ên giường lại không phù hợp lắm với trang trí trongphòng. Tạ Nam không muốn nhìn thêm nữa, trong lòng thầm nghĩ, đến thì cũng đã đến rồi, chẳng cần phải lúng túng làm gì.
Càng kinh ngạc hơn khi cô bước vào phòng tắm, diện tích của nó quá lớn, trang trí cũng đậm chất nữ tính, khác hẳn với phòng tắm bên bán hàng cung cấp sẵn của cô. Trên tường óng ánh những tranh khảm hai màu lam và trắng, lại thêm chiếc gương mạ hoa văn vàng óng, phối với gạch lát nền màu tương ứng, một bên là bồn tắm massage màu hồng, bên kia là vòi hoa sen cũng có chức năng massage, giá để khăn inox treo một chiếc khăn tắm màu trắng rất dày, bồn cầu màu hồng thiết kế bên cạnh bồn tiểu cùng màu, cái bồn tiểu chỉ tới khi Cao Như Băng sửa nhà cô biết đến nó.
Tạ Nam vội vàng tắm rửa thay quần áo, sau đó về phòng giở chăn ra, leo lên chiếc giường to cô vốn không ưng, rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Một lúc sau, Vu Mục Thành xuống nhà, khẽ đẩy cửa vào phòng ngủ. Dưới ánh sáng từ bên ngoài hắt vào, anh chỉ nhìn thấy một dáng người mảnh khảnh nằm im trên giường trong đêm tối. Anh khẽ khàng cài cửa rồi quay về phòng làm việc. Đến khoảng mười hai giờ, Vu Mục Thành lại vào phòng ngủ, áp tay lên trán xem Tạ Nam còn sốt không thì thấy nhiệt độ gần như đã bình thường. Cô vẫnđang ngủ ngon, không đổi tư thế nằm, một cánh tay để dưới cằm, nửa khuôn mặt vùi sâu dưới gối, thở khẽ và đều đặn. Cảm thấy yên tâm, Vu Mục Thành để hé cửa phòng ngủ, rồi ra phòng khách nghỉ ngơi.
Nửa đêm, Tạ Nam bất chợt tỉnh dậy. Mất một lúc cô mới nhớ ra mình đang ở đâu. Không biết do thuốc hay bởi nóng quá mà người cô toát mồ hôi, đầu, áo ngủ, ga giường đều ướt hết. Cô bật đèn ngủ ngồi dậy, với chiếc đồng hồ đặt bên gối lên xem, mới có ba giờ sáng. Tạ Nam lo lắng ngồi ôm gối, nhất thời không biết làm gì. Giây lát sau, đèn phòng khách bật sáng, Vu Mục Thành mặc bộ đồ ngủ màu ghi thẫm bước vào.
Nhẹ nhàng sờ lên trán cô, anh ngạc nhiên nói: “Em tắm lại một lần nữa đi, lấy quần áo của anh mà thay”. Nói rồi, anh kéo chăn, bế cô đi thẳng vào phòng tắm không để cô kịp phản ứng.
Tạ Nam cuống lên: “Đe em tự làm, tự làm cũng được”.
Vu Mục Thành cảm thấy buồn cười, đặt cô xuống trên tấm thảm trước phòng tắm, hồi lâu sau mang tới bộ đồ ngủ kẻ sọc treo lên giá rồi ra ngoài, đóng cửa lại.
Gội đầu tắm rửa xong, Tạ Nam cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, không còn cảm giác ong ong trong đầu như lúc ban chiều nữa, mũi cũng đã hết nghẹt. Cô mặc quần áongủ thùng thình của anh, xắn mấy gấu quần và áo mới thò được tay chân ra ngoài.
Tạ Nam tìm máy sấy tóc, sấy xong, cô nhìn đống quần áo vẫn vứt trong giỏ giặt của mình, lắc đầu thầm nghĩ, thôi để mai hẵng hay. Bước ra khỏi phòng tắm, cô không khỏi kinh ngạc, bộ ga gối màu xanh sẫm lúc trước giờ đã thay bằng bộ màu trắng sữa, rất gọn gàng.
Vu Mục Thành bưng đến cho cô một cốc nước, nói: “Em uống chút nước đi, ra nhiều mồ hôi thế cơ mà”. Tóc anh hơi rối, nhưng tinh thần lại rất tỉnh táo.
Tạ Nam ngoan ngoãn uống hết cốc nước, do dự một lát rồi nói: “Xin lỗi, đã làm anh thức giấc”.
“Khách sáo thế, em không anh là bạn trai em sao?”, Vu Mục Thành nhẹ nhàng sờ lên trán cô, nói tiếp: “Có lẽ hết sốt rồi”.
Tạ Nam lấy hết dũng khí, vòng tay ôm lấy anh, giấu mặt vào ngực anh khẽ nói: “Cảm ơn anh”.
