Wa, đúng là thật, xem ra cô gái này cũng rất có trình độ.
“Anh đắc tội với trưởng ban Mạc à?” Cô ấy vừa ăn vừa hỏi.
“Ừ.”
“Để mai tôi nói với anh ấy, sao có thể sắp xếp như thế chứ?”
Tôi nói: “Bình Nhi, đừng động vào hắn ra, chẳng có kết cục gì tốt đẹp đâu.” Nghĩ đến tên háo sắc đó, Lý Bình Nhi mà gặp hắn không phải dê rơi vào miệng hổ sao?
“Không sao, để mai tôi nói!”
Nhìn Lý Bình Nhi tôi nhớ lại người bạn gái từng ở bên tôi ba năm, cô ấy luôn dùng đôi mắt đẹp tuyệt vời của mình khiến tôi tan chảy. Dù tôi có hụt hẫng, đau buồn thế nào, chỉ cần nhìn thấy cô ấy là mọi phiền não trong lòng tôi đều tan thành mây khói.
“Anh đang nghĩ gì thế?” Đột nhiên Bình Nhi hỏi.
“Không có gì, về thôi, sớm mai còn phải đi làm.”
Trên đường về cô ấy nói chuyện với tôi, dắt chiếc xe đạp cà tàng này tôi cảm thấy rất mất mặt: “Lý Bình Nhi, tôi về trước đây.”
“Vâng, tạm biệt!”
Thật ra tôi rất muốn nói chuyện nhiều hơn, cô ấy quá giống bạn gái tôi, nhưng tôi cũng chẳng biết làm thế nào, nhìn cái xe này xem, mất mặt chết đi được!
Hôm nay không biết tại sao Mạc Hoài Nhân không sắp xếp cho tôi ra ngoài, mà những công nhân lắp đặt khác đều đi hết rồi. Tôi vô cùng cảnh giác, hắn ta không chịu yên đâu, chắc chắn sẽ tìm cơ hội đẩy tôi đi.
Hôm nay Bạch Khiết không vấn tóc lên, suối tóc đen tuyền buông xuống càng tôn lên vẻ đẹp mặn mà, tôi nhìn mà tim phải rung động. Không biết từ lúc nào Lý Bình Nhi đã đứng trước mặt tôi: “Này, có thể xem giúp tôi bản báo cáo này không?”
Tôi vội đứng dậy đẩy cô ấy ra khỏi văn phòng: “Lý Bình Nhi, trong văn phòng tôi nhiều tiểu nhân lắm, họ sẽ hại cô đấy!”
“Tôi không sợ! Xem giúp tôi đi!”
“Cái này tôi sao biết xem chứ?”
“Nhất định là anh biết mà!”
Cô ấy kéo tôi đi, vào phòng để đồ linh tinh ở ngã rẽ rồi cô ấy khóa trái cửa lại. Trong phòng này toàn đồ linh tinh đương nhiên sẽ chẳng có ai, sau khi cô ấy đóng cửa thì căn phòng tối om om, tôi thấy lạ hỏi:
“Không phải cô bảo đưa tôi đi xem báo cáo sao?”
Cô ấy đột nhiên hét lên: “Sàm sỡ! Sàm sỡ!!!”
Tôi nhìn cô ấy ngỡ ngàng, rốt cuộc cô này định làm gì đây? Sau khi cô ấy kêu được mấy tiếng, tôi vội bịt miệng cô ấy lại: “Cô muốn làm gì thế hả?”
Cũng chính lúc một tay tôi giữ đầu, tay kia bịt miệng cô ấy thì, “rầm” một tiếng, cửa mở tung, là Mạc Hoài Nhân, phía sau hắn ta là các đồng nghiệp khác, tất cả đều nhìn tôi đầy khinh bỉ. Lúc này tôi mới chợt hiểu, buông cô ta ra: “Cô chơi tôi?”
Lý Bình Nhi vẻ mặt vô tội như thật, hét vào mặt tôi: “Anh không bằng loài cầm thú!” Rồi cô ta chạy mất.
Nhìn cái bản mặt hếch mũi lên trời của Mạc Hoài Nhân là tôi hiểu rồi, cuối cùng tôi cũng hiểu. Chẳng trách mà lần đầu gặp tôi Lý Bình Nhi đã tốt với tôi như thế, còn giúp tôi một việc lớn, thì ra là âm mưu của Mạc Hoài Nhân.
Tôi bước chầm chậm qua những ánh mắt khinh bỉ của đồng nghiệp, ngẩng lên thấy Bạch Khiết trong số họ, tôi vội cúi đầu. Tôi sợ chị cũng nhìn tôi như vậy, lần này có nhảy xuống sông Hoàng Hà tôi cũng không rửa sạch tội. Chuyện nằm trong dự liệu, Lâm ma nữ đã muốn đá tôi đi từ lâu rồi. Một đêm làm vợ chồng, tình nghĩa trăm năm sao? Chỉ sợ là sau khi ngủ với cô ta, cô ta càng hận tôi!
