miều chọc người thương tiếc, khiến nhịp tim hắn không tự chủ đập nhanh mấy nhịp, còn quyến luyến hương thơm thiếu nữ, căn bản như ẩn như hiện, quyến rũ lòng người...
Chợt, hắn giống như phát hiện cái gì đó, ôm nàng tới trước mặt, nhanh nhẹn thoát ra sa mỏng trên vai nàng, Cơ Nhi bị dọa tới mức kêu lên, hai tay giùng giằng.
"Công tử ngươi. . . . . ." Hắn muốn làm cái gì?
Mi tâm nhíu chặt."Ta không phải cho ngươi một chai thuốc hay sao? Làm sao ngươi không có bôi hả?" Bàn tay không e dè đặt lên cánh tay mềm mại, ngón tay xẹt qua những vết thương lớn nhỏ chằng chịt kia, hắn trực tiếp xem nàng giống như kiểm tra đồ vật của mình, kĩ lưỡng cẩn thận, hoàn toàn quên cái gì gọi là nam nữ cách biệt.
"Thuốc?" Quên giãy giụa, nàng chỉ ngây ngốc nhìn hắn đụng vào da thịt của mình, rồi sau đó mới chột dạ nhớ lại lọ thuốc kia.
"Ngươi đừng có mà nói với ta là ngươi đem thuốc cho người ta rồi đó ?" Dám nói dạ, trước tiên hắn sẽ đem nàng treo ngược lên đánh một trận.
Thấy hắn nhìn chằm chằm, Cơ Nhi vội vàng lắc đầu."Ta không có đưa người. . . ."
"Thuốc kia đâu? Tại sao không bôi?"
"Ngươi biết nha, thuốc lại không thể làm đồ ăn, cho nên.... Ta. . . . . . Bán cho người khác. . . . . ." Thanh âm của nàng bắt đầu giảm xuống bằng tiếng vỗ cánh của muỗi nhỏ.
"Ta cuối cùng phải lưu chút tiền xin Hải thúc giúp ta chăm sóc Cẩu Nhi cùng Kê nhi nha, nếu không ta đi rồi, bọn họ không ai chăm sóc rất đáng thương. . . . . ."
Sau một hồi khá lâu, Phong Ly Phách mới có thể từ cổ họng nặn ra tiếng gào thét –
"Nữ nhân ngốc ngươi. . . . . ."
Thuốc kia là Đông Linh Nhi ước chừng mất 49 ngày công phu mới chế ra, cho dù là vết thương lâu năm không khỏi, chỉ cần xoa mấy ngày, lập tức liền lại như da thịt oa nhi không tỳ vết, người bình thường tan hết tiền tài còn không cầu được thuốc này, nàng thế nhưng vì một chó một gà có thể tùy tiện bán nó. . . . . .
Một con ếch nhảy nhảy về phía trước, hai con ếch nhảy nhảy về phía trước, ba con ếch vẫn như cũ nhảy nhảy về phía trước.......
Nhảy nha nhảy, ba huynh đệ một lòng, nỗ lực hướng vào chiếc chăn mềm mại kia nhảy xuống.
"Ì ạch" "Ì ạch", cố gắng cố gắng nữa, mục tiêu chính là ngọn núi cao nhất, mau mau, cũng nhanh đạt tới, các huynh đệ, dùng sức nhảy đi!
Trong bóng tối, một đôi mắt khép chặt đột nhiên mở ra, con ngươi lóe sáng đề phòng đối mặt với đống dựng đứng trước bụng, đang cổ động hai má khanh khách kêu, giống như đang ăn mừng thuận lợi leo tường thành công ba huynh đệ ếch.
Thoáng chốc, phẫn nộ gầm rú liên tiếp –
"Đây là cái vật quỷ gì?"
Nửa đêm canh ba, tiếng kêu thất thanh làm Cơ Nhi bật tỉnh dậy, nàng ngủ sát vách, tùy ý khoác áo đơn, lảo đảo nghiêng ngả xông tới.
"Thế nào, Phong công tử, đã xảy ra chuyện gì?"
