Từ đó , trong thành phố B nổi lên lời đồn nhị tiểu thư nhà họ Hàn hẹn hò với thiếu gia Tư Khấu Ngọc, khiến cho ai cũng ngạc nhiên rồi lại cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, hai người đều xuất thân từ nhà giàu có, một người có biệt danh "Xà mĩ nhân", một người là thiếu gia nổi tiếng phong lưu, hẹn hò dường như cũng là chuyện bình thường. Chỉ là không biết, trong hai người họ, ai mạnh hơn ai mà thôi.
Ném tờ báo xuống mặt bàn, Hàn Thủy xoa mi tâm, phân phó trợ lý, "Đem đống này ra ngoài đi, về sau không cần đem những thứ như thế này đến nữa."
Không ai muốn cuộc sống riêng tư của chính mình lại bị đám chó săn kia săn lùng không tha, càng không có tâm tình mỗi ngày vừa mở quyển tạp chí ra đã thấy truyền thông đưa tin, phỏng đoán chuyện của mình và một người đàn ông.
Cái này cũng coi như là cô vì miếng cơm của mấy tay phóng viên góp một viên gạch vậy nhưng lạ là thái độ của Cam Chi Ngư và mấy trưởng bối trong Hàn thị lại ngầm thừa nhận việc này, thậm chí có vài người còn trong tối ngoài sáng bảo cô phải giữ chặt Tư Khấu Ngọc.
Ngẫm nghĩ một chút lại thấy thật buồn cười, cô lúc nào đã trầm luân đến mức phải đi bám áo đàn ông thế này? Chẳng lẽ mấy lão già kia sợ rằng cái cây to Tư Khấu Ngọc này cô trèo không nổi?
Mà Cam Thiến San lúc này lại đang nhàn hạ thoải mái tình yêu của cô ta.
Số mệnh sao lại không công bằng như thế?
Người trợ lý đáp một tiếng, yên lặng thu thập đồ đạc rồi đi ra ngoài.
Một lúc sau người trợ lý lại đi vào, trên tay cầm một bó hoa hồng to, kiều diễm ướt át, bên trong kẹp một tấm thẻ bằng gỗ mộc mạc, từ xa có thể nhìn thấy trên mặt thẻ được viết mấy chữ đẹp như rồng bay phượng múa.
"Vứt đi." Hàn Thủy hung hăng hắt xì mấy cái, mặt mũi nhăn nhó, hoa hồng gì mà xịt nhiều nước hoa thế, muốn cô sặc chết sao?
"Tiểu thư, không nhìn qua chữ trên thẻ sao?" Trợ lý có chút do dự hỏi.
"Không cần." Hàn Thủy cúi đầu lật xem văn kiện, không muốn lãng phí thời gian vào những việc vô vị như vậy, về phần trên tấm thẻ đó viết cái gì, cô không cần nhìn cũng biết là mấy câu tình cảm sến súa..., cô không muốn xem, cũng không có hứng thú xem.
Không thể không nói, thủ đoạn theo đuổi phụ nữ của Tư Khấu Ngọc rất cao, muốn lãng mạn có lãng mạn, muốn sủng có sủng, muốn đẹp đẽ quý giá có đẹp đẽ quý giá, người phụ nữ được anh ta theo đuổi đều có cảm giác mình chính là một nàng công chúa cao quý. Anh ta biết rất rõ tâm lý phụ nữ, hiểu được thế nào là yêu thương phụ nữ đúng cách, hơn nữa rất biết bày ra sức quyến rũ của mình đúng lúc, phụ nữ bình thường rất khó cự tuyệt một người đàn ông như vậy, huống hộ bề ngoài anh ta lại đẹp trai như vậy. Đáng tiếc, cô là Hàn Thủy, là một người lạnh lùng, làm tất cả chỉ vì bản thân mình, cho nên cô sẽ không bao giờ động tâm với anh ta, từ chuyện của bố mẹ mà cô đã rút ra được một đạo lý, tình yêu cũng giống như bày binh bố trận, kẻ nào động tâm trước thì chết trước.
