u khiêm tốn rồi không phải sao? “Cô xinh đẹp thì liên quan gì đến tôi?!”
Tôi gắt, trong lòng vốn bực tức, nghe lời nói thiếu khiêm tốn đó lại càng khó chịu, cứ như cô ta tự tin với sắc đẹp của mình sẽ hấp dẫn được mọi đàn ông trên thế giới này vậy.
“Anh có động lòng không?” Cô ấy khẽ hất tóc, nói.
“Không.”
“Ừm... tại sao? Tôi đẹp thế này cơ mà.”
“Tôi sờ túi, chỉ có mười lăm tệ, mời cô uống cốc nước lọc cũng không đủ, lòng chết rồi thì động cái nỗi gì?” Tôi lại muốn biết cô ta tìm tôi để làm gì, tối đó tôi trả túi hình như cô ta đi rút tiền thật. Có lẽ có việc gì đấy, nếu không thì sao lại tìm mà không phải để bắt tôi?
“Tìm bàn nào ngồi đi, tôi mời anh!” Chi Lan kéo gấu áo tôi.
“Có chuyện gì thì nói luôn đi, có phải muốn cho tôi tiền để giết người giúp cô không?...” Nhờ một tên cướp giúp đỡ, lẽ nào lại là chuyện gì tốt sao?
“Tìm bàn nào đó ngồi đã...”
Không chịu nổi, hơn nữa tôi cũng rất tò mò. Sau khi ngồi xuống, cô ta chỉ vào quần áo của tôi: “Bảo vệ, từ bảo vệ trong từ điển có nghĩa là gì?”
“Cái này...” Tôi nhất thời nghẹn lời, cô ta muốn nói, tôi đã bảo vệ đương nhiên là người bảo vệ sự an toàn cho mọi người, bất luận là bảo vệ ai, không thể vừa làm bảo vệ vừa làm phạm nhân. “Ngại quá, tôi thật sự thiếu tiền...”
“Tôi không trách anh, còn phải cảm ơn anh nữa, nếu không phải anh cũng thuận tiện định cướp tôi thì giờ tôi đã không còn cái túi này nữa rồi, anh nói đúng không?” Chi Lan cười hiền.
Cũng không biết cô ta đang chân thành cảm ơn hay chọc ngoáy nỗi khổ của tôi.
“Có chuyện gì thì nói nhanh đi!” Tôi vội hỏi.
“Đúng là tôi có việc muốn nhờ, sau hôm đó tôi không biết phải tìm anh ở đâu, nhưng tôi vẫn nhớ dường như đã thấy anh ở đâu đó, thế là tìm đến đây. Nhưng anh lại sợ, trốn tôi, đúng là buồn cười!”
“Nói chuyện chính đi! Chuyện gì đáng hai vạn tệ?”
“Rất đơn giản, giả làm bạn trai tôi, mười lăm phút!”
“Mười lăm phút... quá nhanh thì phải?... À không... tôi không có ý đó.” Tôi đỏ mặt, đừng để cô ta nghĩ sang ý khác. “Cô Chi Lan, xin hỏi trong mười lăm phút làm gì mà đáng tiền vậy?”
“Tôi muốn chia tay với người yêu, nhờ anh diễn một vở kịch, tôi sẽ nói mình đã yêu người khác, muốn chia tay với anh ta. Anh ta nản lòng là được.” Đơn giản vậy sao?
“Cô Chi Lan, cô không chỉ đơn giản là muốn chia tay với người yêu chứ? Tôi đoán xem, nhất định là cô đã có người yêu mới, mà người yêu cũ của cô lại biết người này. Để mọi người không trở mặt đánh nhau, cô tìm người khác giả làm người yêu mới, đúng không?” Tôi phân tích.
Chi Lan ngạc nhiên: “Anh làm bảo vệ thì đúng là lãng phí nhân tài! Đáng tiếc sau khi giúp tôi, chúng ta không thể liên lạc nữa, nếu không thì tôi thật muốn giới thiệu anh đến một công ty, như thế anh mới thể hiện được tài năng.”
