Ở trong cô nhi viện, chỉ có một người luôn duy trì thói quen sạch sẽ, đó chính là Hoa Vi Vi, bởi vì sơ dạy cô bé nói cho cô bé biết, cô bé tuyệt đối không thể cho phép trên người mình có vết dơ bẩn, cho nên cô bé luôn ở một bên sân nhìn những người khác trong cô nhi viện đang chơi đùa vui vẻ.
Hoa Vi Vi không thích cuộc sống bây giờ, nhưng vì cha mẹ đã qua đời, khiến cho cô bé không thể không tới nơi này, mà khi đó cô bé mới năm tuổi, mặc dù bây giờ cô bé đã tám tuổi, cũng là một bé gái có cá tính, nhưng cô bé không thể rời đi vào lúc này.
“Vi Vi, tới đây!” Giọng nói viện trưởng vang lên từ nơi cách không xa.
Cô bé nhìn thoáng qua rồi từ từ đi sang.
“Vi Vi, hôm nay có người muốn đón con đi, con đến ở trong nhà người ta phải ngoan ngoãn nghe lời biết không?” Viện trưởng vẫn có chút thương tiếc đứa bé này, bởi vì cô bé luôn ngồi ở trong góc không lộ ra nét mặt gì, khiến cho bà rất lo lắng.
“Vâng.” Cô bé nhàn nhạt trả lời một câu.
Hoa Vi Vi biết viện trưởng đang sốt ruột cho mình, nhưng trong lòng cô bé vẫn còn đau, vốn không thể quên việc mất đi cha mẹ.
Mặc dù bây giờ có người muốn dẫn cô bé về nhà, nhưng đó cũng không phải là cha mẹ của cô bé, có lẽ bắt đầu từ hôm nay cô bé sẽ có một cuộc sống hoàn toàn mới, nhưng bên cạnh không có cha mẹ làm bạn.
Tới đón Hoa Vi Vi chính là một phu nhân, giọng nói rất êm tai, dáng người xinh đẹp vô cùng.
Cô bé vẫn luôn nghĩ rằng chỉ có người không có con mới đến cô nhi viện nhận con nuôi. Người như cô ấy lại không có con sao?
Dọc theo đường đi người phụ nữ nói rất nhiều với cô bé, nhưng cô bé vẫn không trả lời, người phụ nữ cho rằng cô bé đang xấu hổ, cho nên vẫn luôn luôn trêu chọc cô bé.
Chờ cho đến lúc, kể từ thời điểm này, Hoa Vi Vi biết vận mệnh trong tương lai của mình nhất định không giống nhau.
“Vi Vi, mẹ giới thiệu cho con, đây là Kỳ Lãng, là con trai của mẹ.” Phu nhân chỉ vào hoàng tử tao nhã mới đi ra nói.
Thân hình hoàng tử rất cao, hơn nữa còn cao hơn cô bé hai cái đầu, xem ra cậu bé đã hơn mười tuổi rồi! Cho dù là nhìn ngang hay nhìn dọc đều là bé trai đẹp trai nhất mà cô bé đã từng gặp.
Hoàng tử tao nhã thấy Hoa Vi Vi phản ứng đầu tiên có chút kỳ quái: “Mẹ, đây chính là người từ cô nhi viện mà mẹ nhận nuôi? Sao không giống như con nhìn thấy trong TV? Con tưởng rằng sẽ rất bẩn thỉu.”
Hoa Vi Vi cũng nghĩ không thông suốt, rõ ràng phu nhân này đã có con, tại sao còn muốn nhận nuôi cô bé?
“Không cần nhiều lời! Dù sao bắt đầu từ hôm nay Vi Vi chính là người của nhà họ Cao, hơn nữa trong tương lai có thể là vợ của con.” Vị phu nhân tuyên bố kết luận cuối cùng.
Cao Kỳ Lãng bất mãn: “Mẹ, mẹ còn làm phiền con giống như bọn họ sao? Con không muốn!”
Vợ? Có ý gì? Hoa Vi Vi còn không phải cực kỳ rõ ý tứ của họ.
