chỉ là ánh mắt thâm trầm vẫn nhìn chăm chú vào nàng, lặng im không nói………
“ Tỷ tỷ, tại sao chúng ta cứ phải đi theo bọn họ chứ?” Khả Ái không hiểu, vị đại ca kia nói rõ ràng không thích hai nàng, tại sao Khả Na tỷ còn lôi kéo nàng khóc lên khóc xuống, chỉ đơn giản là đi theo bọn họ? Còn lừa gạt vị tỷ tỷ kia rằng bọn họ phải tìm di bà, kì quái? Nàng thế nào không biết khi nào bọn họ lại có một di bà nhỉ!
"Khả Ái ngoan, đừng hỏi nhiều như vậy, đi theo tỷ tỷ làm là được rồi."
Vài cắc bán hoa căn bản là không đủ lo liệu cuộc sống của họ, đấy là còn chưa nói, thỉnh thoàng bị người khi dễ, nàng luôn hi vọng có một vị đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa cứu thoát bọn họ khỏi biển khổ, hiện tại nam nhân đó đã xuất hiện, nhìn cô nương bên cạnh hắn liền biết, công tử này nhất định rất có tiền, nàng không nhân dịp này bám lấy hắn, thì đúng là quá ngu rồi.
Khả Na hâm mộ nhìn chằm chằm người đang ngồi trong quán trọ, được Phong Ly Phách gắp cho một đống đồ ăn trong bát, Cơ Nhi.
Có người bảo hộ cảm giác thật tuyệt, đâu như bọn họ, chỉ có thể vùi dưới tàng cây này gặm bánh bao trắng.
Nam nhân kia từ đầu chí cuối đều hờ hững với hai tỷ muội các nàng, nàng phải làm như thế nào, mới có thể di dời được lực chú ý của hắn đến tỷ muội họ đây?
"Khả Na, Khả Ái, ta mang chút thức ăn ra cho hai người, các ngươi không cần chỉ ăn bánh bao rồi."
Khả Na vừa nghĩ ra phương pháp hữu hiệu, Cơ Nhi đã tự động xuất hiện ở trước mặt họ.
"Ách, cám ơn, Khả Ái, còn không mau cám ơn Cơ Nhi cô nương." Nặn ra nụ cười, Khả Na tiếp lấy đĩa thức ăn đầy ắp.
"Cám ơn." Khả Ái mới mười tuổi, chảy nước miếng, nghe lời nói cám ơn.
"Không khách khí, vậy các ngươi từ từ ăn, ta đi vào trước."
"Xin chờ một chút, Cơ Nhi cô nương."
Cơ Nhi nháy mắt quay đầu lại."Có việc gì sao?"
"Chung quanh đây có một hồ tự nhiên cảnh sắc rất đẹp, mỗi ngày đều có vài chục con thuyền cho du khách bơi thuyền, ta nghĩ, nếu Cơ Nhi cô nương cùng Phong công tử lần đầu tới đây, không ngại dùng xong cơm trưa có thể đi đến đó ngắm cảnh một chút, cảnh trí nơi đó quả là đáng giá cho người du ngoạn."
"Vậy sao?" Hồ kia đẹp hay không, thật ra với nàng cũng không có gì quan trọng, nàng chỉ cần đi theo Phách là được, nhưng mà nhìn Khả Na trong mắt tràn đầy mong đợi. “ Khả Na cô nương, nàng rất muốn đi bơi hồ sao?”
Nghe vậy, Khả Na vội vàng xua tay."Cơ Nhi cô nương, ngươi đừng hiểu lầm, thân phận thấp kém như ta sao có tư cách ngồi lên thuyền cao quý đó chứ, ta cũng không có ý gì khác, chỉ là hảo tâm…….”
Cơ Nhi mỉm cười nói: "Không sao, ta đi nói với Phách, chúng ta cùng đi."
Nhìn bóng lưng màu trắng của Cơ Nhi nhanh chóng chạy trở về trong quán trọ, Khả Na cười đến vô cùng vui vẻ.
