Màn náo loạn cứ như vậy hạ xuống, Hàn Thủy đột nhiên không có ý muốn quay lại làm việc, nếu cô đã không muốn đi làm thì đương nhiên kẻ đầu sỏ gây ra cũng không được đi làm!
Hai người đến trung tâm thương mại điên cuồng mua sắm, nói đúng hơn là Tư Khấu Ngọc vô lực bị Hàn Thủy kéo đi mua sắm.
Càng không ngừng đi thử quần áo, mua quần áo, mua giày, mua túi xách, quẹt thẻ không chút ngần ngại (phá của =_=), cho đến khi hai tay Tư Khấu Ngọc không thể cầm thêm một chiếc túi nào nữa Hàn Thủy mới cảm giác lòng mình nhẹ nhõm đi một chút (tội nghiệp anh).
Mà cái người đàn ông đáng ghét thế mà không hề thốt ra một câu oán giận nào, chỉ yên lặng theo sau cô làm người hầu xách túi, thỉnh thoảng còn đưa ra ý kiến giúp Hàn Thủy chọn quần áo.
Rốt cuộc nhét được một đống đồ vào cốp xe, Hàn Thủy mệt mỏi xụi lơ tựa vào ghế ngồi.
Tư Khấu Ngọc buồn cười nhìn cô, "Thực không hiểu phụ nữ các cô nghĩ gì, rõ ràng là nói mệt vì sao còn điên cuồng mua sắm như thế? Ngày mai cũng đâu phải tận thế."
"Đàn ông các anh làm sao hiểu được tâm tư phụ nữ chứ!" Hàn Thủy dùng ngón tay chọt chọt vào mặt anh, cười nhạo.
Tư Khấu Ngọc ngẩn người, trên môi lập tức xuất hiện một nụ cười, đây là lần đầu tiên Hàn Thủy chủ động chạm vào anh. (a có tiềm năng trở thành thê nô đấy ==)
"Ha ha, vậy em thử nói xem phụ nữ tại sao cứ thích điên cuồng mua sắm như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?" Tư Khấu Ngọc không ngần ngại học hỏi kẻ khác.
Hàn Thủy liếc mắt nhìn anh, trầm mặc.
Rốt cuộc vì cái gì? Cô cũng không biết, chính là cảm thấy phiền, cảm thấy trong lòng khó chịu, cảm thấy trong lòng trống rỗng, muốn làm cái gì đó để khiến bản thân quên đi, đi dạo phố, mua sắm đơn giản là lựa chọn tốt nhất. Nhưng mua được nhiều đồ như vậy cũng chỉ khiến lòng cô thoải mái được một chút, chờ thêm một lúc, tâm tình của cô lại tuột dốc lần nữa.
Cái này thật là hỏng bét nha!
"Tư Khấu Ngọc, anh thử nói xem, một đôi nam nữ tại sao là ở cùng một chỗ?" Cô không trả lời anh, ngược lại không hiểu sao hỏi một vấn đề rất.... ngốc nghếch.
"Nam nữ hoan ái là đạo lý bất di bất dịch." Đáp án của công tử phong lưu trước sau chỉ có một. (...pó tay vs a)
Hàn Thủy cười to, sau đó quay đầu nói với anh: "Cám ơn, tôi hiểu rồi."
Tư Khấu Ngọc thu hồi ánh mắt của mình, trong lòng cô bé này suy nghĩ gì anh nhìn một cái là biết ngay, chính là không muốn nói ra, chính bọn họ còn chưa đi tới mức đó, dù cho anh có nguyện ý thì cô cũng sẽ không đồng ý.
Tâm tư của phụ nữ luôn luôn thay đổi, huống chi mấy ngày liên tiếp ở chung, Tư Khấu Ngọc rất rõ ràng Hàn Thủy không giống với những cô gái khác.
"Tư Khấu Ngọc, chúng ta chuẩn bị đính hôn đi." Thời điểm chiếc xe bắt đầu khởi động, Hàn Thủy ngồi bên ghế phụ quay sang phán một câu không khiến người khác khiếp sợ không dừng.