“Sắp xếp cho con một con dâu nuôi từ bé là quy củ nhà họ Cao, mẹ cũng không hiểu vì sao phải như vậy, nhưng con xem ba và mẹ sống cùng nhau rất tốt, không nên quá để ý, các con sẽ bồi dưỡng được tình cảm.” Thật ra vị phu nhân này cũng không muốn quyết định hạnh phúc của con mình như vậy, nhưng đây là quy củ của nhà họ Cao, hôn sự của chủ nhà phải do gia tộc an bài, không được có lựa chọn nào khác.
Cao Kỳ Lãng nghe mẹ nói xong, quay đầu trợn mắt nhìn Hoa Vi Vi một cái rồi đi vào nhà.
“Vi Vi à, con không cần để ý, con trai mẹ chính là như vậy, về sau con chung đụng lâu sẽ quen.” Vị phu nhân an ủi cô bé.
Thật ra thì Hoa Vi Vi cũng không ngại, bởi vì cô bé nghe không hiểu.
Cô bé chỉ cần một gia đình khiến cho cô bé có cảm giác hạnh phúc là được, cô bé khát vọng có gia đình, có người thương yêu cô bé.
“Vi Vi, chờ tớ một chút.” Một cô gái chạy thật nhanh từ phía sau tới, thật vất vả đi theo người phía trước.
“Dao Dao? Không phải tới mới nói với cậu, không thể về nha cùng cậu sao?” Hoa Vi vi cũng cảm thấy có chút áy náy, bởi vì bình thường cô đều cùng Dao Dao về nhà sau khi tan học.
Đương nhiên Dao Dao biết vì sao cô ấy không thể cùng về nhà với mình, cô sẽ đi, chỉ định nói với cô ấy vài điều mà thôi.
“Không phải đâu, tớ chỉ nhớ rằng tớ đã quên nói cho cậu một chuyện, vừa đúng lúc nhìn thấy cậu, tới mới đuổi theo.”
Hoa Vi Vi kỳ quái, “Chuyện gì?”
Vẻ mặt của cô thần bí: “Chuyện tốt đó! Buổi tối cuối tuần cậu có bận gì không? Nếu không thì cùng đi với tớ.”
“Đi đâu?” Hoa Vi Vi có cảm giác kỳ quái, cô không dám đồng ý ngay lập tức.
“Dù sao đến lúc đó cậu sẽ biết, phải đến đấy.” Nói xong Dao Dao đi trước, không cho cô có cơ hội cự tuyệt.
Thật ra thì Hoa Vi Vi cũng không có cách nào cự tuyệt, bởi vì cô chỉ có Dao Dao là người bạn thân thiết nhất, là người bạn tốt thân thiết nhất, mặc dù cô và Dao Dao biết nhau khi bắt đầu học cấp ba, nhưng đối với cô mà nói, giống như cô đã biết Dao Dao từ rất lâu rồi, chân tiếp tục đi tới cổng trường, thấy chiếc xe hơi dừng trước cổng trường, cô liền ngồi lên.
Đó là tài xế nhà họ Cao, bình thường lqd cô không đi xe, tài xế cũng chỉ đi đằng sau làm trọn trách nhiệm, nhưng hôm nay thì khác, hôm nay Cao Kỳ Lãng trở lại.
Anh ra nước ngoài ba năm, rốt cuộc bây giờ phải trở lại, bởi vì đó là tin tức tốt, cho nên hôm nay tâm trạng của cô rất hưng phấn.
“Chú Quyền, đi thôi!” Cô phân phó chú Quyền lái xe.
Chú Quyền nhìn thoáng qua Hoa Vi Vi rồi lái xe.
Hoa Vi Vi nhìn ra ngoài cửa sổ, mình đã không nhìn thấy anh ấy ba năm rồi?
Khi còn bé cô không hiểu lời của mẹ Cao có ý gì, nhưng khi trưởng thành, cũng hiểu, cô là con dâu nhà họ Cao nuôi từ bé, về sau sẽ gả cho Cao Kỳ Lãng, nhưng Cao Kỳ Lãng hoàn toàn không có ý này, cô biết.
Cô còn nhớ rõ khi còn bé, Cao Kỳ Lãng đã từng nói với cô, đó là khi cô vào nhà họ Cao được một tháng, cô vẫn luôn ngoan ngoãn ở trong nhà họ Cao, cũng rất nghe lời cha Cao mẹ Cao, cả ngày đi theo bên cạnh Cao Kỳ Lãng, nhưng Cao Kỳ Lãng rất ghét cô.