Mới vừa trận rống giận kia đến từ người đang ngồi trên giường kia, đang hiện ra từng cơn thịnh nộ, Phong Ly Phách.
Thế nào? Nàng lại còn hỏi hắn thế nào!
"Chính ngươi nhìn đi!" Nàng chẳng lẽ không nhìn thấy vật đang nương nhờ trên giường hắn, kia ba con động vật mắt to à!
"Ơ, đại ếch, nhị ếch, tam ếch, các ngươi nhảy thế nào đến trong phòng Phong công tử rồi?" Cơ Nhi kinh ngạc.
"Ta không phải bảo ngươi không cho phép bắt bọn nó mang vào quán trọ sao?" Lời của nàng đưa tới làm cho đầu của hắn đau.
Từ cái ngày dẫn theo nàng bên người, chính là ngày tốt cũng chào tạm biệt hắn rời đi.
Hắn là sai vô cùng, cho là nàng chỉ đối với người như thế, vậy mà thiện tâm của nàng thật đúng là phát huy vô cùng tỉ mỉ, phàm là tất cả còn sống, cái gì cũng trong phạm vi nàng biểu hiện tình yêu to lớn.
Đáng sợ hơn là, bản thân biết những thứ kia không đúng, cư nhiên còn theo nàng mò mẫm điên khùng, chỉ vì nàng vô tội níu lấy tâm hắn, dùng ánh mắt cầu xin, khiến ngay cả chính hắn cũng không tin mình sẽ đi làm những chuyện đó.
Vì cứu vớt cho con lợn rừng sắp bị làm thịt, ngày hôm trước, nàng trên đường lớn thiếu chút nữa khóc quỳ xuống, cầu người giết lợn thủ hạ lưu tình, hại hắn chỉ có thể ra mặt mua con lợn kia, kết thúc một hồi kịch nháo, sau đó thì sao, hồi báo hắn chính là mùi khai tràn đầy quán trọ, cùng ánh mắt khinh bỉ của tiểu nhị và chưởng quỹ.
Ngày hôm qua, chỉ vì con khỉ không chịu biểu diễn, nàng thế nhưng chạy tới chịu phạt thay con khỉ, thay nó ngăn lại cái roi nặng nề quất xuống, tình cảnh trước mắt khiến hắn hoàn toàn mất đi lý trí, vất vả lắm mới thấy cánh tay trắng nõn, lại xuất hiện vết thương, làm cho con tim hắn ngấp tràn oán giận, chẳng thèm nghĩ hậu quả trước sau, thưởng luôn gánh hát người ta một quyền. Kết quả ai cũng biết đó, lại để cho nàng mang về con khỉ thích gây sự kia, hậu quả, chính là rước lấy toàn bộ khách nhân trong quán trọ trợn mắt há mồm chống đỡ.
Mà hôm nay, chỉ là sau thời gian uống cạn tuần trà, nàng lại có bản lãnh làm cho mình bị vây trong cái đám sài lang chết tiệt dám mơ ước sắc đẹp của nàng, nguyên nhân chỉ vì nàng xen vào việc người khác, chạy đi bất bình dùm mấy con ếch bị một bầy vô lại đùa bỡn, cuối cùng lại trở thành đối tượng bị khi dễ, chỉ có thể la lên gọi hắn tới cứu nàng.
Haiz – hắn rốt cuộc thay mình tìm phiền toái gì đây!
Hắn làm gì phải thay nàng làm nhiều chuyện như vậy! Cũng bởi vì không nỡ, đau lòng?
Làm sao có thể! Hắn sẽ vì một ngu ngốc cảm thấy không nỡ, đau lòng? Đây là chuyện tuyệt đối không thể nào xảy ra! (xảy ra rồi đó ợ )
"Phong công tử, ngươi đừng tức giận được không? Ta sợ những người đó lại đem đại ếch, nhị ếch cùng tam ếch bắt đi khi dễ, cho nên mới bắt bọn nó len lén giấu ở ống tay áo mang vào, cũng chỉ có tối nay mà thôi, ngươi đừng đuổi bọn họ đi có được hay không?" Thấy hắn trầm mặt không nói, Cơ Nhi chỉ có thể không ngừng cầu xin.
