Sa Chức nói với tôi: “Ân Nhiên, trong mọi hoàn cảnh phải giữ nụ cười, nụ cười sẽ giúp anh tự tin, khiến đối thủ sợ hãi, khiến người khác không đoán được anh đang nghĩ gì, nó đem may mắn đến, đẩy phiền não đi. Nào, cười một cái!”.
“Tôi không cười nổi, căng thẳng thế này.”
Tuy nói vậy nhưng tôi vẫn cố nặn ra nụ cười gượng ép.
“Nụ cười khó coi nhất mà tôi từng thấy.” Cô ấy đẩy đầu tôi.
Hai ông chú kia lần lượt từng người đều thở dài một tiếng, bài của họ cộng vào cũng không lớn hơn mười, hậm hực rời khỏi bàn...
Đi ra khỏi sòng bạc, tôi có cảm giác như lạc trong mây mù, mọi việc là sự thật sao? Chỉ hơn nửa tiếng mà Sa Chức có được một trăm vạn, cô ấy thưởng cho mỗi thủ hạ hai vạn...
“Sau nàY anh theo tôi đi.” Cô ấy nói.
“Để tôi suy nghĩ.” Tôi không biết cô ấy làm gì, có thủ hạ như vậY có lẽ cũng chẳng phải người tốt. Chưa biết rõ thì tôi không dám mạo hiểm, tôi hiểu thế nào là sai một li đi một dặm.
“Đi thôi, chúng ta về uống rượu tiếp.”
Trong “Athena”, Sa Chức dạY tôi những đạo lý lớn làm người một cách sinh động, tôi cũng không biết có thể coi là đạo lý lớn không, nhưng vừa rồi cô ấy đánh bạc như thế đủ để tôi bái làm thầY rồi.
“Gia tài của tôi là chồng tôi để lại. Chồng tôi mồ côi cha mẹ từ nhỏ, không họ hàng thân thích, hồi nhỏ vượt biên đến Ma Cao, từ một tay sai hèn mọn làm đến ông chủ của sòng bạc. Cầm một lá bài nát không còn gì nát hơn đánh đến lá bài tốt nhất, đó chính là sự lợi hại, cũng chính là điểm người ta thích nhất ở ông ấy. Cuộc đời giống như một ván bạc, muốn thắng phải có ba thứ: vận, khí, thế. Ngại quá, lại nói những điều ảo diệu này. Tôi chỉ muốn bảo anh hãy tự tin lên một chút. Thế gian này có chuyện gì là không thể, anh hiểu không? Anh phải học cách dũng cảm đối diện với những khó khăn trắc trở trên đường đời! Phụ nữ cần lòng tin không cần biết nó có phù hợp với hiện thực hay không, nhưng đàn ông thì khác, đàn ông không thể tự tin mù quáng được.”
Nói cũng phải.
“Sa Chức, tôi muốn biết tại sao cô lại làm bạn với tôi?”
“Lần đầu tiên bị cự tuyệt lời mời, tôi không cam tâm. Anh là người đầu tiên làm bạn được với tôi. Anh cũng là người đầu tiên tôi coi là bạn.”
“Sa Chức, tôi chỉ là một bảo vệ hèn kém, tôi tự thấy mình không xứng được làm bạn với cô. Hơn nữa khoảng cách giữa chúng ta lại quá lớn. Hai người không cùng một trình độ, cũng không có chung tiếng nói, cô cứ nói thẳng mục đích của mình đi.” Không phải tôi uống say rồi nói lung tung mà là mượn rượu hỏi cho rõ ràng.
“Ân Nhiên, tôi nói thật. Tại sao chỉ có đàn ông có tiền là chơi đùa phụ nữ? Đàn ông có dục vọng, tình yêu, lẽ nào phụ nữ chúng tôi không có? Anh nhìn đám trai bao ngoài kia, ưỡn à ưỡn ẹo, chẳng có chút nam tính nào. Vẻ mặt lúc nào cũng tươi cười nói những lời nịnh hót bản thân họ cũng thấy ghê tởm để mấy bà cô nhà giàu nhét tiền vào túi mình. Loại đàn ông đó tôi không cần!” Đúng, đó chính là suy nghĩ thật sự của Sa Chức khi tiếp cận tôi, cũng giống như các vĩ nhân đã nói, trên đời này không có mối thù vô duyên vô cớ, cũng chẳng có tình yêu vô duyên vô cớ.
