Gần đến cuối tháng, cũng gần đến Tết Âm lịch, Vu Mục Thành vô cùng bận rộn, Tạ Nam cũng bận không kém. Cô thường phải đi xuống các đại lý cấp dưới để đối chứng hóa đơn chứng từ. Cô và các đồng nghiệp thường luân phiên nhau đi tới các khu trong tỉnh, lần này Tạ Nam bị phân đến hai đại lý cấp dưới ở phía đông của thành phố H, ngược hướng với đường về quê của cô. Lái xe tới thành phố H phải tốn hơn bốn tiếng đồng hồ. Làm xong mọi việc cũng vừa đến lúc nhân viên ở đó tổ chức ăn tất nin, giám đốc Kinh doanh cố mời cô cùng tham gia với họ. Đang ăn, điện thoại bồng đổ chuông, là Vu Mục Thành gọi tới. Mấy ngày nay, hai người hầu như đều gặp mặt, nên ít khi điện thoại cho nhau. Tạ Nam đi ra một bên nghe điện thoại.
“Em đang làm gì vậy? Sao ồn thế?”
“Em đang ăn cơm, đông người nên rất ồn.”
“Hôm nay em ăn cơm ở ngoài à?”, Vu Mục Thành có chút bất ngờ.
Tạ Nam chợt nhớ ra hôm qua vì bận tiếp khách, Vu Mục Thành đã gọi điện dặn cô nghỉ ngơi sớm đừng đợi anh, cô tiện miệng đồng ý nhưng quên không nói cho anh rằng hôm nay mình đi công tác ở thành phố H, mà thực tế cô cũng không có thói quen báo cáo hành tung của minh cho người khác.
Nhớ tới lúc Vu Mục Thành đi công tác Thượng Hải ngày nào anh cũng gọi điện nhắn tin cho mình, Tạ Nam cảm thấy hơi ngại, nói: “Cái đó, hôm qua em quên không nói với anh…”. Chưa dứt lời, điện thoại hết pin tự động tắt nguồn, cô buồn bực nhìn chiếc điện thoại đã dùng gần bốn năm, bàn phím mờ hết của mình. Cũng chẳng biết làm gì hơn, cô nghĩ ngợi một lát rồi tự an ủi, thôi, đợi về đến khách sạn sạc pin rồi gọi lại cũng chưa muộn.
Ăn cơm xong, về đến khách sạn đã là tám giờ tối, Tạ Nam sạc pin điện thoại, mở máy ra đã thấy “tít tít” một loạt tin nhắn đến. Cô vội vàng mở ra, đều là tin nhắn của Vu Mục Thành.
“Chuyện gì vậy?”
“Gọi lại cho anh ngay!”
“Không sao chứ, em ở đâu?”
Tạ Nam vội vàng gọi điện lại cho anh, nói: “Xin lỗi anh, vừa rồi máy em hết pin”.
“Không sao, ăn xong thì về sớm, hình như lại stuyết rơi.”
“Em… giờ em đang ở thành phố H cơ, em đi đối chiếu sổ sách, ngày mai mới về được.”
Vu Mục Thành im lặng một lát rồi mỉm cười, nói: “Anh nói rồi, em có chút nào coi mình là bạn gái của anh không? Trước khi đi công tác phải nói với anh một tiếng chứ”.
Tạ Nam biết mình đuối lý, đành khẽ khàng nhận lỗi: “Xin lỗi, em quên mất, sau này không như vậy nữa”.
Nghe vậy, Vu Mục Thành không nói thêm câu nào: “Thôi được rồi, em lái xe chú ý an toàn, hôm nay dự báo hai ngày tới sẽ có mưa tuyết. Có việc gì về rồi nói nhé!”.
Tạ Nam thở phào một hơi, bỏ điện thoại xuống, sau đó bật ti vi lên, cũng chẳng buồn chọn kênh mà xem mấy tin tức về cổ phiếu đang phát trên sóng truyền hình. Cô ngả đầu vào thành giường, hơi trầm tư song trong lòng lại thấy vui vui, dù sao thì rất lâu rồi mới có người để ý đến việc cô đang ở đâu và làm gì.