Trợ lý đã đem bó hoa ra ngoài xử lý, trong văn phòng khôi phục lại sự im lặng vốn có.
Hàn Thủy ngẩng đầu lên từ đống văn kiện, đưa tay ra vuốt ve quyển lịch đặt trên bàn, trên đó trống trơn không hề có một ghi chú nào, không phải là trí nhớ cảu cô quá tốt mà là cô luôn biết mình phải ghi nhớ những gì.
Mấy ngày nữa là lễ đính hôn của Dụ Hàm Phàm.
Ánh mắt của cô có chút hoảng hốt, trong lòng ngoài khổ sở còn có một cảm giác không nói ra được, chính là cảm giác trống rỗng, loại cảm giác này đã từng xuất hiện lúc mẹ cô qua đời, và bây giờ nó lại xuất hiện lần nữa, loại cảm giác trống rỗng này làm cho người ta thật khó chịu, nó giống như một cái động đen tối sâu không thấy đáy, dường như nó có thể cắn nuốt tất cả.
Hàn Thủy cắn môi, nhìn chằm chằm vào quyển lịch bàn, trong mắt không có tiêu cự.
Cho đến khi có người nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, cô mới cả kinh thiếu chút nhảy dựng lên, kéo cô từ thế giới ảo tưởng ra.
Tư Khấu Ngọc đứng ở bên cạnh cô, bóng dáng cao lớn chặn hết ánh sáng mặt trời chiếu từ ngoài vào cửa sổ, trên mặt cô còn lưu lại vẻ lo lắng, mà Tư Khấu Ngọc đứng ở chỗ ngược sáng, trừ một đôi mắt phát sáng rạng rỡ, nét mặt hoàn toàn mơ hồ, khiến người khác không nhìn ra tâm tình của anh bây giờ.
"Sao anh lại tới đây?" Hàn Thủy nháy mắt mấy cái, rất nhanh điều chỉnh lại tâm trạng của mình, trong lòng lại thầm oán trách trợ lý thế mà không thông báo trước cho cô mà lại để anh ta tùy tiện tiến vào, dù là lấy lòng cũng không cần đến mức thế chứ? Ở đây ai là cấp trên hả? Xem ra lần này phải giáo huấn lại trợ lý thật tốt mới được.
"Đã đến buổi trưa nên tôi đến đón em đi ăn cùng, như thế nào, hôm nay em không nhận được hoa sao?" Tư Khấu Ngọc vừa hỏi vừa quan sát xung quanh. Phòng làm việc của cô được trang trí rất đơn giản, không hề có một đồ trang trí nữ tính nào, càng không có mấy bó hoa được anh gửi tới mấy ngày qua.
Hàn Thủy quay lưng đi, nhanh chóng sửa sang lại tài liệu trên bàn làm việc, "Nhận được, chỉ là tôi cảm thấy mùi quá nồng nên đã bảo trợ lý đem đi chỗ khác rồi."
"Thật sao? Sao em không nói cho tôi em sợ mùi hoa nồng?" Tư Khấu Ngọc không giống thường ngày có chừng mực mà dừng lại, hoặc là không muốn hiểu.
Bàn tay đang sắp xếp tài liệu dừng lại một chút, trong lòng cô có chút phiền não, nghĩ thầm anh chẳng qua chỉ là bạn trai giả vờ của tôi thôi, có cần nghiêm túc như vậy không? Nhưng xuất phát từ lễ phép, âm thanh của cô vẫn rất bình tĩnh, "Quên mất."
"Hả? Quên mất?" Âm thanh Tư Khấu Ngọc không chút để ý mang theo đùa cợt.
Điều này làm cho tính khí của Hàn Thủy lại bộc phát, người này dựa vào cái gì mà dùng loại giọng điệu đó nói chuyện với cô, dựa vào cái gì?