Trong phòng họp tập trung đủ các nhân viên quản lý cấp cao kiểu như Mạc Hoài Nhân. Cuộc họp xét xử công khai, Lâm ma nữ ngồi ở vị trí lãnh đạo, mắt nhắm hờ. Tôi đứng một cách đường hoàng. Lâm ma nữ ra hiệu bảo tôi ngồi nhưng tôi không ngồi. Cô ta lên tiếng nhưng không phải nói với tôi mà là với các nhân viên quản lý, nói với tôi lãng phí ô-xy của cô ta.
“Mọi người nghĩ sao về việc này?”
Mọi người tranh nhau đưa ra ý kiến, vẫn là Mạc Hoài Nhân lên tiếng đầu tiên: “Sỉ nhục! Quá sỉ nhục! Công ty chúng ta từ trước tới giờ kỷ luật nghiêm khắc, thưởng phạt phân minh, thế mà lại có phần tử biến chất thế này. Hồi cậu ta mới vào công ty tôi đã biết không phải người tốt! Tôi đề nghị báo cảnh sát!”
Những người khác cũng phụ họa: “Trước bao nhiêu người, kéo nữ đồng nghiệp vào kho chứa đồ để giở trò, hành vi này đã vi phạm pháp luật, dù là nhân viên của công ty chúng ta cũng không thể nương tay, phải xử lý một để cảnh cáo mười, tránh sau này lại tiếp diễn!”
Cuối cùng là giơ tay biểu quyết, mười hai lãnh đạo, trừ Lâm Tịch ra thì tất cả đều giơ tay, nhất trí yêu cầu báo cảnh sát để xử lý. Nếu kiện tôi tội cưỡng hiếp chưa thành thì ít nhất cũng bị giam ba đến sáu tháng. Tôi thở dài: “Mạc Hoài Nhân, nếu tôi mà ngồi tù thì đời này coi như hết. Anh cứ đợi đấy! Hồ Văn Hải ở Sơn Tây bị tham quan chèn ép đã giết mười một người, sau khi tôi ra tù tôi sẽ giết cả nhà anh!”
Tôi nói đều là sự thật, nếu vào tù thì tôi sẽ như chuột chạy cùng sào, cha mẹ tôi không thể ngẩng đầu lên được với mọi người. Một người phải vào tù thì còn tương lai gì? Dù sao thì những người ra tù phát tài như Lý Xuân Bình không nhiều, chi bằng tôi giết cả nhà hắn ta cho nhanh!
Hắn ta không dám nói gì, châm thuốc hút không dám nhìn tôi, hai người khác hét lên với tôi: “Cậu tưởng cậu là ai hả?”, “Lâm tổng giám, báo cảnh sát đi!”
Tất cả mọi người nhìn về phía Lâm ma nữ, cô ta nhắm hờ mắt, ngón tay nhịp đều đều lên mặt bàn: “Ngoại ô mới có một nhân viên quản kho vừa từ chức. Ân Nhiên, anh đến đó đi. Giờ thu dọn đồ đạc, sáng mai đến báo cáo! Đừng để tôi nhìn thấy anh lần nữa!”
Thế này có coi là đặc xá không? Hoặc có thể nói tôi thật sự quá chướng mắt? Nhưng dù là gì thì từ tận đáy lòng tôi cũng cảm ơn cô ta. Cảm ơn cô ta sau khi cho đám người kia giơ tay biểu quyết đã không thèm để tâm đến chúng nữa. Một đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, tuy cô ta nói với ngữ khí rất phẫn nộ, rất ức chế, nhưng cô ta không khiến tôi phải chết, coi như đã thoát được tù tội. Tôi tưởng là ít nhất cũng bị đá khỏi công ty, ai ngờ vẫn được ở lại, chỉ là thay đổi môi trường làm việc mà thôi.
Tôi vào văn phòng thu dọn đồ, các đồng nghiệp lại bắt đầu bất an. Tôi là hạng nhất từ dưới bao nhiêu năm nay, mà họ thì trình độ tương đương, môi hở răng lạnh, tôi đi rồi thì trong số họ ai cũng có khả năng thế chỗ vị trí của tôi. Mà hạng nhất từ dưới lên có nghĩa là đồ khốn nạn, họ không nỡ xa tôi là thế.
Tôi đứng ở cửa công ty, khi Lý Bình Nhi đi ra, tôi chặn cô ta lại: “Có thể cho tôi biết Mạc Hoài Nhân đã cho cô cái gì?”
Cô ta cúi đầu: “Anh có thể tránh ra không?”