“Hoa Vi Vi, mày không cần đi theo tao.” Cao Kỳ Lãng phiền não nói với cô.
Hoa Vi Vi cảm thấy uất ức, cô bé cũng không muốn đi theo anh, đây là lời cha mẹ nói đó, cô bé chỉ muốn người nhà của anh nói chuyện với cô bé mà thôi.
“Nhưng mà…” Hoa Vi Vi vừa định mở miệng, lại bị anh chặn lại.
“Câm mồm, đừng nói nữa, dù sao lqd tao sẽ không để cho mày làm vợ của tao, nếu như mày là em gái tao, tao sẽ đối xử với mày thật tốt, nhưng nếu như mày biến thành vợ của tao, vậy mỗi ngày tao sẽ đánh mày, khiến cho mày mỗi ngày đều khóc.” Cao Kỳ Lãng uy hiếp.
Hoa Vi Vi sợ hãi nhìn Cao Kỳ Lãng, không hiểu vì sao anh lại nói như vậy?
Cao Kỳ Lãng nhìn cô bé, nhìn từ trên cao xuống: “Mày nghe và hiểu rõ chưa?”
Hoa Vi Vi chính là sợ hãi, cho nên gật đầu.
“Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta là quan hệ anh trai và em gái, không phải là vợ chồng, mày hiểu chưa? Hơn nữa mày không được nói chuyện này cho cha mẹ.” Cao Kỳ Lãng nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé nói.
Hoa Vi Vi cau mày, có vẻ muốn khóc, nhưng cô bé vẫn nhịn được.
“Chỉ cần mày là em gái của tao, tao sẽ đối xử với mày thật tốt, nhất định không ăn hiếp mày.” Cao Kỳ Lãng mỉm cười nói.
Cô bé nhìn nụ cười của anh, nhìn thật kỹ nụ cười này! Bởi vì nụ cười của Cao Kỳ Lãng, cho nên cô bé đồng ý giao ước này, mà anh cũng tuân thủ theo giao ước, từ nhỏ đến lớn vẫn đối xử với cô bé rất tốt, cũng bắt đầu từ khi đó, quan hệ của hai người là anh em, mà quan hệ vợ chồng trong miệng của cha mẹ, đối với bọn họ mà nói cái gì cũng không có.
Hoa Vi Vi nhếch miệng, lộ ra một nụ cười rất đẹp.
“Tiểu thư, đã đến.” nhìn cô không lqd có ý xuống xe, chú Quyền không thể làm gì khác hơn là nhắc nhở.
Hoa Vi Vi nhìn căn nhà đã ở mười mấy năm, đã đến nơi.
“Cám ơn chú Quyền.” Cô xuống xe đi vào nhà.
Mẹ Cao đã ngồi trên ghế sa lon nói chuyện cùng Cao Kỳ Lãng.
“Vi Vi, đã về rồi, qua đây nhanh lên.” Mẹ Cao thấy bóng dáng Hoa Vi Vi, lập tức kêu cô qua đây.
“Mẹ, anh Kỳ Lãng.” Ở nhà họ Cao thời gian dài như vậy, mẹ Cao đã cưỡng ép sửa lại cách xưng hô của cô, dù sao về sau cũng vào cửa, trước tiên sửa lại xưng hô có quan hệ gì?
Cao Kỳ Lãng vừa nhìn thấy cô liền mỉm cười, trong ấn tượng dường như bây giờ cô gầy đi? Chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ ba năm nay cô ăn không đầy đủ sao? Nhưng so với trước kia xinh đẹp hơn là được rồi.
"Vi Vi, đã lâu không gặp."
Hoa Vi Vi cũng mỉm cười với anh, “Tại lqd anh Kỳ Lãng vẫn một mực không chịu trở lại.”
“Đúng vậy, con không biết Vi Vi nhớ con bao nhiêu, thậm chí cả Tết con cũng không về, thật khiến cho chúng ta đau lòng!” Mẹ Cao tức giận nói, đứa con trai này đã làm thật sự đoạn tuyệt, lại có thể đi học ba năm thì ba năm không trở lại.