Lông mày Phong Ly Phách càng nghe nhăn càng chặt. Gặp quỷ, không đuổi bọn họ đi, chẳng lẽ muốn hắn cùng ba con ếch ướt át gì đó cùng nhau ngủ sao?
"Trời vừa sáng, ta nhất định lập tức bảo chúng nó rời đi, ta hiện tại liền bắt bọn nó mang về trong phòng ta."
Chính là đôi mắt điềm đạm đáng yêu này mà! Phong Ly Phách phát hiện lần nào mình cũng bại bởi cặp mắt này, không thể nào hạ quyết tâm cự tuyệt nàng được! Thôi, tối nay hắn nhận, được chưa?
Nghĩ đến cảnh nàng cùng ba con ếch ở chung một chỗ, cả người hắn cảm thấy có gì đó không đúng."Không cần, bắt bọn nó đặt tại đây, ngươi cút về ngủ là được." Nhất thời mềm lòng, hắn thế nhưng mở miệng muốn đem lưu lại mấy tên muốn xâm chiếm giường hắn.
Ghê tởm, đáng chết, hắn lúc nào thì trở nên lắm mồm như vậy! Hắn trong lòng không ngừng mắng bản thân ngu ngốc.
Chưa cho hắn có cơ hội đổi ý, bởi vì Cơ Nhi đã sớm vui vẻ an tâm ngoan ngoãn đi trở về phòng.
Hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm ba đôi mắt to kia cũng đang nhìn chằm chằm trở lại hắn, hắn vừa tức giận cũng vừa chán ghét."Nhìn cái gì vậy? Nhìn lại ta đem con ngươi các ngươi moi ra bây giờ. . . . . ." Khoan đã, hắn làm sao sẽ ngu xuẩn cùng con ếch nói chuyện!
Phong Ly Phách tức giận nằm phịch xuống, trùm kín chăn, chuẩn bị triệt để coi thường mấy cái vật thể khó hiểu trên giường, tiếp tục ngủ.
Hắn âm thầm thề, bắt đầu từ ngày mai, hắn tuyệt đối, tuyệt đối sẽ khống chế được tâm tình cùng hành động của mình, không thể bị nữ nhân ngu ngốc kia ảnh hưởng một chút xíu nào nữa.
"Phong công tử, Phong công tử, ngươi. . . . . . Chờ ta một chút. . . . . ."
Người nhỏ bé đang thở hổn hển không ngừng đuổi theo nam nhân đang bước đi mau lẹ phía trước, chờ đến lúc nàng thở không ra hơi, thì có người nhanh như gió vọt đến bên người nàng, thay nàng vỗ lưng thuận khí.
"Ngươi ngu ngốc nha! Chạy không kịp không biết gọi ta lại sao hả? Đáng đời, thở chết ngươi đi!"
Đối với thái độ hung dữ của Phong Ly Phách, Cơ Nhi một chút cũng không để trong lòng, mấy ngày nay chung đụng, nàng đã sớm biết tính cách Phong công tử, tính tình hắn chỉ có chút nóng nảy, thật ra thì hắn, miệng mắng nàng, nhưng đối xử với nàng cực kì tốt đó.
Mấy ngày nay, chẳng những thuê giúp nàng gian khách trọ, còn thay nàng mua rất nhiều y phục mới, để cho nàng mỗi ngày ăn ngon mặc ấm, vô cùng thoải mái. Không chỉ như thế, hắn còn đưa nàng một chai thuốc giống hôm trước, bất kể sớm muộn, nhất định bắt nàng bôi thuốc cho bằng được, trừ mấy chỗ nàng bôi không tới, còn lại nhưng chỗ khác, cánh tay, trên đùi một chút vết sẹo cũng không có, nói hắn không tốt, ai tin chứ!
"Phong công tử, ngươi đang tức giận sao? Có phải Cơ Nhi lại làm sai chuyện gì không?" Cho nên hắn mới đi nhanh như vậy.