Ngày hôm sau, Tạ Nam lái xe đến một thành phố khác làm sổ sách, ăn cơm trưa xong thì trở về thành phố. Quả nhiên tuyết đã bắt đầu rơi, bầu trời âm u những đám mây đen, ánh sáng ảm đạm. Trên đường cao tốc đã xuất hiện biển thông báo yêu cầu lái xe cẩn thận, hầu hết mọi ngườiđều lái xe chậm lại. Đối với Tạ Nam, một người chưa biết lái xe nhanh bao giờ thì lại càng cẩn thận hơn, cô khống chế tốc độ xe ở tầm thấp nhất chín mươi mã lực.
Cách thành phố còn khoảng một tiếng đồng hồ lái xe, phía trước xảy ra một vụ tai nạn giao thông. Ba chiếc xe lao vào đuôi nhau, một chiếc xe chở hàng do lái nhanh mất lái đã đâm vào dải phân cách, hai chiếc xe sau không kịp phanh nên lao vào nó, trong đó một chiếc đâm mạnh đến nỗi đánh văng cả thanh ngang trước xe ra giữa đường, chiếc khác thì văng cả vô lăng vào phía vạch ngăn cách an toàn bên đường. Từng người lái xe được đưa ra khỏi xe, có người giúp đưa những người bị thương trong xe ra, có người vội vã gọi điện cho cảnh sát gọi cứu hộ.
Tạ Nam ở rất gần đó nên vội vàng dừng xe lại, lấy từ cốp xe ra một chiếc ô rồi cùng những người khác chạy về phía trước giúp những người bị thương tránh tuyết. Bên cạnh có người gọi điện cho tổng đài giao thông trực tiếp báo cáo tình hình tai nạn. Người ấy chắc không phải lần đầu tiên gọi điện kiểu này nên miêu tả tình hình rất chuẩn xác và sinh động qua điện thoại. Người dẫn chương trình gặp được khán giả thông báo vừa hoàn chỉnh vừa sinh động như vậy thì rất cảm động, luôn miệng hỏi cụ thể chi tiết tình hình tại hiện trường, họp tác với người gọi điện khiến tiết mục trở nên rất cuốn hút. Một người bên cạnh không thể nghe thêm nữa, nói: “Anh trai ơi, người ta bị thương còn nằm ra đấy, đừng có tô vẽ thêm mắm thêm muối nữa được không?”. Những người khác cũng lần lượt tỏ ý đồng tình.
Thấy vậy, anh ta ngại ngùng tắt điện thoại, nhưng chưa muốn dừng lại nên tiếp tục lên xe cầm máy ảnh chụp các xe bị va và người bị thương. Đèn nháy sáng liên tiếp, Tạ Nam kinh ngạc, cũng không biết nói gì hơn, chỉ chau mày quay mặt đi chỗ khác. Cũng may, cảnh sát khu vực đường cao tốc tới khá nhanh, xe cảnh sát, xe dọn chướng ngại vật, xe cấp cứu lần lượt nhấn còi lao đến, người bị thương nhanh chóng được đưa lên xe, những chiếc xe bị tai nạn thì được xe xử lý chướng ngại vật đưa đi, cảnh sát điều khiển các xe khác rời khỏi khu vực tai nạn một cách có trật
Khi Tạ Nam trở về xe thì mặt mũi đã tím tái vì lạnh. Ban nãy xuống xe vội quá nên cô không kịp khoác chiếc áo lông vũ, lại thêm vai và lưng bị ướt do ở ngoài tầm che của ô trong lúc cố gắng giúp những người bị thương.
Cô vội vàng khởi động xe, mở điều hòa, lấy viên kẹo hoa quả trong hộp cho vào miệng, rồi hắt hơi một tràng dài mãi mới dừng lại được. Các xe phía trước đã bắt đầu khởi động, Tạ Nam thắt dây an toàn, giữ tốc độ vừa phải, vềđến thành phố chưa quá ba rưỡi chiều, cô đi thẳng đến công ty làm việc. Trong phòng để chế độ rất ấm nên cô nhanh chóng thấy tắc mũi và chóng mặt, cô than thầm và hiểu rằng đây là dấu hiệu sắp bị cảm cúm.