Hoa Vi Vi đỏ mặt cúi đầu, cô không có nhớ.
“Con thấy mẹ mới nhớ con, nhớ đến bạc tóc!” Cao Kỳ Lãng dụ dỗ mẹ.
“Ở đâu? Ở đâu có tóc bạc?” Mẹ Cao lập tức khẩn trương muốn kiểm tra.
Hoa Vi Vi ngồi xuống bên cạnh mẹ Cao. “Không có đâu, mẹ đừng nghe anh Kỳ Lãng nói lung tung.”
Mẹ Cao trợn mắt nhìn Cao Kỳ Lãng lqd một cái, Cao Kỳ Lãng cố ý nói sang chuyện khác, “Vi Vi, nhưng thứ quà tặng này do anh mang từ nước ngoài về, thích gì thì lấy đi, nếu em thích toàn bộ, có thể lấy tất cả.”
“Còn của mẹ đâu? Thằng nhóc này con thật bất hiếu.” Mẹ Cao nhíu mày, sao đây? Còn chưa cưới ngay con dâu về hả?
Đương nhiên là Cao Kỳ Lãng có chiêu đối phó với mẹ, “Mẹ, không phải mẹ không thích hợp với mấy thứ đồ chơi của người trẻ tuổi này sao, mẹ muốn gì con lập tức dẫn mẹ đi mua, đương nhiên không phải ở trong nước, lần sau khi chúng ta ra nước ngoài, toàn bộ đều do con thanh toán.”
Mẹ Cao bị anh dụ dỗ đôi câu nên cũng không ghen tỵ nữa.
Hoa Vi Vi bị nhắc đến cũng có chút đỏ mặt, tùy tiện cầm lấy một búp bê sứ lên nói: “Con muốn lấy cái này thôi! Con lên trước thay đổi quần áo rồi lại xuống.”
Mẹ Cao nhìn không cao hứng lắm, không hiểu vì sao con trai lại thuận tiện mua mấy thứ đồ đó về? Biết rõ Hoa Vi Vi chỉ biết chọn đồ không tốn kém.
Cao Kỳ Lãng hiểu rõ ý mẹ mình, “Mẹ yên tâm, một lát nữa mấy thứ đồ này sẽ xuất hiện ở trong phòng của em ấy, mà quà tặng của mẹ còn đặt trong phòng con!”
Bà cũng biết con trai hiểu chuyện, nhưng nếu như chuyện hôn sự con trai cũng hiểu chuyện như vậy thì tốt.
“Con đã trở về, vậy chuyện hôn lễ cũng nên bắt đầu suy tính rồi chứ?
“Mẹ, mẹ lại nữa rồi! Con đã nói rất nhiều lần, con và Vi Vi đã đạt thành hiệp nghị, chỉ coi là anh em, bây giờ mẹ nhắc lại chuyện này để làm gì?” Cao Kỳ Lãng cũng biết khi trở về sẽ bị nhắc tới chuyện này.
Mẹ Cao khó chịu, “Em gái cái gì? Mẹ không phải để cho con bé làm em gái, con bé là con dâu mà chúng ta đã lựa chọn, là vợ tương lai của con, chúng ta đã nói cho Vi Vi biết, con bé sẽ trở thành thiếu phu nhân nhà họ Cao.”
Cao Kỳ Lãng bất đắc dĩ, “Chuyện này mẹ xác định chắc chắn là em ấy đồng ý sao? Con nói rồi, chúng con chỉ làm anh em, tuyệt đối không thích hợp làm vợ chồng, cho nên mẹ nói bao nhiêu lần cũng vậy.”
Bây giờ người trẻ tuổi đâu cần bề trên tới sắp đặt chuyện hôn nhân? Trước không cần nói Hoa Vi Vi có chịu hay không, dù thế nào đi nữa anh cũng tuyệt đối không đồng ý, bởi vì từ nhỏ đến lớn anh vẫn một mực phản đối.
“Vốn Vi Vi cũng không yêu con, mà con cũng không thích em ấy, căn bản là chúng con không thích hợp.” Cao Kỳ Lãng hoàn toàn không có biện pháp tán thành cách nói của cha mẹ, đây chính là ép buộc, giống như các