“Cảm ơn ý tốt của cô Chi Lan, tôi muốn biết, người yêu cũ của cô không phải xã hội đen đấy chứ? Tôi đóng giả người cướp mất người yêu của anh ta, liệu anh ta có giết tôi không? Nếu thế thì chiêu giá hoạ cho người khác của cô thật độc đấy, hai vạn không đủ đâu.” Không thể tự nhiên có miếng bánh rơi từ trên trời xuống.
“Anh yên tâm, người yêu tôi căn bản không có khả năng công kích. Tôi còn hy vọng, sau khi việc này thành công anh có thể giữ bí mật cho tôi.” Chi Lan xán lại gần nói.
“Tại sao lại là tôi? Cô tìm bừa một người là được mà.” Chuyện này tìm một người bạn nào đó không phải xong sao?
“Vì anh đáp ứng được điều kiện mà, đẹp trai, cao ráo, thân mật với tôi mới khiến người yêu tôi nản lòng.” Chi Lan vừa nói vừa mở túi.
Chi Lan đặt hai vạn tệ vào tay tôi, tôi đẩy lại: “Chỉ vậy mà đáng hai vạn sao? Tôi không tin!” Tôi thật sự, thật sự rất muốn cầm, gửi về cho bố để ông trả cho cái tên họ hàng khốn nạn kia!
“Có đáng hay không thì mai anh đi là biết thôi. Cũng không phải chuyện gì phạm pháp, anh cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Anh sợ gì chứ?”
Chi Lan đặt lại tiền vào tay tôi.
Tôi suy nghĩ thật nhanh... Mình sắp không thể ở lại Hồ Bình nữa rồi, chọc giận Sa Chức, cũng chọc giận Vương Hoa Sơn, ở đây cũng chẳng còn gì lưu luyến nữa. Cầm số tiền này, mai làm xong việc cho Chi Lan lập tức rời xa nơi đây, đó mới là thượng thượng sách!
“Được, tôi đồng ý.” Tôi cầm tiền xem xem có tiền giả không, sau khi chắc chắn thật hết thì phân ra mấy phần cất vào mấy chỗ. “Đợi đã, tại sao cô tin tưởng tôi như vậy? Chẳng may tôi nhận tiền rồi nhưng không đến thì cô làm sao?”
Chi Lan không trả lời, cầm ly rượu chạm vào ly của tôi: “Có một tên ngốc đi cướp, cướp rồi còn trả lại cho người mất, còn nói rằng mình cũng là cướp. Anh đi cướp chỉ là nhất thời kích động, anh không phải người xấu. Tôi rất muốn làm bạn với anh. Cho dù khi anh cướp được túi từ tên cướp kia, không cẩn thận gặp phải tôi, tại sao không nói dối bảo anh lấy lại giúp tôi? Nếu anh nói anh giúp tôi...”
Đoạn sau Chi Lan nói gì tôi chẳng nghe được, tất cả đều như giấc mộng, gương mặt trắng mịn với mái tóc dài thướt tha, nụ cười quyến rũ toả ra những vầng sáng như trong mơ khiến người ta đắm chìm.
Cô ấy đẹp, đẹp tựa bài thơ trữ tình, toàn thân toát lên phong thái trong sáng tươi mới của thiếu nữ. Đôi mắt sáng trong như mặt hồ và hàng lông mi dài, tựa như đang dò hỏi, như quan tâm, như hỏi han. Tôi buột miệng: “Liêm hà thương thương, bạch lộ vị sương. Sở vị y nhân, tại thủy nhất phương.”
“Cái gì cơ?”
Không biết tôi đã nhìn cô ấy rất lâu, chìm đắm trong đôi mắt dịu dàng đó, nhưng khi thấy cô ấy nhìn mình thì trong lòng lại hoảng loạn, không dám nhìn thẳng vào mắt cô ấy: “Không... không có gì.”
“Liêm hà thương thương, bạch lộ vị sương. Sở vị y nhân, tại thuỷ nhất phương. Bảo vệ như anh không đơn giản. Được rồi, ba giờ chiều ngày kia gặp trước Starbucks trên đường Thâm Lam.” Nói rồi cô ấy đứng dậy rời đi.
Tôi bỗng không muốn cô ấy đi nhanh như vậy, chỉ nhìn thêm một chút cũng thật thoải mái...