Hắn làm sao sẽ ăn no nhàn rỗi đáp ứng thỉnh cầu nữ nhân kia chạy tới du hồ? Hắn luôn chẳng phải dạng công tử phong nhã, chớ nói đến ngồi trên thuyền thưởng thức mấy cái phong cảnh không biết chạy chẳng biết nhảy kia, khiến hắn muốn nôn hơn chính là, nữ nhân này là vì kẻ khác mới cầu xin hắn mang nàng đi chơi. Cái mông gì chứ! Hắn cũng không cần làm kẻ khác vui vẻ, làm chi phải lãng phí tiền bạc? Thật là!
“ Khả Na cô nương, ngươi xem, hiện tại không phải ngươi cũng đang du thuyền sao.” Không rảnh để ý đến tâm tình của người bên cạnh, Cơ Nhi chỉ cao hứng mãnh liệt cười với Khả Na.
"Đúng nha!" Nàng ghen tị chết tốt số của Cơ Nhi, chỉ nói một câu thôi, vị công tử trước mắt này lập tức nguyện ý mang nàng đi du hồ, lại còn phóng tay bao toàn bộ con thuyền, thật đáng giận! Tại sao người chịu ưu ái ân sủng không phải là nàng?
Theo thân thuyền lay động, Khả Na giả bộ chênh vênh lảo đảo một phen.
Cơ Nhi vừa nhìn, vội vàng muốn đi qua đỡ nàng, vô tình lại vấp phải chân Khả Na, cả người ngã về phía trước, tay không cẩn thận đấy phải người Khả Na, Khả Na lảo đảo một cái, tiếp theo, “ Bùm” một tiếng-
Khả Na rớt xuống hồ.
"Ngoài ý muốn" ngã xuống tài tình như vậy, nhưng không qua nổi con mắt tinh tường của Phong Ly Phách.
Hắn thờ ơ lạnh nhạt nhìn Khả Na rơi vào trong nước đang kêu to cứu mạng, căn bản không đếm xỉa đến tiếng gào thét của nàng ta.
"Cứu mạng. . . . . . Khụ. . . . . ."
"Phách, Khả Na chết chìm mất, mau cứu nàng ấy đi!" Làm sao đây? Nàng không biết bơi, làm sao cứu Khả Na đây?
"Kêu người chèo thuyền nghĩ biện pháp." Phong Ly Phách bỏ lại một câu, cũng chẳng buồn quay đầu nhìn lại, đi tới một chỗ khác, xem phong cảnh hắn chả thích thú gì.
"Khụ khụ. . . . . . cứu. . . . . .mạng. . . . . ." Chết tiệt! Sao lại khác hoàn toàn với dự định của nàng thế nhỉ, nam nhân kia không phải nên nhảy xuống nước cứu nàng sao?
Nghe tiếng kêu ầm ĩ, người chèo thuyền chạy như bay tới, vừa thấy có người rơi xuống nước, sợ tới mức hai chân mềm nhũn, thanh âm run lẩy bẩy, “ Ông trời ơi, ta chỉ giúp bằng hữu làm một ngày, sao lại xảy ra chuyện không may này chứ, làm thế nào…..làm thế nào bây giờ….”
Cơ Nhi vừa nghe, sợ tới mức nín thở. Người chèo thuyền cũng không có cách nào, như vậy…..Khả Na sẽ chết chìm mất! Đều là nàng không cẩn thận mới hại Khả Na bị ngã xuống nước, không được, nàng không thể trơ mắt nhìn Khả Na gặp chuyện chẳng lành được……
Mặc kệ! Cơ Nhi nhắm mắt liều mạng nhảy xuống.
"Bùm!" Trong phút chốc rơi xuống nước kia, Cơ Nhi mơ hồ nghe được từ đỉnh đầu truyền đến tiếng rống bạo liệt.
"Đồ, trứng, đần, nhà, ngươi!"
Nàng không biết là cái gì, hay là hà bá, chỉ biết bị mặt hồ đẩy vào một vũng sâu, cái gì cũng không nghĩ được, lập tức có một cánh tay rắn chắc kéo nàng từ trong nước ra, nàng uống qua vài ngụm nước hồ, cho nên không nhịn được khó chịu mãnh liệt ho ra.