Đàn ông và phụ nữ đều giống nhau, đều là con người, đều có dục vọng, có khát vọng, không chỉ là tiền mà còn có tình yêu, tình dục.
“Anh thích tôi không?”
Sa Chức là người rất biết dùng ngôn ngữ cơ thể, tay cô ấy khẽ luồn qua cổ tôi, ngực chạm vào người tôi, dục hoả trong lòng tôi lập tức bùng cháy.
“Sa Chức, tôi uống nhiều quá rồi, muốn nôn...” Tôi chạy khỏi “Athena”, tôi thừa nhận khả năng miễn dịch của tôi với “yêu tinh” như thế rất Yếu, có lẽ tôi không hề yêu cô ấy nhưng tôi lại rất muốn có được cơ thể cô ấy, cũng giống như những người cùng tuổi tôi vậY, huống hồ tôi đã N tháng rồi không chạm vào phụ nữ.
Tôi tưởng tượng thân thể đẹp đẽ của cô ấy. Nhưng tôi không muốn cô ấy coi tôi như bọn trai bao, quá ghê tởm!
Tối hôm đó bị tay đội trưởng bảo vệ cảnh cáo, tôi cẩn thận đề phòng hơn. Trong quán có một dãy phòng cho nhân viên ngủ, tối đó tôi cầm một con dao dài để dưới chăn. Một giờ... hai giờ... không sao, tôi ngủ mất, cũng chỉ nửa tiếng sau thì cửa bị đạp mở, một lũ người xông vào tay đấm chân đá vào tôi nằm trong chăn, một tên hét lên: “Bọn mày ngu thế, lật chăn ra đánh!”
Khi lật chăn ra thấy tôi tay cầm dao bật dậy, một vài tên phá cử chạy ra ngoài. Tôi kề dao lên cổ tay đội trưởng: “Chạy đi, tao xem mày chạy thế nào!”
Nhưng hắn ta lại rất bình tĩnh: “Có giỏi thì vứt dao đi!”
“Đội trưởng, tưởng tao ngu à?” Tôi đấm vào đuôi mắt hắn, hắn loạng choạng rồi ngã ra. “Đội trưởng, tao dùng dao, bọn mày dùng tay, có phải rất bất công không? Vậy thì, tao một người, bọn mày lại một đám, như thế có công bằng không?”
“Có giỏi thì mày vứt dao, một đánh một! Một lần là xong, bất luận là ai thắng ai thua, một trận là xong!” Hắn quát lên.
Kết quả thật bất ngờ, đội trưởng học ba năm đấm bốc trong trường an ninh, được trường gửi đến chùa Thiếu Lâm trên Tung Sơn học một năm lại không chịu được những cú đấm của tôi, khi bị tôi túm tóc đập đầu vào tường, nếu không phải có người kéo ra thì có lẽ hắn ta không qua nổi đêm nay...
Khi chúng đi hết, bạn cùng phòng tôi cảm thán: “Cậu cừ thật!” Cậu này là nhân viên phục vụ bàn, bình thường cũng bị bọn bảo vệ kia ức hiếp.
“Người hiền bị ức hiếp, ngựa hiền bị người cưỡi. Ra ngoài xã hội mềm mỏng quá không được, cứng nhắc quá cũng không được, phải biết uyển chuyển giữa nhu và cương.”
Tối hôm sau, Sa Chức dẫn theo một đám bạn đến “Athena”, cũng gọi tôi đến. Tôi vốn không muốn đi, dù sao thì đám bạn cũng giống cô ấy, ăn mặc sang trọng lộng lẫY, tôi đứng bên cạnh họ sẽ tôn lên vẻ đẹp của họ, miêu tả một cách hoàn hảo khoảng cách giàu nghèo của thế giới này.
