt đất, cô ta đang trêu chọc hắn, đang cùng hắn chơi trò mèo vờn chuột?
- Cô không biết tôi là ai?
- Tôi nên biết anh là ai sao?
Thái độ của cô đối với hắn khó hiểu, giống như đối với hắn không có chút trí nhớ.
- Cô không thể nào ngay chồng của mình cũng quên chứ!
Cô ta thực sự không nhớ hắn sao? Nói thật ra, cảm giác này làm hắn vô cùng khó chịu, nữ nhân này hoàn toàn không để mắt tới hắn.
Thoáng nhíu mày, Tống Oánh Tâm nhếch môi:
Tôi nhớ rồi, nguyên lai là ông chồng cặn bã, lúc trước vì thừa kế tài sản mà không thể không gả cho anh, chính tôi cũng không muốn anh, anh đến tìm tôi làm gì?
Ông chồng cặn bã? Hắn không hình dung ra nổi gương mặt mình lúc này? Tình huống gì đây? Không nghĩ tới, trong lòng cô hắn lại có địa vị bi thảm như thế, lúc này hắn nên phản ứng như thế nào? Đấm ngực dậm chân có phải là phản ứng bình thường không? Thật không chịu nổi, chưa từng có nữ nhân nào có thể không lưu tình đem hắn chà đạp dưới lòng bàn chân như thế!
- Cô đúng là đồ dễ quên, lúc trước chính cô chủ động đồng ý với tôi hẹn ước 3 năm.
Hắn có thể thề với trời, nữ nhân này ngay từ đầu đã biết thân phận hắn, chỉ là cố ý đùa giỡn hắn… Từ khi lọt lòng tới nay, hắn lần đầu tiên có ý chí chiến đấu cao như thế này, thật muốn thuần phục cô ta.
- Ước hẹn ba năm … Đúng rồi, ký tên ly hôn, thật là ngại
tôi quên mất.
Bất quá, Tống Oánh Tâm không hề xin lỗi. Nhưng chuyện gì này có gì quan trọng, cần phải gặp riêng một chuyến này sao ? Hắn rảnh rỗi quá à?
Trán nổi gân xanh, Lôi Tân Dương đột nhiên cảm giác mình thực ngu ngốc, hắn mỗi ngày đều mong chờ điều này, cô ta lại cho là việc không đáng lo và quên đi, nữ nhân này thực sự am hiểu việc có thể đả kích hắn. Quên đi, giờ quan trọng nhất là ký tên ly hôn, hắn có hại một chút không sao.
- Hiện tại cô đã nhớ ra, vậy có thể theo tôi quay về Đài Bắc chứ?
- Trước mắt tôi không rảnh, vài ngày nữa rồi nói sau.
Hắn nghẹn họng trân trối nhìn, hắn nghe nhầm sao? Nữ nhân này cho rằng hắn đang tìm cô để hẹn hò sao?
- Anh còn có chuyện gì sao?
Trong mắt thoáng hiện lên tia mất kiên nhẫn, nàng thực sự bận rộn sau khi bọn trẻ tan học, hôm nay là phiên trực ban nữa, còn phải làm nhiều việc, cô không còn thời gian nữa, ngàn vạn lần không thể để hiệu trưởng bắt gặp đang đứng đây nói “chuyện phiếm” với hắn, nếu không, cô sẽ bị lải nhải một hồi.
Nữ nhân này thực sự quá kiêu ngạo, làm như hắn là một đứa trẻ chi biết vâng lời sao?
- Nếu không muốn ly hôn, cô tìm cớ gì đi, tôi sẽ xem xét.
- Tôi nói lại lần nữa, hiện tại tôi không thể xin phép nghỉ về Đài Bắc, đợi đến khi bọn trẻ nghỉ hè, lúc đó anh gọi điện cho tôi hẹn thời gian đi.
Tống Oánh Tâm khinh thường hắn, không biết dân gian khó khăn lắm sao công tử, hắn nghĩ ai cũng rảnh như hắn, cao hứng liền đi, mất hứng thì thôi sao?
- Cô đang đùa tôi sao.
Lúc trước muốn kí tên ly hôn là cô ta, giờ không muốn kí tên cũng là cô ta, cô ta cho hắn là kẻ ngốc sao?
Cô lạnh lẽo nhìn hắn “Nhàm chán”, ba năm trước đây, cô làm sao đoán được mình sẽ tới đây làm cô giáo chưa? Đương nhiên, cô có thể xin phép nghỉ, nhưng là tháng sau sẽ có kỳ thi học kỳ, cô muốn giúp học trò ôn tập, cho dù bản thân bị ốm cô cũng sẽ không tùy tiện xin phép nghỉ.
- Tôi xem chừng, cô căn bản là cần tôi, cô không muốn ly hôn?
Tuy rằng rất muốn cho hắn vài câu chửi mắng, nhưng là, cô phải nhẫn xuống, công tử vạn bạc này có lòng tự trọng rất lớn.