Trong ngăn kéo bàn làm việc có để một số loại thuốc thường dùng, nhưng nhớ tới việc phải lái xe về, cô lại không dám uống, đành cố gắng chịu đựng. Tới tầm năm giờ, Vu Mục Thành gọi điện tới hỏi cô đã về thành phố chưa, Tạ Nam mới nhớ ra mình chưa báo cáo tình hình cho anh và lại tự thấy xấu hổ, nói: “Em về rồi, đang ở công
ty”.
“Lát nữa ở công ty đợi anh, hôm nay anh không phải làm thêm, anh sẽ đón em đi ăn cơm, được không?”
“Được”, dù chẳng muốn ăn gì nhưng Tạ Nam vẫn đồng
Vu Mục Thành đưa Tạ Nam đến một nhà hàng chuyên các món ăn dân dã mới khai trương, anh nói: “Người bên bộ phận Thị trường giới thiệu đấy, họ nói người ở đây thích khẩu vị này. Em ăn những thức ăn thanh đạm với anh cũng lâu rồi, chắc chán lắm nhỉ?”.
“Đâu có, đồ ăn thanh đạm cũng có cái hay của nó, ít ra em không mọc mụn nữa”, Tạ Nam cười nói. Đúng là món ăn ở nhà hàng này rất ngon, đặc biệt món canh gà theo như giới thiệu, hầm bằng bếp củi, hương vị thơm ngon. Tạ Nam vừa ngửi đã thấy thèm ăn, cô uống khá nhiều canh, cảm thấy chứng nghẹt mũi của mình đỡ hơn nhiều, có điều đầu càng lúc càng nặng, có vẻ như sắp không trụ nổi
Nhận ra sự khác thường của cô, Vu Mục Thành đưa tay sờ trán cô rồi chau mày: “Hình như em sốt rồi, anh đưa em đến bệnh viện nhé”.
“Không cần đâu, uống thuốc là được rồi, em bị ngấm mưa nên lạnh ấy mà”, Tạ Nam khoát tay, trước giờ cô vẫn rất ghét đi bệnh viện, và cũng thấy mình thực sự chưa nghiêm trọng tới mức phải đến bệnh viện.
Vu Mục Thành nghĩ một lúc rồi gọi điện cho Hứa Mạn.
“ơ, người ta là bác sĩ ngoại khoa mà”, Tạ Nam phản ứng yếu ớt.
Vu Mục Thành không để ý đến cô, anh miêu tả cho Hứa Mạn một cách cụ thể và tỉ mỉ tình trạng của Tạ Nam: “Không, không phải anh, là bạn của anh, sốt nhưng không cao, sắc mặt à, hơi tái, phản ứng chậm hơn”. Tạ Nam lườm anh một cái, anh nhịn cười nói tiếp: “Cũng không coi là chậm quá. Lạnh ư?”, anh nhìn sang Tạ Nam, cô lắc đầu: “Bình thường, hơi nghẹt mũi. Vừa ăn một bát canh gà, à, à, ừ, được, anh biết rồi”.
Bỏ điện thoại xuống, anh nói với cô: “Lần sau nếu không khỏe phải nói ngay với anh, không được một mình chịu đựng như thế. Theo lời dặn của bác sĩ, hôm nay cứ uống thuốc trước xem thế nào, nếu không hạ sốt, ngày mai ngoan ngoãn theo anh tới bệnh viện”.
Rời khỏi nhà hàng, Vu Mục Thành lái xe về phía trước, tìm được một hiệu thuốc, một lát sau mua về một túi thuốc và một bình nước, anh đưa cho Tạ Nam mấy viên thuốc, nói: “Vitamin c, thuốc cảm cúm và ampicillin, phải uống ngay”.
“Không được, về nhà rồi uống, em còn phải lái xe, uống thuốc cảm buồn ngủ lắm.”