Nhưng người phụ nữ tôi từng định cướp, Chi Lan, người này có ánh mắt giảo hoạt vô cùng, dù xinh đẹp thế nào cũng không thể che giấu được sự giảo hoạt của cô ta. Cô ta tìm tôi nhất định có mục đích, nhưng có phải muốn bắt tôi không thì tôi không biết, tốt nhất vẫn nên tránh xa một chút.
Thay quần áo, tôi bước vào “Athena”. Trong đó có ba nữ, bốn nam, đều là người có tiền ăn mặc sang trọng, ít nhất thì bề ngoài là vậy.
Sa Chức giới thiệu: “Đây là bạn tôi, Ân Nhiên.”
Hai người đàn ông đứng dậy cười cung kính: “Xin chào.” Tôi gật đầu lịch sự.
Sa Chức nhìn tôi cười khảy: “Tối qua trốn mất không tung tích, anh thật có cá tính nhỉ!”
Đúng là tối hôm qua đã thất lễ, lúc đó tâm trạng rối bời, chỉ thấy nếu làm chuyện đó với cô ấy thật thì chẳng khác gì trai bao.
“Có biết tôi gọi anh có việc gì không?” Sa Chức hỏi.
Tôi lắc đầu.
Sa Chức cúi đầu nói: “Anh nhìn đi, những người đàn ông kia đều có thân thế bất phàm, bất luận thân thế cao quý thế nào cũng chịu thần phục dưới chân tôi... Anh đừng đi vội!” Tôi đứng dậy định đi thì cô ấy kéo lại.
“Đã thế thì cô theo họ không phải là xong sao. Gọi tôi đến đây để khoe sức hấp dẫn của cô chứ gì?”
“Tôi cũng không biết tại sao nhìn thấy anh là trong lòng thấy hỗn loạn rối như tơ vò. Tôi muốn khoe sức hấp dẫn của tôi, muốn cho anh biết mình không biết tốt xấu ra sao. Nhưng tôi gọi anh đến đây là muốn anh hãy học một số thứ cần phải học trong cuộc sống. Chúng sẽ rất có ích cho anh sau này, anh hiểu không? Anh thông minh như vậy, vẻ ngoài cũng xuất chúng, nếu anh biết linh hoạt một chút thì cuộc sống của anh sẽ không chán ngán thế này.”
Sa Chức không đợi tôi nói đã quay sang nói chuyện với mấy người kia.
Mấy người đàn ông kia đều không phải nhân vật tầm thường, địa vị cao, nhà lại giàu. Mấy người phụ nữ thì giống như bồ nhí vậy. Sa Chức bàn chuyện làm ăn với họ, bảo hai người bạn ra mặt vay tiền ngân hàng.
Vị giám đốc ngân hàng đang suy nghĩ, hai người bạn nam của Sa Chức vừa lên tiếng là ông ta vội gật đầu bảo được. Sa Chức nhét một tấm chi phiếu vào tay ông giám đốc kia, rồi tất cả lại uống rượu. Sa Chức quay sang hỏi tôi: “Anh có biết tại sao tôi lại vay tiền ngân hàng không?”
“Tôi không biết, cô nhiều tiền thế rồi.”
“Đồ ngốc, dùng tiền người khác kiếm tiền mới là thông minh. Nào, uống đi!”
Cô ấy rất vui, tôi thì bực bội, nhìn bọn họ thoải mái về tiền bạc như thế trong lòng thật sự không khỏi thấy phiền muộn. Cộng số tiền lương một nghìn một tháng của cả đời tôi lại cũng không bằng một chiếc xe họ tiện mồm nói ra.
Một cô bồ nhí khẽ nói với người đàn ông bên cạnh: “Cánh cổng thiên đường đúng là rất tốt, trai bao ai cũng đẹp trai như thế.” Ánh mắt thì liếc nhìn tôi, tuy cô ta nói rất khẽ nhưng tôi vẫn nghe thấy, tôi làm như không biết gì tiếp tục uống rượu.