"Tiên sinh Tư Khấu, tôi nghĩ anh quản hơi nhiều rồi đó." Âm thanh của cô trở nên lạnh như băng, "Anh đi ăn trưa một mình đi, tôi đau đầu không muốn đi."
"Thật sao? Tại sao lại đau đầu?" Tư Khấu Ngọc vẫn truy vấn không buông.
Hàn Thủy nhịn xuống xúc động muốn ném tập văn kiện xuống bàn, ẩn nhẫn hỏa khí, "Đau đầu là đau đầu, ở đâu ra nhiều chuyện vậy?"
Chiếc ghế cô đang ngồi bỗng bị quay lại, Tư Khấu Ngọc đặt hai tay lên tay vịn ghế, thân hình cao lớn cúi xuống khiến Hàn Thủy không thể không tận lực dựa người về phía sau. Cô cau mày, khuôn mặt trắng nõn lộ vẻ không vui.
Ngón tay Tư Khấu Ngọc giơ lên muốn vén mấy sợi tóc đang tán loạn trên mặt cô lại bị Hàn Thủy quay đầu tránh né, ngón tay Tư Khấu Ngọc liền cứng ngắc dừng ở giữa không trung.
"Em đang rất không ngoan đấy." Giọng nói của anh vẫn bình tĩnh như trước, dáng vẻ vẫn rất tao nhã nhưng trong lơ đãng, toàn thân lại phát ra uy áp khiến cho Hàn Thủy cảm giác không được tự nhiên.
Cô trừng anh, cười nhạo, "Tôi ngoan hay không hình như cũng không liên quan gì đến anh, đừng quên quan hệ của chúng ta bây giờ."
Cô lại lần nữa nhấn mạnh quan hệ hợp tác giữa hai bọn họ chính là muốn cho người đàn ông này hiểu được, ở trước mặt công chúng, bọn họ là một đôi trai gái đang yêu đương ân ái, nhưng khi ra khỏi ánh mắt người ngoài, anh ta không có quyền can thiệp vào chuyện của cô.
Tư Khấu Ngọc cười cười, "Tôi đương nhiên rõ quan hệ của chúng ta."
Hàn Thủy kéo kéo khóe miệng, mặt không chút thay đổi, "Biết là tốt rồi, một khi đã như vậy thì cuộc hẹn hôm nay lền hủy bỏ đi, giờ anh có thể buông ra được chưa?"
Tư Khấu Ngọc cũng không buông ra theo lời cô mà nhìn vào mắt cô thật sâu, đôi mắt này trong suốt xinh đẹp là thế, nhìn vào mắt cô thậm chí còn có thể thấy được bóng dáng phản chiếu của anh, nhìn như thế nào cũng là một mĩ nhân khuynh quốc khuynh thành, vậy tại sao lòng của cô lại cứng hệt sắt đá? Chẳng lẽ chỉ khi đối mặt với người đàn ông kia thì cô mới mềm lòng thôi sao? Vừa rồi rõ ràng khi anh tiến vào, động tác tuy rằng không mạnh nhưng cũng không đến mức không hề phát ra tiếng động, thế mà người phụ nữ trời sinh luôn cảnh giác như mèo này lại sững sờ mất hồn, không cảm giác được có người vào phòng.
Trong một khắc kia, anh thấy được ở trong mắt Hàn Thủy là trống rỗng và ưu thương, tất cả đều dành cho người đàn ông kia, một người đàn ông sắp trở thành chồng của người khác, mà mặc kệ Tư Khấu Ngọc anh làm gì cô cũng không để ý tới.
Tuy rằng anh cũng chưa bao giờ hy vọng rằng phụ nữ sẽ thật tâm với anh mà không phải vì tiền nhưng khi gặp được cô, anh lại phát hiện mình không thể nhẫn nhịn được khi cô không để ý tới mình. Có lẽ đây chính là lòng hư vinh của đàn ông đi.