"Cái gì?" Tư Khấu Ngọc tưởng mình nghe nhầm, đạp phanh xe kêu "két" một cái, bởi vì lực quán tính nên cả hai người đồng thời bị đổ về phía trước, mà Hàn Thủy vì thể trọng tương đối nhẹ, nếu không thắt dây an toàn thì phỏng chừng đã bị bay ra khỏi ghế mà đập vào kính thủy tinh trước mặt.
"Anh làm gì thế hả? Có cần kích động đến mức thế không?" Gắt gao bám lấy cái thắt dây an toàn, Hàn Thủy bất mãn nhìn chằm chằm khuôn mặt đầy kinh ngạc của Tư Khấu Ngọc, ngoài mặt thì cáu giận nhưng trong lòng cô thì lại đang âm thầm đắc ý, nhìn đi nhìn đi, bình thường thì giả bộ vân đạm phong khinh, còn không phải bị mình dọa sao, định lực xem ra cũng chả hơn ai.
"Lặp lại lần nữa." Tư Khấu Ngọc nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Thủy.
"Chúng ta đính hôn đi Tư Khấu Ngọc." Hàn Thủy hét lớn vào tai anh khiến lỗ tai Tư Khấu Ngọc rung lên.
Ánh mắt Tư Khấu Ngọc gắt gao khóa chặt cô, không buông tha bất kì biểu cảm biến hóa nào trên mặt cô, tay đang nắm vô lăng chậm rãi buông lỏng, quay đi cười lạnh một tiếng.
"Như thế nào? Không muốn sao? Chúng ta chẳng qua chỉ là đẩy kế hoạch lên nhanh một chút thôi." Hàn Thủy cũng là nghiêm túc suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định này, tuy rằng thời gian bọn họ ở cùng nhau rất ngắn nhưng diễn cũng đã diễn xong rồi, hiện tại đính hôn cũng chỉ là đẩy nhanh tiến độ mà thôi.
"Tôi có thể xem như đây là em đang cầu hôn tôi không? Hơn hết, tiểu thư Hàn Thủy, không phải là em nên cho tôi một lí do chính đáng sao, tại sao lại nhanh như vậy?" Anh nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt có ý cười đùa cợt.
Hàn Thủy làm sao không nhìn ra biểu tình của anh, cô có chút thẹn quá hóa giận, loại chuyện này không phải là nằm trong kế hoạch sao?
"Vì sao không thể sớm hơn dự định, tôi nói có thể là có thể, không được sao?" Tính khí ngang ngược của cô lại được dịp bộc phát, cùng lúc cô cũng cảm thấy mình thật thất bại, bản thân luôn luôn cố gắng duy trì hình tượng thục nữ, nhưng vì sao....ở trước mặt người này thì lại triệt để hỏng mất, người đàn ông này thật sự luôn luôn có bản lĩnh chọc giận cô.
Được rồi, kỳ thực cô cũng biết tính tình mình cực kỳ nóng nảy bộp chộp, như vậy là rất không tốt.
"Chỉ vì vậy?" Trong mắt Tư Khấu Ngọc là nồng đậm hoài nghi, hiển nhiên không hề chấp nhận câu trả lời qua loa của cô, "Vĩnh viễn không nên nói dối trước mặt tôi, Hàn Thủy."
Câu cuối cùng còn mang theo nồng đậm thở dài, nhưng đáng tiếc Hàn Thủy bị nhìn thấu tâm tư lại không bận tâm, cũng không có tâm tư suy nghĩ hàm nghĩa trong đó.
Cô giơ tay cào cào mái tóc làm chúng trở nên rối loạn, cảm giác có chút khó có thể mở miệng.
Tư Khấu Ngọc cũng không nói lời nào, ngón tay rất có tiết tấu vỗ xuống tay lái, âm thanh tuy rất nhỏ nhưng lại khiến cho Hàn Thủy cảm thấy rất phiền chán.