Nhưng không để cho anh kịp phản ứng, cô đã buông tay, chạy như bay lên giường kéo kín chăn, úp mặt vào gối. Anh vừa kinh ngạc vừa vui sướng, lại thấy cô ngượng ngùng như vậy, bất giác có chút buồn cười. Vu Mục Thành cúi xuống đắp chăn cẩn thận cho Tạ Nam, hôn lênvành tai hở ra ngoài đã đỏ lên tự bao giờ của cô. Đứng bên giường một lúc, anh tắt điện trở ra phòng khách.
Có thể do tác dụng của thuốc, Tạ Nam tỉnh dậy một lúc nhưng ngủ lại được ngay. Sáng sớm hôm sau, vừa mở mắt nhìn đồng hồ, cô không khỏi kinh ngạc, hấp tấp đi làm vệ sinh thay quần áo rồi ra khỏi phòng. Vu Mục Thành đã thay xong quần áo, đang ngồi bên bàn ăn với một bữa sáng đơn giản: Bánh mỳ gối và cà phê. Thấy cô chạy ra, anh khẽ nói: “Chào em”, rồi quay vào bếp lấy cho cô một phần cháo sữa yến mạch và hai cái bánh mỳ gối, hỏi: “Có cần rán trứng không em?”.
Tạ Nam vội vàng nói: “Em phải đi làm, không ăn nữa”.
“Tốt nhất em nên xin nghỉ một ngày ở nhà để nghỉ ngơi.”
“Không được, sắp Tết rồi, nhiều việc lắm.”
“Thế thì phải ăn sáng, rồi anh đưa em đi, vẫn kịp.”
Tạ Nam đành ngoan ngoãn ngồi ăn sáng, vừa ăn vừa nhìn đồng hồ. Cô cố gắng ăn hết chồ cháo yến mạch rồi cùng Vu Mục Thành đi xuống, đột nhiên nhớ ra: “Quần áo em thay hôm qua vẫn chưa lấy”.
“Người làm công theo giờ sẽ giặt, em đừng để ý nữa.”
Nghĩ tới quần áo lót của mình để ở nhà một người đànông, lại để người làm công theo giờ giặt hộ, Tạ Nam thấy thật xấu hổ, Vu Mục Thành không để cô kịp đổi ý, anh đưa thẳng cô xuống nhà, ra khỏi cổng và lên xe. Cô cũng chẳng muốn nghĩ xem người khác nhìn thấy sẽ thế nào, dù gì hôm nào cô cũng đi sớm về muộn, hàng xóm xung quanh chẳng ai quen biết, chỉ thấy áy náy và xấu hổ với người làm công theo giờ kia vì để họ giặt quần áo giúp mình.
Vu Mục Thành khởi động xe, tranh thủ thời gian, Tạ Nam bỏ tấm chắn nắng xuống, nhìn kỹ mình trong gương trang điểm, khuôn mặt của cô quả thực tái nhợt. Công ty yêu cầu các nhân viên nữ phải trang điểm nhẹ nhàng khi đi làm. Từ trước tới giờ Tạ Nam vẫn trang điểm nhẹ nhàng nhất có thể để đối phó với quy định này. Cô lấy hộp trang điểm, cho một ít nước trang điểm lên mặt, xoa chút phấn nề rồi phủ một lớp phấn mỏng. Khi xe dừng đèn đỏ, cô cẩn thận tô son môi, ngắm nhìn lại, cũng có chút tinh thần hơn trước. Bất chợt quay đầu, Tạ Nam phát hiện Vu Mục Thành đang thích thú nhìn mình.
“Anh nhìn gì?”, cô ngại ngùng thu hộp trang điểm lại.
Vu Mục Thành khởi động xe, nói: “Anh thích màu son môi của em”.
Tạ Nam thấy nụ cười trên môi anh thật đáng ngờ, nhưng cũng không biết nói gì. Đến trước tòa nhà của công ty, chỉ còn năm phút trước giờ quẹt thẻ, cô vội vàng tạm biệt anh rồi phóng như bay vào tòa nhà. Mọi người đứng trước thang máy rất đông, cô nhìn lơ đãng vào các chương trình quảng cáo trên màn hình treo cạnh đó. Cửa thang máy vừa mở, Tạ Nam nhanh chóng chen vào trong, nhưng đã chật chỗ. Trước mặt cô là Hạng Tân Dương với áo vest sẫm màu, tay xách cặp màu đen, rõ ràng anh đã vào thang máy từ dưới hầm đỗ xe.
Thang máy lập tức kín người, ai cũng điều chỉnh lại tư thế đứng của mình, vừa đối mặt với cửa thang máy vừa giữ khoảng cách họp lý với người bên cạnh. Trong tình thế này, cô và Hạng Tân Dương rơi vào trạng thái đối mặt nhau, hơi thở chạm nhau, gần tới mức mơ hồ mà nguy hiểm.