Có đôi lúc anh thật muốn lột da cô ra để xem bên trong lòng cô có cái gì mà lại cứng như vậy. Nghĩ như vậy đầu của anh lại càng cúi thấp xuống, cho dù là diễn trò, anh vẫn cảm giác được bản thân bị cô mãnh liệt hấp dẫn, dù trong lòng cô có người khác thì sao? Anh lại càng khát vọng có được cô hơn, đây có tính là bệnh chung của đàn ông không?
Hàn Thủy muốn điên rồi, quả nhiên là đàn ông không đáng tin. Dù đã ký hiệp ước hay đã thề son sắt là sẽ tôn trọng cô vậy mà nhìn tình hình bây giờ lại muốn hôn cô, anh ta xem cô là cái gì? Con mồi hay sủng vật?
"Tránh ra, đừng để tôi tát anh." Cô lấy tay che đi miệng nhỏ nhắn của mình, ánh mắt tràn ngập đề phòng.
Tư Khấu Ngọc giật mình hồi phục lại tinh thần, nhìn cô cẩn thận đề phòng mình như vậy, hành động lại có chút trẻ con khiến anh vừa buồn cười lại vừa khó chịu, Tư Khấu Ngọc anh còn chưa đem lại niềm vui cho giai nhân thì đã bị nghi ngờ?
"Em nghĩ rằng tôi muốn hôn em sao?" Anh lại khôi phục lại bộ dáng bất cần đời, dường như phản ứng của cô khiến anh thấy buồn cười.
Hàn Thủy buông tay xuống, giọng nói lạnh như băng, "Chẳng lẽ không đúng sao?"
"Hàn Thủy, tin hay không, sẽ có một ngày em cầu mong được ở bên tôi không rời?" Ngữ khí chắc chắn mà cuồng ngạo.
Hàn Thủy hừ lạnh một tiếng, "Tư Khấu Ngọc, không biết loại tự tin, à không, là tự phụ và tự đại này của anh lấy từ đâu ra vậy?"
"Chẳng phải chỉ cần em thử là biết sao?" Mắt anh đầy thâm ý, trên mặt là nụ cười lưu manh vô cùng đáng giận.
Hàn Thủy còn muốn phản kích lại bị một khuôn mặt phóng đại trước mắt làm cho hoảng sợ. Trên môi có thứ gì ẩm ướt chạm vào, không đợi cô cảm giác được là cái gì đã biến mất.
"Anh......" Cô thở hổn hển, mặt lập tức đỏ lên, người này thật không biết xấu hổ, cư nhiên hôn trộm mình.
Tư Khấu Ngọc buông cô ra, đứng thẳng thân hình, một nửa khuôn mặt được ánh mặt trời chiếu sáng, một nửa chìm trong bóng tối, biểu tình cười như không cười.
"Đây chỉ là một trừng phạt nho nhỏ dành cho em mà thôi."
Người đàn ông này thật có năng lực điên đảo thị phi*, mắt Hàn Thủy đã muốn phun ra lửa rồi.
*Ý nói anh có bản lãnh nói đen thành trắng, trắng thành đen ạ
"Đừng nhìn tôi như vậy, em cũng có thể coi đây là tôi tốt bụng nhắc nhở em, nhớ, vĩnh viễn không nên bày ra bộ dáng băng thanh ngọc khiết, trinh tiết liệt nữ trước mặt đàn ông, như vậy chỉ càng kích thích dục vọng chiếm hữu và đùa bỡn của đàn ông mà thôi."
Hàn Thủy yên lặng, người đàn ông này không chỉ da mặt dày, công phu miệng lưỡi cũng rất lợi hại, cô thật không phải đối thủ của anh.
"Thế nào? Sợ rồi?" Ánh mắt anh nhìn cô như nhìn một cô gái nhỏ ngây thơ.
Tính háo thắng của Hàn Thủy lại nổi lên, "Hừ, sao tôi phải sợ anh? Tuy anh là một người xuất sắc nhưng ta không hi vọng sẽ lại phát sinh chuyện như thế này." Cô muốn cảnh cáo anh không được chiếm tiện nghi của cô nữa.