- Anh yên tâm, nghỉ hè nhất định tôi sẽ quay về Đài Bắc.
- Lời của cô tôi có thể tin tưởng sao?
- Anh không tin thì thế nào?
Người kia vẫn là không muốn làm rõ mọi sự, tốt nhất không nên làm cô ta tức giận, vạn nhất không ký tên ly hôn, hắn chỉ sợ không cười nổi.
Hắn còn có thể thế nào?
- Tôi sẽ ở lại đây chờ cô cùng quay về Đài Bắc.
Bất cứ giá nào, tuyệt đối không thể để cô xem thường tôi.
Tống Oánh Tâm trừng mắt nhìn hắn. Không phải điên quá hóa cuồng chứ!
Xem bộ mặt nàng, Lôi Tân Dương đắc ý thiếu chút nữa vỗ tay hoan hô, cô nên biết sự lợi hại của hắn, bất quá, bộ dạng của cô ta thật đáng yêu!
- Ngày 1 tháng 7 được không? Hay là tôi cho cô thêm 3 ngày suy nghĩ lại?
- Anh thích mấy ngày thì mấy ngày.
Đại thiếu gia hắn có thể ở lại một nơi như thế này sao? Cô không tin, nơi này về đêm không có náo nhiệt, hắn có thể ở lại ba ngày là đã khó rồi, nếu có thể ở lại đây hơn 1 tháng, cô hảo hảo hoan nghênh.
- Ngày 4 tháng 7, có vấn đề gì không.
Lôi Tân Dương rành mạch xác định.
Không thành vấn đề, cô vẫn nói lại câu đó, hắn thích một ngày liền một ngày, đương nhiên, cô còn muốn bổ sung một câu, hắn muốn ở lại hay quay về Đài Bắc, cô không sao cả, cô muốn đi làm, xin chào!
Đúng vậy, hắn có thể trở về Đài Bắc, đợi tới ngày 4 tháng 7 đến bắt người, nhưng là, quá mạo hiểm, ai biết được cô nửa đường đùa giỡn hại hắn? Hắn tốt nhất là ở lại chỗ này… nhưng…
Nhìn xung quanh đánh giá một hồi, Lôi Tân Dương nhịn không được lắc đầu, nếu hắn có thể ở nơi này hơn một tháng, hắn không buồn chết thì quả là kỳ tích. Hắn là loại người một ngày không làm gì thì cảm thấy thật nhàm chán, cho nên, trước khi đến, có một số việc hắn đã an bài kỹ.
Nhờ bạn xử lý nhà cửa ở Đài Bắc xong, Tống Oánh Tâm cúp điện thoại, mệt mỏi ngã vào ghế salon.
Gần đây mệt chết đi được, ngoài việc phải giúp học sinh ôn tập, còn phải đóng gói đồ đạc, Kỳ thật, cô đã có kế hoạch sau học kỳ này trở về Đài Bắc.
Sống dựa vào ông nội cho tới khi ông mất, cô luôn luôn muốn rời khỏi nơi đầy bi thương kia, hơn nữa, một mình ở trong một căn nhà lớn, lại càng cô đơn, vì vậy ba tháng sau, hoàn thành bài vở, cô được bạn thân mời về quê của bạn ở, ngay lập tức liền đi.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, cô chỉ là tạm thời rời Đài Bắc một thời gian, nhưng là vừa đến nơi này, cô liền yêu thích, thậm chí nếu ở lại cũng không tồi, nhưng là tháng trước, bạn cô lại chuyển đồ tới Đài Bắc ở, cô lại biến thành một người cô đơn, trong đầu bắt đầu nghĩ tới việc trở về Đài Bắc.
Cô đã quyết định, mua nhà cửa, dự tính cuối tháng này chuyển nhà.
Nếu tên kia thật sự ở lại chỗ này đợi cô cùng quay về Đài Bắc thì sao? Ba ngày nay, hắn phảng phất chưa từng xuất hiện dường như biệt tăm biệt tích, đương nhiên, coi như hắn ở chỗ này , cũng không cần phải tại trước mặt cô lúc ẩn lúc hiện. Nhưng hắn thủ tại chỗ này không là vì phòng ngừa cô lạc chạy, ngẫu nhiên xuất hiện cũng là rất bình thường.
Trước mắt không khỏi hiện lên tình cảnh cô lần đầu tiên thấy hắn. Không phải ở chỗ luật sư mà là tại biệt thự bọn họ cùng kế thừa kia. Đó là đầu năm ấy, cô lần đầu tiên đón nhận Lôi gia gia mời ông nội cùng mình tới dùng cơm trưa.
Dùng xong cơm trưa, Lôi gia gia nói cô ra hoa viên tìm Lôi Tân Dương, lúc ấy hắn cố ý tránh mặt, đang ở sau một cây đại thụ nhắm mắt dưỡng thần, trên tay còn cầm quyển sách đọc dở.
Nhìn hắn, cô không khỏi choáng váng, Lôi Tân Dương thật tuấn tú, gió nhẹ thổi qua khiến tóc hắn hơi rối, chính thế lại làm cho hắn càng thêm gợi cảm.