"Cái nữ nhân này có ngày nào mà ngươi không gây chuyện?" Hắn liếc xéo nàng một cái.
Chỉ cần thoáng không chú ý nàng thôi, nàng liền có biện pháp tìm được những người nàng tự cho là đáng thương, cần trợ giúp, nhiều lần còn để hắn bắt được nàng len lén lấy quần áo trang sức mình mua cho nàng, đổi lấy ngân lượng, chỉ vì cứu giúp những người kia.
Vô cùng rõ ràng, hắn thề đêm đó hoàn toàn là chó má, hắn căn bản không có biện pháp bỏ mặc nàng.
Liền nói chuyện xảy ra mới vừa rồi, bởi vì nhìn thấy bộ dáng nàng kinh hoảng, rồi sau đó, có một nam nhân đuổi theo nàng, hắn liền cho rằng nàng lại phát huy lòng thương cảm chó chết của nàng, kết quả gặp phải tên háo sắc, lập tức không phân tốt xấu, hướng tên nam nhân kia, lấy hết sức bình sinh, thưởng hắn một quyền.
Kết quả thì sao! Nàng ấy kinh hoảng là do lo lắng trở về muộn sẽ bị mắng, còn nam nhân đuổi đến tận cùng, nhất định không buông, chẳng qua là tốt bụng đem đồ của nàng đánh rơi trả lại cho nàng, tất cả chỉ là một hồi hiểu lầm mà thôi.
Tệ nhất chính là, nam nhân kia, không phải ai xa lạ, chính là huynh đệ tốt của hắn, Phó Tử Tường, thiên hạ rộng lớn như vậy, sao biết được ở chỗ này lại đụng phải hắn chứ! Nhìn thấy Phó Tử Tường kia, ánh mắt viết bốn chữ “tuyệt đối báo thù”, hắn biết trong thời gian này, tốt nhất là không nên trở về Ngạo Ưng Bảo thì hơn.
"Thật xin lỗi! Phong công tử, ta biết mình thường chọc giận ngươi không vui, nhưng ta thật sự chính là vô tình thôi mà."
Phong Ly Phách lập tức quăng cho nàng ánh mắt bất đắc dĩ xem thường, đem tất cả oán trách nuốt thẳng vào dạ dày. Đúng nha! Cái “ vô tình” của nàng, không hơn không kém biến hắn trở thành “ công tử điên” rồi, chuyên đi làm những chuyện điên điên khùng khùng.
"Phong công tử muốn giận ta thế nào cũng không quan hệ, chính là đừng không quan tâm tới ta nữa có được hay không?" Nàng không sợ hắn hung nàng, cũng chỉ sợ hắn sẽ như lúc trước, bỏ lại một mình nàng, nàng bây giờ…. cũng chỉ có hắn.
Phong Ly Phách tim thót lại chặt, chính cái bộ dáng này khiến hắn không có cách nào có thể bỏ mặc nàng không lo. Nàng khắp nơi thương cảm cho người, nhưng hắn xem ra, nàng mới là người đáng cho người ta thương tiếc nhất đó!
Bàn tay ôm trọn đôi tay nhỏ bé, hắn vững vàng nắm chặt nàng, lôi kéo, để cho nàng đi theo bên cạnh mình."Chớ nói nhảm vô nghĩa. Còn nữa..., về sau gọi ta Phách là được."
Hắn luôn luôn ghét những danh xưng rườm rà, lắm chuyện kia, cái gì công tử hay không công tử, phiền chết người!
Thấy mặt nàng mờ mịt không hiểu ra sao, hắn làm điệu bộ diễn tả."Tất cả tên của ta, Phong Ly Phách."
"Ta biết rồi nha! Danh Ma công tử! Ta tên là Cơ Nhi." Nàng cũng lại một lần nữa giới thiệu tên của mình.
Thật là một nữ nhân vừa nát lại ngu xuẩn, “Ta là nói không phải gọi ta công tử, gọi ta Phách!"