Người đàn ông kia nói: “Sao? Em cũng muốn bao cậu ta à? Anh nghĩ tối nay Sa Chức bao toàn bộ rồi.”
Những lời đằng sau nhỏ quá tôi không nghe được, một lát sau, người đàn ông đó vẫy tay với tôi: “Anh bạn, lại đây một lát.”
“Làm gì?” Tôi hỏi.
“Không có gì, muốn uống với cậu một ly.”
Tôi tiến lại, anh ta rót tôi một ly: “Một giờ của cậu bao nhiêu tiền?”
Lúc đó tôi thật sự muốn đấm cho anh ta một phát, tôi quay lại: “Sa Chức, tôi có việc ra ngoài một lát.”
“Sao thế? Đừng mà! Lại đây uống với tôi.” Sa Chức hơi say rồi.
Nghe thấY câu đó tôi càng cảm thấy bị sỉ nhục: “Tôi còn có việc!”
“Việc gì chứ?”
Tôi ra ngoài, nhìn thấy bên phòng đối diện một tên trai bao đang ve vãn tán tỉnh một bà cô, bà ta nhét tiền vào thắt lưng hắn, người sa ngã không phải bọn trai bao mà là người có tiền.
Ngồi trước quầy bar uống rượu, quản lý cười dâm đãng hỏi tôi: “Ân Nhiên, cô gái giàu có đó thích cậu, đời này cậu không phải buồn rầu nữa rồi, lại còn xinh đẹp như thế nữa, tôi thật sự khâm phục đấy!”
Tôi ngẩn người nhìn phục vụ đem cốc Vodka cho cô gái ở góc, cô gái đó dựa người vào tường, rõ ràng đã say lắm rồi, nhìn hơi quen thì phải, tôi tiến lại gần, rất quen! Là Lâm Tịch! Đúng là có duyên thật, còn bảo cả đời này không muốn nhìn thấy mặt tôi nữa.
Quản lý nói với tôi: “Ân Nhiên, thật đúng lúc, dìu vị khách này ra ngoài đi!”
Dìu khách say ra đại sảnh ngồi thật ra là sợ ảnh hưởng tới quầy bar, nhưng tôi chẳng muốn chạm vào người phụ nữ này chút nào: “Quản lý, lát nữa tự cô ta sẽ đi được.”
“Tôi bảo cậu dìu cô ta ra ngoài!” Chủ quản hạ lệnh.
“Ồ vâng.” Tôi vội gật đầu.
Dìu Lâm Tịch cao bằng tôi, mùi hương quen thuộc khiến tôi nhớ lại đêm hôm đó. Lâm ma nữ lúc này đã bất tỉnh nhân sự, cũng không biết có chuyện gì bế tắc thế, nhiều tiền như vậy rồi mà vẫn phiền não? Lâm Tịch khẽ hé môi nói: “Có thể đưa tôi về nhà không?”
Câu nói này khiến ba hồn bảy vía của tôi bay mất sáu, tim đập loạn nhịp. Đưa cô ta về nhà, về chỗ tôi sao? Tôi dìu cô ta đến cửa, cô ta đẩY tôi ra, lấy trong ví ra mấy trăm tệ nhét cho tôi: “Cảm... cảm ơn, nhà tôi ở...” Chưa nói hết cô ta gục xuống, tôi vội đỡ lấy. Thì ra cô ta muốn tôi đưa về nhà cô ta, vậy mà tôi còn tưởng cô ta muốn về nhà tôi chứ.
Tôi đỡ cô ta lên taxi, tôi vốn không muốn nhiều chuyện, nhưng cô ta thế này có thể về nhà được không? Tôi theo vào taxi, phía sau có người gọi: “Ân Nhiên!”
Vừa hay Sa Chức ra khỏi phòng bao tìm tôi, vẫn theo tôi suốt. Sa Chức lạnh lùng nói: “Không ngờ anh lại ăn khách tới vậY, lẽ nào cô ta ch