"Tôi có câu này muốn nói, anh sẽ không giận chứ?" Cô đột nhiên có chút sợ người đàn ông này, sợ anh sẽ phản đối.
"Tôi cảm thấy chúng ta làm vợ chồng cũng không có gì không tốt, tôi sẽ không quản anh yêu ai, anh cũng không cần quan tâm tôi, rất tốt, mỗi người đều có tự do của mình." Quan trọng hơn là, cô muốn đính hôn trước Dụ Hàm Phàm là vì cái gì, cô cũng không biết, dù sao theo như lời của Tư Khấu Ngọc, cơ sở để kết hôn cũng không nhất định phải dựa vào tình yêu, có đôi khi chỉ cần đôi bên đều vui vẻ là đủ rồi.
Giờ phút này, cô thật sự chỉ muốn trốn thoát khỏi tất cả, trốn thoát khỏi những con người tự nhận là "người nhà" của cô kia, Tư Khấu Ngọc tuy rằng phong lưu nhưng cái cô muốn chính là như vậy, chỉ cần anh đối với cô không hứng thú, bọn họ đính hôn, vậy ngoại trừ kết hôn ra họ còn có quan hệ gì đâu? Mà anh và cô đều cần một "ngôi nhà" trên danh nghĩa không phải sao?
Nếu hôm nay mẹ cô còn sống, chắc chắn sẽ không đồng ý cho cô làm như vậy, nhưng mẹ cô đã sớm không còn, mà trên thế gian bây giờ cũng không còn ai chân chính có thể suy nghĩ vì cô nữa, vì vậy tất cả cô đều phải tự mình nắm giữ trong tay.
Thì ra là thế.
Mặc dù đáp án nằm trong dự liệu nhưng hiện tại nghe được từ chính miệng cô nói ra lý do vừa ngây thơ vừa buồn cười ấy, Tư Khấu Ngọc vẫn cảm thấy có chút mất hứng, anh không phải là đứa ngốc, biết rõ cô gái này muốn sớm tiến hành đính hôn với anh, tất cả đều bởi vì người đàn ông kia.
Trong đầu hiện lên khuôn mặt một người đàn ông tuấn tú dịu dàng đầy ý cười, lông mày Tư Khấu Ngọc cau lại, thật là một cô gái đáng giận không tim không phổi, người đàn ông kia có gì tốt chứ? Một ngày nào đó anh sẽ bắt được cả thân thể lẫn trái tim cô gái nhỏ này làm tù binh, khiến cô cam tâm tình nguyện đi theo anh suốt đời!
"Có cần tôi cho em thời gian để suy nghĩ lại không? Sau khi đính hôn thì không phải tất cả sẽ nghe theo em được đâu." Lời của anh một câu hai nghĩa, ánh mắt anh đen tối một cách khó hiểu.
"Tôi nói rồi, trong từ điển của tôi chưa bao giờ có hai chữ "hối hận"!" Hàn Thủy nhìn lại anh, vẻ mặt vô cùng bướng bỉnh. (chị nên cho 2 từ đó vào từ điển đi vì chị sẽ gặp lại 2 từ đó dài dài ==)
Ánh mắt anh một tấc lại một tấc xem xét kỹ lưỡng vẻ mặt của cô, không buông tha bất kì biến hóa nào, sau đó nhẹ nhàng cười, quay đầu đi.
"Tốt, tôi sẽ cho em một lễ đính hôn hoành tráng, chỉ cần em muốn, tôi đều sẽ giúp em lấy được." Mà về phần thù lao, tất nhiên anh cũng sẽ không bạc đãi chính mình.
Anh đã cho cô cơ hội cuối cùng nhưng cô đều cự tuyệt, về sau anh sẽ không cho cô cơ hội đổi ý nữa.
Hứng thú cũng được, chinh phục cũng được, cô là người phụ nữ anh muốn, anh sẽ không khách khí mà giành bằng được cô về.