"Trở về ta sẽ tính sổ với ngươi!"
"Khụ khụ. . . . . . Đừng quên. . . . . . Còn có Khả Na. . . . . ." Là Phách vừa cứu nàng.
"Khốn kiếp, chết tiệt, ….!"
Một tay ôm Cơ Nhi, một tay kéo Khả Na, Phong Ly Phách vừa căm phẫn mắng, vừa chỉ huy người chèo thuyền quăng dây thừng kéo ba người đi lên.
Dùng thảm bao lấy người nàng, thuyền cập bờ, hắn nhanh chóng tìm quán trọ, thuê hai gian phòng, một gian sai người chuẩn bị hai thùng nước nóng, cho hai nữ nhân đang lạnh phát run làm ấm thân người, mà chính hắn ở một gian khác tùy tiện cầm một chiếc khăn lau khô người, thay bộ y phục sạch sẽ.
Tính toán thời gian không sai biệt lắm, hắn kêu người chuẩn bị xong rượu và đồ ăn, mới đi tới gian phòng kia bắt Cơ Nhi bỏ vào phòng mình.
Đây nàng vào ghế ngồi, Phong Ly Phách vừa lau tóc tai ướt nhẹp của nàng, ở bên đợi nàng ăn no, sau đó mới bắt đầu mắng sa sả. “ Ngươi không có đầu óc hả?! Đã không biết bơi, lại còn dám liều lĩnh nhảy xuống nước cứu người, ngươi cho mình lợi hại lắm à, có thần công hộ thể không chết được hả?” 0
"Nhưng mà không ai cứu Khả Na. . . . . ." Cơ Nhi khẽ ngẩng đầu lên, vừa thấy hai mắt đốt lửa giận bừng bừng của hắn, lại lưỡng lự vặn ngón tay.
"Cho nên ngươi phải chết cùng với nàng ta hả?" Đáng ra phải chết đuối cái đồ ngu ngốc này đi mới đúng, đỡ làm cho mình tức chết.
Nàng không biết khi hắn vừa quay đầu nhìn thấy nàng nhảy xuống, thì cỡ nào kinh hồn táng đảm, quả thật là bị nàng hù dọa chết nửa cái mạng, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, chỉ là kinh hoàng nhìn chằm chằm chỗ nàng biến mất.
"Ngươi chỉ biết quan tâm người khác, sao chưa bao giờ chịu suy nghĩ cho bản thân một chút? Có lo lắng cho người khác, cầu xin ngươi cũng lo cho an nguy của mình có được hay không?”
"Thật xin lỗi mà! Ta sau này sẽ không lỗ mãng như vậy nữa, ngươi đừng tức giận được không?"
Ánh mắt đáng thương nhìn hắn không buông, Cơ Nhi cẩn thận níu ống tay áo hắn, cầu xin tha thứ.
Mặc dù không rõ ràng lắm vì sao hắn tức giận như thế, rõ ràng là hắn tức giận, nhưng nàng lại nghe ra trong giọng điệu của hắn ẩn chứa một loại lo lắng quan tâm, nơi trái tim cảm thấy ấm áp dễ chịu, nàng vui vẻ nhe răng cười hì hì.
"Cho ta thêm một lần nữa ngươi không để ý an nguy của mình, ta thật sự, nhất định đuổi ngươi đi!"
Nhẹ nhàng đem vài sợi tóc mềm nhẹ bướng bỉnh vờn trên má nàng ra sau tai, Phong Ly Phách cầm trong tay đặt tới một bên, hài lòng nhìn chăm chú mái tóc đen mượt mình vừa sửa sang.
"Phách, cám ơn ngươi." Cơ Nhi đột nhiên từ trên ghế xoay người lại, ôm chặt lấy thắt lưng hắn, nhẹ nhàng dựa vào người hắn, để bày tỏ lòng cảm tạ. Nàng biết, Phách không thích người ta hôn hắn, cho nên lần này nàng chỉ ôm hắn là tốt rồi. (Bi: thích chết đi được ấy ợ.)