“Có phải lại định vu khống tiếp không? Kêu đi! Mẹ kiếp! Cô kêu đi! Nếu cô không phải phụ nữ thì tôi đã đánh cho một trận rồi!” Tôi thật sự muốn đánh cô ta, như đánh Mạc Hoài Nhân vậy.
“Xin lỗi!” Cô ta cúi người rồi nhanh chóng chạy mất. Tôi không đuổi theo. Xin lỗi? Tên khốn Mạc Hoài Nhân chắc chắn đã dùng tiền hoặc thủ đoạn ép buộc Lý Bình Nhi. Tên khốn nạn Mạc Hoài Nhân, tao phải giết mày!
Tôi mua bao thuốc ba tệ, ngồi hút trước cửa công ty. Đã lâu lắm rồi tôi không hút thuốc, để gửi về nhà thêm chút tiền, tiết kiệm được gì thì cố tiết kiệm. Mạc Hoài Nhân bị câu nói của tôi dọa chết, tôi đợi đến tối mà không thấy hắn, chắc đã trốn ra từ đường khác rồi, có lẽ đã biết tôi sẽ đợi hắn.
Khi hút hết bao thuốc thì đã chín giờ hơn, xem ra Mạc Hoài Nhân trốn thật rồi. Chân tôi cũng tê dại, phải bám vào tường để đứng lên.
“Ân Nhiên.” Phía sau có người gọi tôi.
“Chị Bạch? Chị vừa tan làm sao? Có phải Mạc Hoài Nhân lại ức hiếp chị không?”
“Không, tôi vẫn ngồi ở đằng kia nhìn cậu mấy tiếng rồi. Có phải cậu muốn đợi trưởng ban Mạc?”
“Vâng, tôi không cam tâm! Chị Bạch, tôi vô tội. Mạc Hoài Nhân giở trò, cùng Lý Bình Nhi đưa tôi vào tròng.”
Bạch Khiết không nói gì, tôi hoảng hốt, lẽ nào Bạch Khiết tin tôi là loại người đó? “Chị Bạch, có phải chị muốn hỏi tôi có sàm sỡ cô ta không?”
“Tôi biết cậu vô tội. Đói rồi phải không? Đi nào!” Thấy tôi không động đậy, cô ấy lại nói: “Ân Nhiên, dù đợi được trưởng ban Mạc thì cậu làm được gì? Mấy lần trước cậu đánh hắn vì cứu tôi. Nhưng lần này thì sao?”
Chị Bạch nói đúng, tôi kích động quá rồi không nhận ra điều đó.
Chị Bạch gọi hai suất cơm, đẩy đến trước mặt tôi, tách đũa đưa cho tôi rồi nói: “Ăn đi.”
Chị Bạch thật sự rất giống chị hàng xóm thân thiện, rất trong sáng, ngây thơ, lương thiện lại quan tâm người khác. Tôi vừa ăn vừa hỏi: “Lẽ nào vừa rồi chị cứ theo dõi tôi suốt?”
“Ừm, tôi sợ cậu làm chuyện ngốc nghếch.”
“Chị Bạch, cảm ơn chị! Tôi thật sự không biết phải hình dung tâm trạng hiện giờ thế nào nữa ”
“Họ nói phải báo cảnh sát, Lâm tổng giám bình thường tuy vô lý nhưng may là lần này cô ấy không truy cứu cậu. Cậu bị điều đi chưa chắc đã là chuyện xấu, sau này không cần nhìn bản mặt đáng ghét của bọn người đó nữa, đúng không?” Những kẻ lắm lời đã lan truyền chuyện này khắp công ty rồi.
“Tuy là nói vậy nhưng tâm trạng tôi vẫn bị đè nén, thở không nổi.”
“n Nhiên, đừng nghĩ quá nhiều, về ngủ một giấc thật ngon, ngày mai đi báo cáo. Nếu không muốn đi thì thôi việc, tìm việc mới là được.”
“Chị Bạch, cảm ơn chị!”
“Cậu đừng cảm ơn tôi nữa có được không? Nếu không vì tôi thì sao cậu thành thế này chứ?”
Tối hôm đó trên đường về tôi nhận được điện thoại của cha tôi, nói em út tôi muốn nghỉ học đi làm kiếm tiền cho chị nó đi học. Tôi nổi giận, bảo nó ra nhận điện, tôi xối xả mắng nó một trận: “Mới mười bốn tuổi muốn đi làm cái gì hả? Cô ngoan ngoãn học cho anh! Học phí và phí sinh hoạt của hai cô, anh sẽ nghĩ cách!”
Tắt điện thoại tôi ngửa mặt lên trời, nếu, nếu thật sự túng quá thì vay Bạch Khiết vậy. Điều đến kho thì đến, chỉ cần có lương, đến châu Phi tôi cũng đi!