Hạng Tân Dương hết sức ngạc nhiên: “Nam Nam, em làm việc ở đây à?”.
Tạ Nam vội vàng gật đầu, đang định quay người thì A May đứng bên cạnh đã cứu cô: “Chị Tạ, em thấy chiếc Citroen của chị dưới hầm. Hôm qua chị không lái xe về à?”.
“ừm, chị không lái xe về”, thang máy dừng lại, vài người đi ra, bên trong thoải mái hơn một chút, cô nói xinlỗi rồi vội vàng bước sang chồ May. Bất chợt, A May giơ tờ báo ra trước mặt cô, nói: “Chị Tạ xem này, chị lên báo rồi đấy”.
Tạ Nam nghĩ, sáng nay sao mà nhiều chuyện ngạc nhiên thế. Cô vội vàng cầm tờ báo lên xem, là bài báo về vụ tai nạn ở đường cao tốc hôm qua, bên dưới còn ghi rõ ảnh đen trắng do độc giả Tôn tiên sinh cung cấp. Một tấm ảnh chụp ba chiếc xe đâm nhau gây tắc đường, còn tấm khác chụp lúc cô đang quỳ gối cùng một người khác cầm ô che mưa cho người bị thương trong tư thế nửa nằm nửa ngồi, tấm ảnh chụp khá rõ nét, chụp cô với khuôn mặt nghiêng, nhưng những người quen biết sẽ không nghi ngờ mà nhận ra cô ngay lập tức.
“Chị ăn ảnh thế”, cặp mắt A May chỉ thấy cái đẹp ăn ảnh chứ không nhìn được cảnh tượng vụ tai nạn.
Tạ Nam dở khóc dở cười lắc đầu, thầm trách cô gái lắm chuyện, nói: “Cất đi, lúc đó chị đi ngang qua thôi”.
Đến tầng người vội vã ra khỏi thang máy, quẹt thẻ xong vẫn còn mấy giây, cô mới dám thở phào một cái.
Báo Buổi tối là tờ báo có lượng phát hành lớn nhất thành phố này, nhưng bình thường Vu Mục Thành chỉ xem phần tin kinh tế. Hôm nay ăn trưa về, gọi thư ký dặn dòmột số việc, anh bồng thấy tấm hình trên tờ báo trước mặt thư ký. Tiện tay, anh cầm lên xem, khiến cô thư ký hết sức ngạc nhiên.
Bỏ tờ báo xuống, Vu Mục Thành về văn phòng trực tiếp lên mạng đăng nhập vào trang web của báo, tìm bản điện tử của bài báo ngày hôm nay, bức ảnh màu hiện lên trên màn hình. Anh lưu ảnh lại rồi phóng to ra nhìn, có thể thấy rõ trong tấm hình ấy một người đang đỡ người bị thương, còn Tạ Nam quỳ xuống cầm ô che cho họ, một tay cô cầm ô che cho người bị thương, tay kia nắm chặt tay người ấy. Tạ Nam chỉ mặc mồi chiếc áo len mỏng, phần lớn cơ thể nằm ngoài tầm che của ô. Ảnh chụp nghiêng nên lộ rõ thân hình mảnh mai, khuôn mặt thon gầy với cái cằm nhỏ, sắc mặt hơi xanh nhưng hết sức bình tĩnh của cô. Dường như trước mắt cô bây giờ không còn là người bị thương đầy máu me nữa.
Thì ra là vì vậy nên cô mới bị cảm lạnh.
Nhưng Tạ Nam không hề nói chuyện đó với anh dù chỉ một từ, có thể cô coi đó là việc bình thường, làm việc thiện không muốn người khác biết tới. Nhưng mặt khác, quả thực cô đã chôn giấu quá sâu những tâm tư tình cảm của mình trong lòng.
Thậm chí đi công tác, Tạ Nam cũng quên không nói lờinào với anh; hơn nữa còn gần như không chủ động hỏi anh đi đâu, làm gì; anh nói gì, cô đều chăm chú lắng nghe, gật đầu, nhưng rất ít khi đưa ra ý kiến của mình.
Vu Mục Thành dựa người vào ghế, nghĩ một cách bi quan, muốn thực sự tiếp cận và đi vào lòng cô, có lẽ anh sẽ phải đi một quãng đường rất dài nữa. Nhớ lại cái ôm sáng nay, cơ thể mềm ấm của cô dựa vào ngực anh, giọng nói dịu dàng ấy, vành tai ửng đỏ ấy, anh cảm thấy, để có được những thứ đó, anh nên chấp nhận cố gắng nhiều hơn thế: Bởi vì rất đáng để như thế!