“Thế thì để xe của em ở công ty. Ngày mai nếu đỡ, anh đưa em đi làm; nếu không thấy biến chuyển gì, anh đưa em tới bệnh viện.”
Tạ Nam rất sợ đến bệnh viện nên vội vàng cầm lấy thuốc uống. Vu Mục Thành ngả ghế ra sau cho cô thoải mái, anh lấy áo gió của mình đắp cho cô, nói: “Em ngủ một lát đi, đến tiểu khu, anh sẽ gọi dậy”.
Tạ Nam ngủ rất nhanh, nhưng không thoải mái. Đến lúc Vu Mục Thành khẽ gọi, cô nhìn anh mơ hồ, khônghiểu mình đang ở đâu. Vu Mục Thành xuống mở cửa xe cho cô, anh hỏi: “Có cần anh bế không?”.
Tạ Nam sợ hãi lắc đầu: “Anh đừng có nghiêm trọng hóa vấn đề như thế chứ”.
Vu Mục Thành đỡ cô vào nhà, nói với giọng điệu tự nhiên: “Em lấy quần áo ngủ và quần áo cần thay rồi lên nhà với
Tạ Nam nhìn anh ngơ ngác, một lúc sau mới tỉnh lại, cô sợ hãi hỏi: “Để làm gì?”.
“Chỗ em rất lạnh, có biết không?”, Vu Mục Thành kiên nhẫn giảng giải cho cô như một bác sĩ nói với người chậm hiểu: “Bác sĩ Hứa nói rồi, em phải chú ý giữ ấm, tốt nhất là có người chăm sóc, kiểm tra thân nhiệt thường xuyên, nếu cứ tiếp tục tăng, phải đi viện ngay nếu không dễ chuyển thành viêm phổi, đến lúc đó, em không muốn cũng phải đi viện. Nhà anh có phòng khách, nếu em không thích lên chỗ anh thì thôi, nhưng dù sao hôm nay anh cũng phải chăm sóc em, thế em không phiền nếu anh ở lại đây chứ, tuy anh cũng rất sợ lạnh”.
Tạ Nam đành chịu thua, ngoan ngoãn vào phòng ngủ lấy bộ đồ ngủ và đồ lót chuẩn bị thay cho vào cái túi nhỏ, khóa cửa rồi theo Vu Mục Thành về nhà anh. Nhà của Vu Mục Thành thật sự rất ấm áp. Chủ cũ của ngôi nhà đã bỏ rất nhiều tiền và sức lực cho việc sửa sang, trang trí căn nhà, còn lắp thêm hệ thống làm mát và sưởi ấm dưới nền nữa. Đây cũng là lý do Vu Mục Thành vừa xem đã thích căn nhà, anh vốn sinh ra và lớn lên trong một thành phố có hệ thống sưởi ấm trung tâm, nên không thích ứng được với cái lạnh nơi đây.
Tạ Nam có vẻ không tự nhiên, lại thêm người không khỏe, cô thờ ơ, không muốn chú ý đến điều gì.
Vu Mục Thành dẫn cô vào phòng ngủ chính, rồi nói: “Bình thường anh ở trên lầu. Căn phòng này chưa có ai ở, bên kia là nhà vệ sinh, trong tủ có khăn và bàn chải mới tinh. Em đi tắm đi đã, sau đó lên giường ngủ một giấc. Lát nữa anh phải lên lầu làm chút việc, tối nay sẽ ngủ ở phòng khách đối diện phòng em, nếu thấy khó chịu phải gọi anh ngay”.
Nói rồi, anh bước ra ngoài, chủ động khép cửa lại. Tạ Nam thần người ra hồi lâu, nhìn xung quanh, căn phòng rộng lớn, bố trí mang chất nữ tính, tất cả đồ dùng đều là màu trắng, đặc biệt đầu giường còn có trang trí vẽ tay, hoa hồng chớm nở phối hợp với bức tường màu trắng sữa trông rất kiều diễm, nhưng chiếc ga màu xanh sẫm phủ tr