Tin tức Tư Khấu Ngọc và Hàn Thủy đính hôn lập tức nhanh chóng được truyền ra, hai người phân nhau ở trước mặt truyền thông tỏ rõ thái độ, chứng thực đây là sự thật, không giống với những scandal linh tinh trước kia, tin tức lần này thật sự là một quả bom oanh tạc giới truyền thông.
Mọi người đang rối rít suy đoán sự tình bên trong thì Cam Chi Ngư hiển nhiên đối với cô con gái Hàn Thủy luôn quật cường lại khó có được theo ý ông ta cảm thấy rất vừa lòng, về phần mấy nguyên lão của Hàn thị cũng cảm thấy cao hứng vì người thừa kế có thể tìm được một hậu thuẫn vững chắc như vậy.
Vui vẻ nhất hẳn là Hàn Thủy nhưng lại vẫn giống như trước đây, công việc nhiều như muốn đòi mạng cô, thậm chí còn có điểm phiền chán, tin tức đính hôn được truyền ra, cô phải đối phó với truyền thông quấy rầy, còn phải chuẩn bị lễ phục cho tiệc đính hôn, trang sức, trang điểm,... may mắn là vụ phát thiếp mời đều giao cho trợ lý, bằng không cô tin rằng mình sắp phát điên rồi, kế hoạch theo tiến độ này là cô nghĩ ra nhưng mấy việc trong đó lại khiến cô thấy rất phiền.
Càng làm cho cô không biết nói gì là Tư Khấu Ngọc này, anh ta đang thay đổi hình tượng công tử phong lưu một cách chóng mặt, mấy bông hoa bên người anh ta như biến mất chỉ trong một đêm, giới truyền thông cũng không còn săn lùng tin tình cảm của anh, trừ bỏ công tác xã giao, anh ta hiện tại đích thực là một người đàn ông tốt, mỗi ngày đều đúng giờ đến đón cô tan tầm, cùng cô ăn cơm, xem phim, đi dạo phố, hẹn hò như bao cặp tình nhân khác, lại còn lấy lí do phải diễn như vậy mới trông giống thật, khiến cho cô không cách nào cự tuyệt. (đã bảo a rất có tính thê nô mà :v)
Có một người cộng tác chuyên nghiệp như vậy, cô càng phải phối hợp diễn cho tốt, ít nhất, trong vở kịch này, cô ỷ vào anh rất nhiều, tuy rằng cô cảm thấy cuộc sống thanh tịnh của mình bị phá vỡ cũng thấy rất phiền.
Sau giữa trưa ánh mặt trởi trở nên dịu hơn, nhẹ nhàng chiếu vào văn phòng. Hàn Thủy đang vùi đầu vào công việc của mình, cả căn phòng im lặng, thỉnh thoảng có âm thanh lật giấy và tiếng bút viết sột soạt. Lúc này bỗng vang lên tiếng chuông di động, phá vỡ sự yên tĩnh của căn phòng.
Hàn Thủy nhìn qua thông báo trên màn hình di động, do dự vài giây cuối cùng cũng nhấc máy, "Hàm Phàm."
"Hàn Thủy, hiện em có rảnh không, chúng ta nói chuyện một chút được chứ?" Rõ ràng là làm chung trong một công ty, cự ly rất gần vậy mà khi nghe qua điện thoại lại cảm thấy thật xa cách, Hàn Thủy bỗng có chút hoảng hốt.
"Đang nghe sao?"
"Được." Nhẹ nhàng đáp một tiếng, Hàn Thủy cúp điện thoại.
Chuyện Dụ Hàm Phàm muốn nói đương nhiên cô biết là gì, trên thế giới này ngoại trừ mẹ cô, có lẽ chỉ có Dụ Hàm Phàm là quan tâm cô nhất, nhưng điều đó còn quan trọng sao? Anh đã không còn thuộc về cô nữa rồi.
Vài phút sau, Dụ Hàm Phàm xuất hiện tại cửa phòng làm việc của Hàn