Trước bàn ăn, Cảnh Thiếu Hoa đợi một đêm quay mặt lại. “Anh cuối cùng cũng trở về”
Cảnh Chi Giới run sợ, bước tới trước bàn, kinh ngạc nhìn đĩa trứng tráng trên bàn. “Đây là…”
“Úy Nhân Nhân làm” Cảnh Thiếu Hoa ghét cay ghét đắng nắm lấy áo khoác, tính toán rời đi. “Chị ấy hôm nay đặc biệt tới tổ chức sinh nhật cho anh…” Cảnh Thiếu Hoa trừng anh một cái. “Anh tại sao cứ thích hại phụ nữ thương tâm?”
Cậu ta đánh giá vẻ mặt hờ hững của Cảnh Chi Giới. “Này, anh không cảm động sao?” Hừ, anh ta vẫn còn có bộ dạng con đà điểu, mẹ kiếp! “Lúc nãy tôi ăn món này nước mắt cũng phải tuôn ra, mẹ kiếp anh chính là tên chết tiệt” Cảnh Thiếu Hoa nổi giận đùng đùng đẩy anh. “Anh phải yêu người ta, phải phân rõ ràng với chị ấy! Mẹ kiếp, người ta đối với anh như vậy, anh còn cho chị ấy là bạn bè bình thường, hừ hừ ~~” Thiếu Hoa gầm thét. “Anh có thể thông minh một chút, tương lai anh đeo khuôn mặt đà điểu này đi thi đấu đi!” Thiếu Hoa mắng xong, tức giận đóng sầm cửa vang cả gian nhà.
Cảnh Chi Giới ngồi xuống, nhìn món ăn đầy bàn, còn có món trứng tráng Nhân Nhân đặc biệt học cho anh. Anh cầm đũa, ăn một miếng. Sống đến nay, anh lần đầu tiên chán ghét mình như vậy.
Món ăn đã lạnh, tâm tình của anh lại thật kích động. Mùi vị ấm áp vương trên đầu lưỡi anh thật lâu không tiêu tan, cô tại sao đối tốt với anh như vậy? Cô tại sao hết lần này tới lần khác muốn làm anh cảm động?
Cảnh Chi Giới tâm tình phức tạp, trái tim chết lặng đã lâu của anh bị cô hòa tan, anh nên bắt cô làm sao đây? Tình yêu của cô khiến anh thật sợ hãi…
~~***~~
Mặc kệ bạn thương tâm bao nhiêu, mặt trời vẫn chiếu sáng vào bạn. Mặc kệ bạn muốn trốn trong bóng tối giấu diếm mình bao nhiêu, suy nghĩ hối tiếc bao nhiêu, trời vẫn phải sáng, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, người không nên tưởng niệm vẫn cứ tưởng niệm.
Mặc kệ bạn dùng nhiều mục đích bao nhiêu tưởng niệm anh ta, tỷ lệ anh ta xuất hiện cùng cường độ bạn tưởng niệm không hẳn sẽ có quan hệ trực tiếp.
Nhân Nhân vẫn nghiêm túc làm tốt công việc của mình, Hà Phi sau khi tới không nhịn được hỏi cô.
“Anh ta ăn món trứng tráng, anh ta cảm động không?” Hà Phi trời sinh cũng không phải là người quá nhạy cảm, nếu như cô tinh tế một chút, sẽ chú ý tới đau thương chợt lóe rồi biến mất trong mắt Nhân Nhân.
Nhân Nhân mỉm cười tránh đề tài đó. “Hà Phi, buổi tối bọn mình đi Dora ăn cơm nhé” Một mình ăn cơm cô sẽ nhớ tới anh.
“Được!” Hà Phi cho là cô không nghe thấy lời của mình, lại hỏi: “Anh ta ăn thì nói sao? Có phải cảm động muốn chết hay không?” Ánh mắt Hà Phi tỏa sáng.
“Hà Phi…” Nhân Nhân cúi đầu nhìn chăm chú vào bản thiết kế, thờ ơ nói một câu: “Anh ta không, tớ không làm cho anh ta ăn” Cô sĩ diện, cô không chịu thừa nhận thất bại, cho dù dưới đáy lòng cô nhận thua.