Đâu biết được rằng động tác này của nàng khiền Phong Ly Phách nhớ lại chiếc hôn của nàng ngày đó, mà đáng chết, mặt của nàng đang dính sát trên bụng hắn, một trận xôn xao trong cơ thể nói cho hắn biết phải tức tốc đẩy nàng ra, nhưng tay của hắn lại chậm chạp không nghe sai bảo.
"Ăn no rồi thì trở về trong phòng ngươi nghỉ ngơi đi!" Hắn đè thấp giọng nói.
Thanh âm cứng nhắc khiến Cơ Nhi lại hiểu lầm. Thì ra là Phách cũng không thích nàng ôm hắn.
Che giấu ý thất vọng, Cơ Nhi thu tay lại.
"Đúng rồi, Phách, làm sao ngươi chỉ thuê hai gian phòng?" Ba người họ làm sao ngủ đây!
Bình phục hô hấp rối loạn của mình, Phong Ly Phách tức giận mắng: “ Nói nhảm, chúng ta bình thường không phải đều như vậy sao.”
"Nhưng là bây giờ nhiều hơn hai người. . . . . ."
"Ta nói rồi cho các nàng đi theo cũng được, nhưng ta không phụ trách chiếu cố hai người kia, ngươi đừng quên điều đó.”
Nàng biết, chỉ là cái giường chật chội kia làm sao có biện pháp chen đủ ba người. . . . . .
Phong Ly Phách liếc mắt liền nhìn ra nàng đang nghĩ gì, ác liệt nói: "Ta cảnh cáo ngươi, đừng nghĩ đem giường tặng cho hai người kia, chính mình ngủ trên sàn nhà, hiểu chưa?"
Cơ Nhi thật bội phục hắn đó, có thể thần thông quảng đại biết được suy nghĩ của nàng, nhưng mà không cho phép nàng nhường giường cho các nàng ấy, hai tỷ muội họ tối nay muốn ngủ sao đây? Trên người nàng cũng không có ngân lượng có thể thuê thêm phòng rồi…..Haizz, phải rồi!
Bất kì mọi biến hóa nhỏ trên mặt Cơ Nhi đều không tránh được ánh mắt hắn, Phong Ly Phách một lần nữa tức giận đè lại vòng ngọc trên tay nàng. “ Vòng này là ta mua, ta không cho phép ngươi lại lén cầm lấy ngân lượng nha!”
Phát hiện ánh mắt nàng lại dao động tới chuỗi vòng ngọc trên thắt lưng, hắn lại giữ lại đồ nàng đang mơ tưởng. “ Đây cũng là ta bỏ tiền ra mua, hiểu chưa? Chớ có dùng vẻ mặt sùng bái đó nhìn ta làm gì! Trong đầu ngươi chứa cái gì ta đều biết hết!” Ai bảo cái mặt nàng chỉ vẽ mỗi chữ tiền thôi chứ!
“ Toàn thân cao thấp trên người ngươi, bao gồm chính ngươi, đều là của ta, không có lệnh của ta, thiếu một cái gì, ngươi cứ chờ xem ta xử trí ngươi thế nào!” Hắn cố ý giơ quả đấm xua xua trước mặt nàng, mới đặt xuống.
"Nhưng mà ta không có ngân lượng. . . . . ."
Nàng bỗng dưng ngưng bặt, hai mắt như chớp như không đảo quanh người hắn, nàng quan sát khiến Phong Ly Phách cả người không được tự nhiên.
"Phách." Nàng bật dậy, tay nắm chặt vạt áo hắn không buông, vô cùng nghiêm túc nói: “ Ta lại bán cho ngươi thêm lần nữa được không? Dù sao cũng giống như vòng tay ngươi mua nhiều cái cho ta, cho nên ngươi mua ta thêm lần nữa cũng không quan hệ, coi như là mua nhiều bộ y phục thôi mà!”
Phong Ly Phách á khẩu không nói được câu nào.
"Lần này ta tính tiện nghi cho ngươi một chút, nếu như ngươi còn chê đắt, vậy. . . . . . Ngươi có thể mua thêm một