“Cô chưa uống hết rượu.” Không hiểu tôi lấy đâu ra dũng khí nói câu đó.
Chi Lan cười: “Không nỡ xa tôi à?”
Tôi gật đầu.. rồi lại vội lắc đầu...
Vuốt vuốt tóc mái, động tác nho nhã đó thật khiến tôi nghẹt thở, cô ấy ngồi lại: “Được, uống hết rồi tôi đi.”
Sa Chức bỗng xuất hiện khiến tôi bất ngờ, còn ôm một tên trai bao. Cô ta say đứng không vững nữa rồi, tên trai bao kia ôm chặt lấy cô ta, một tay tiện thể sàm sỡ.
Sa Chức chỉ tôi nói: “Chẳng có giỏi giang gì cả, anh nói đúng không? Tôi nhiều đàn ông thế này, mà phải... phải uống rượu giải sầu vì anh? Tôi có ngu ngốc không?”
Chi Lan thấy vậy, không muốn gây rắc rối, đứng dậy cáo từ, lúc đi ra không cẩn thận (không biết do không cẩn thận đá phải chân Sa Chức, hay Sa Chức cố tình ngáng chân) vấp vào chân Sa Chức, người loạng choạng, tôi nhanh tay túm được tay cô ấy. Sau khi đứng vững, Chi Lan rất nho nhã, rất lịch sự quay lại cúi đầu xin lỗi Sa Chức: “Xin lỗi...” rồi quay sang tôi, “Cảm ơn anh.”
Một người phụ nữ từ bên cạnh đẩy tôi một cái: “Không nhận điện của tôi?!”
Loại phụ nữ chẳng có phép lịch sự này ngoài Lâm Tịch ra thì còn là ai được nữa? Tôi chẳng có chút thiện cảm nào với cô ta: “Tôi không nhận thì sao nào?”
“Cô ta là ai?” Sa Chức nhìn Lâm Tịch tò mò, thật sự tôi rất muốn thấy Sa Chức và Lâm Tịch đại chiến một trận, nhưng tôi lại không có được sức hấp dẫn ấy...
Tôi thường xuyên được lĩnh giáo sự ngông cuồng tự cao tự đại của Lâm Tịch, tôi tưởng cô ta chỉ như vậy với những người hạ đẳng như tôi, không ngờ với hạng người không biết trời cao đất dày như Sa Chức kia cũng vậy, cô không nói gì, liếc nhìn Sa Chức một cái rồi quay sang tôi: “Tìm anh có việc, ra ngoài một lát.”
Tên trai bao bỗng bóp mông Sa Chức, cô ta quay phắt lại tát vào mặt hắn: “Chết tiệt, tránh xa tôi ra!” Rồi cô ta vung túi, loạng choạng bước đi. Hiện giờ là thời đại gì vậy? Phụ nữ ai cũng vậy thì đàn ông biết trốn vào đâu?
Tôi vô cùng bất an đi theo Lâm Tịch ra ngoài, đến cạnh cái Cadillac sang trọng, Lâm Tịch mở cửa sau bảo tôi vào, tôi căng thẳng: “Làm gì...”
Nhưng lại thấy Vương Hoa Sơn xuống xe, bắt tay tôi: “Ân Nhiên, lại gặp rồi.”
Xem ra, chuyện hoang đường xảy ra rồi. Một lão tổng của công ty lớn đâu cần khách khí với tôi như vậy. Tôi nhìn quanh quất xem có vệ sĩ không?
Có tuỳ tùng không? Có sát thủ không? Tôi sắp phát điên lên rồi.
Thấy tình thế không hay, tôi học theo Lý Bình Nhi, ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách. Nhắc đến Lý Bình Nhi là tôi lại thấy ngứa ngáy, thật sự tôi chỉ muốn cắn cô ta mấy phát, uổng công tôi ngu ngốc tin một người đê tiện như thế!
Nhớ hồi mới đến thành phố Hồ Bình, tôi lòng tràn đầy chí hướng, tưởng rằng với khả năng và nỗ lực của mình nhất định sẽ có chỗ đứng vững chắc ở đây, mở ra cho mình một bầu trời riêng. Nhưng không ngờ chưa đến nửa năm tôi đã sẵn sàng chạy trốn khỏi đây, thật nực cười!