Hà Phi lặng yên, bây giờ cô chú ý tới, chú ý tới hốc mắt Nhân Nhân sưng đỏ, cô bỗng nhiên không biết làm sao, lúng túng gãi gãi đầu. “Ừ… Thật ra thì… Tớ cảm thấy được món trứng tráng khó ăn muốn chết!” Cô nói lung tung.
Nhân Nhân bật cười, cô biết Hà Phi không biết an ủi cô như thế nào. Cô ngẩng đầu nháy mắt mấy cái với Hà Phi. “Không sai, thật là khó ăn muốn chết”
Yêu một ma quỷ mê người, so sánh với yêu thiên sứ thuần khiết đơn giản, rung động đến tâm can, khắc cốt ghi tâm hơn.
Úy Nhân Nhân mở máy hai mươi bốn giờ, bất luận đi đâu, ngay cả tắm cũng mang theo điện thoại di động, cô hy vọng ma quỷ cô yêu kia, cuối cùng cũng nhớ đến cô, sau đó lập tức tìm cô. Song, Cảnh Chi Giới thật ác độc, bỗng nhiên giống như là bốc hơi khỏi nhân gian, không có có một chút tin tức.
Ban đêm Nhân Nhân trằn trọc trở mình, giường của cô phảng phất còn lưu mùi của anh, thân thể của cô tưởng niệm sự ẩm ướt của anh, nước mắt của cô còn chưa khóc hết, làm thế nào để tẩy sạch quan hệ của bọn họ. Anh sao lại nhẫn tâm như thế? Cô sao lại vô dụng như vậy?
Tưởng niệm anh hôn cô, cảm giác ngón tay có lực của anh luồn qua sợi tóc cô. Tưởng niệm anh dùng lực ôm cô, sức lực anh xuyên thấu vào chỗ sâu trong cô, tưởng niệm rung động được anh đoạt lấy, nghĩ đến điên cuồng…
Đêm đó cô đau thương rời đi, bọn họ không hề nói lời tạm biệt. Thật châm chọc, rời đi chính là cô, muốn tìm kiếm cũng chính là cô. Hay là cô căn bản chưa bỏ đi, vào một nơi xấu hổ, phảng phất chờ chực anh tới mời nhận.
Cuối cùng cũng chịu không được nỗi nhớ, một tuần sau, một đêm trời mưa, Nhân Nhân lấy dũng khí gọi điện thoại cho anh, điện thoại vang thật lâu, không có ai nhận. Nhân Nhân lại gọi tiếp, tin nhắn được chuyển tới hộp thư thoại. Cô để lại lời nhắn, qua mấy ngày, anh không đáp lại. Thông qua một người bạn bên Thập Phương, Nhân Nhân gián tiếp biết được, Cảnh Chi Giới nghiên cứu thành công phần mềm, cấp trên cho anh nghỉ phép, anh không biết đi du lịch ở chỗ nào.
Cứ như vậy tiêu sái đi xa? Hoàn toàn không nhớ đến cô? Mà cô thì sao? Anh xuất hiện liên tục nói lời tạm biệt với cô, đối với anh m à nói cô căn bản không tính là cái gì!
Điên cuồng mà yêu anh, điên cuồng mà lấy lòng anh. Lại điên cuồng mà nhớ anh, giờ khắc này, biết được anh vô tình không cáo biệt như thế, cô điên cuồng mà hận sự nhẫn tâm của anh, cũng oán giận sự thua kém của mình.
Đêm đó, Nhân Nhân cầm chìa khóa Cảnh Chi Giới đưa, tính toán trả lại.
Bởi vì quá nhớ anh, cô mở cửa đi vào nhà anh, hết thảy không có cái gì thay đổi, chỉ có trái tim thống khổ như vậy. Nhân Nhân nhìn quanh một bể cá thần tiên, phát hiện anh chuyển sang chế độ tự cho ăn. Anh đi xa, còn nhớ rõ phải cho cá ăn, nhưng không nhớ rõ phải nói lời tạm biệt với cô!?
Nhân Nhân cảm giác mình ngay cả cá cũng không bằng, cô khom người vịn lên ban công cảm giác sắp hít thở không thông.
Trời ơi, sao lại thế! Rất thống khổ, rất thống khổ, cô thống hận mình không thể chết tâm với anh. Cô biết cô vẫn luôn nghĩ gọi điện thoại cho anh, không nhịn được đi tìm anh, ôm sự chờ đợi không thực tế với anh, không cách nào đè nén mà cho rằng anh sẽ yêu cô.