- Tiểu nha đầu, con gái con lứa không nên nhìn chòng chọc đàn ông như thế, không tốt đâu.
Hắn đột nhiên mở mắt, ánh mắt hài hước thẳng tắp tiến công khảm sâu vào lòng cô, đột ngột xâm nhập không hề xin phép. Ánh mắt ấy không che giấy hết sự ngạo mạn của hắn.
Tim cô đập dồn dập, cô lắp bắp quên chính mình muốn nói gì:
- Tôi… Lôi gia gia…
- Ông nội tôi kêu cô đến tìm tôi phải không?
- Đúng thế, Lôi gia gia muốn gọi anh vào cùng chơi cờ.
Trời ạ, tại sao lại có người cười mê người như thế chứ?
- Chỉ sợ là không được rồi, tôi cùng bạn bè có hẹn, phải đi ngay, xin cô nói với ông nội tôi, tôi vừa lái xe đi khỏi nhé.
Cô không hiểu, tại sao lại phải nói dối? Nhưng khi hắn nói “Cảm ơn cô nhé.” Thì sớm bị dụ hoặc, cô muốn tiếp tục quấy rồi nhưng hắn đã chạy mất tiêu, lúc này đây cô phải nói với Lôi gia gia như thế nào đây? Bất quá cô vừa thong dong quay đi được mấy bước thì đã nghe giọng giận dữ của hắn truyền tới:
- Tiểu tử kia, thật quá đáng, làm sao cô dám giúp ông nội lừa tôi về… Đừng có hòng, cô cho tôi là kẻ ngốc sao?…..Ông nội tùy tiện ghép con nhóc này cho tôi, tôi sẽ vô điều kiện tiếp nhận sao? Cô tha cho tôi đi, tôi còn chưa tới mức đói bụng vơ quàng…
Trên đầu cô như nhận một chậu nước lạnh buốt, cả người tê cứng, hóa ra Lôi gia gia mời cô tới ăn cơm hôm nay là muốn giới thiệu cô cho hắn.
Đúng vậy, Lôi gia gia thực sự thích cô, ông luôn nói cô như ánh mặt trời giữa mùa đông, nhiệt tình mà ôn nhu, đương nhiên, ông thường xuyên khoe đứa cháu nội duy nhất trước mặt cô, nói Lôi Tân Dương vĩ đại cỡ nào, cô đối với Lôi Tân Dương sớm muộn cũng sinh tình cảm ngưỡng mộ, nhưng cô không ngờ ông đang bàn tính điều gì.
Gặp phải tình huống này cô không còn cách nào ngoài việc nhanh chóng quay vào, dựa trên kịch bản Lôi Tân Dương nói lại cho Lôi gia gia, cô thật sự bội phục mình, không chỉ như thế, cô còn nhớ rõ thừa dịp ông nội cô vào toilet, cô nói chuyện với Lôi gia gia, từ chối khéo nguyện vọng của ông ấy.
Lôi gia gia cam đoan với cô, sẽ không bao giờ sắp xếp an bài chuyện gì trước đại loại thế này nữa, ông thỉnh cầu cô đừng cự tuyệt đến biệt thự thăm ông, bởi vì ông rất quý cô, cô đành đáp ứng, cô biết ông ở một mình trong biệt thự này, cô không thể nào từ chối lời đề nghị của một ông lão cô đơn. Keng keng.
Tiếng chuông cửa gọi cô quay trở lại với thực tại, Tống Oánh Tâm hoài nghi đi ra cửa, trừ bạn thân, cô chưa từng có khách tới đấy.
Khi cô nhìn thấy ngoài cửa là Lôi Tân Dương thì thiếu kinh ngạc thiếu chút cằm rơi xuống đất, mà phản ứng này của cô làm hắn rất đắc ý vui vẻ, hắn chính là muốn xem bộ dạng này của cô, rốt cục hắn cũng chiếm thượng phong.
- Xin hỏi Lôi tiên sinh có gì chỉ bảo?
Cô hoàn toàn không có ý mời hắn vào nhà, bất quá, hắn cũng không có ý định đó.
- Tôi ở lại nơi xa lạ thế này chờ đợi cô, cô sống ở đây lâu rồi, nên dẫn tôi đi đâu đó chứ? Ví dụ như, tôi phải đi đâu để ăn cơm?
- Anh bị làm sao à?
Ba ngày nay hắn ta chỉ ở một chỗ sao? Cô nhìn mặt hắn thần thái sáng láng, không hề thấy dấu hiệu thiếu dinh dưỡng, suy nhược.
- Mấy ngày nay tôi quay về Đài Bắc xử lý mấy chuyện, một giờ trước mới quay lại đây.
Trở về công ty, hắn được trợ lý cho biết có một tòa biệt thự cần được thiết kế, chủ nhân tòa nhà đang nhắm tới công ty hắn, hắn cần phải giải quyết mấy thứ cần thiết, sau đó liền q