Như vậy quả thật đáng buồn, cô kìm lòng không được, cô căm hận sự kìm lòng không được của mình biết bao nhiêu!
Không thể tiếp tục như vậy nữa, Nhân Nhân không phải là ngu ngốc, người ta rõ ràng không cần mày, tiếp tục yêu anh ta như vậy thật sự quá buồn cười, quá mềm yếu, Nhân Nhân ngồi xổm trên mặt đất, cảm giác trống không, cô bị bao quanh bởi sự cô độc.
Đáy lòng có giọng nói vẫn nhắc nhở cô — Không thể tiếp tục như vậy, Nhân Nhân, mày còn không chịu tỉnh sao?
Cô đang rơi xuống, cô đang ngã xuống, cô đã trượt chân, tự chìm đắm trong mơ mộng khát vọng yêu anh, cô chán ghét mình như vậy. Nhân Nhân bỗng nhiên gọi điện thoại cho một người, cô nhất định phải ngăn cản mình tiếp tục chìm đắm đi xuống.
Điện thoại chuyển được, đó là giọng nói lạnh lùng của người hiểu rõ Cảnh Chi Giới.
“Alô?” Bối cảnh có tiếng kêu của con mèo nhỏ.
“Trần Dĩnh… Tới đây một chút…”
“Tại sao?” Một giờ sau, Trần Dĩnh đi tới chỗ ở của Cảnh Chi Giới. Cô vuốt ve mèo yêu, sắc mặt không kiên nhẫn. “Tại sao gọi tớ tới? Anh ta đâu?”
Trong nhà không có hình bóng của Cảnh Chi Giới, Nhân Nhân ôm mèo cưng quan sát.
Úy Nhân Nhân ôm mèo đến phía trước bể cá, con mèo nhỏ hưng phấn mà vươn móng vuốt ra, Trần Dĩnh kinh ngạc kinh hô. “Cậu làm gì!?” Cô kéo khuỷu tay Nhân Nhân.
“Mời mèo của cậu ăn một bữa tiệc lớn!” Nhân Nhân nâng con mèo nhỏ để cho nó ngắm nhìn con mồi.
Con mèo nhỏ phát ra tiếng kêu hưng phấn, Trần Dĩnh bỗng nhiên tối sầm mặt. “Cậu thất tình” Yêu Cảnh Chi Giới, cô cũng không bất ngờ với thảm cảnh của Nhân Nhân.
“Tớ căm hận tớ vẫn muốn tiếp tục, tớ căm hận tớ không thể chết tâm”
Mèo nhỏ giãy dụa trong tay Nhân Nhân, nhanh chóng muốn giết con mồi.
Nếu là người bình thường đại khái sợ đến ngăn cản Nhân Nhân, nhưng Trần Dĩnh biểu hiện rất bình tĩnh.
“Cá là thứ anh ta yêu mến nhất sao?”
Nhân Nhân sắp bắt không được con mèo nhỏ . “Ừ”
“Cậu làm như vậy, anh ta sẽ hận chết cậu”
Cá thần tiên không biết nguy hiểm, thong dong bơi lội. “Ừ” Giọng Nhân Nhân suy yếu.
“Rất tốt” Trần Dĩnh phảng phất hiểu ý nghĩ của Nhân Nhân, cô nói. “Mèo cưng của tớ đói bụng, để nó ăn đi”
“Được” Hai tay Nhân Nhân run rẩy, đồng thời nước mắt như hạt trân châu cắt đứt quan hệ, chảy ra hốc mắt.
Chỉ cần cô buông tay, để cho mèo ăn hết cá anh yêu nhất, như vậy… Cô từ nay về sau sẽ không gặp mặt anh nữa, anh sẽ ghét cô.
Rất tốt, cô sẽ không ôm hy vọng trong lòng nữa, cô nghĩ cô cuối cùng cũng có thể khiến mình hết hy vọng. Chỉ cần cô buông tay, chỉ cần cô buông tay!
Song, tay cô lại vẫn run rẩy…
~~***~~
Rời xa huyên náo, đi đến Thiểm Tây, đến một chùa cổ nơi tận cùng rừng rậm.
Sáng sớm, nhà sư gõ chuông. Trước hành lang lang vắng vẻ, Cảnh Chi Giới an tĩnh ngồi trên bậc thang, đưa mắt nhìn núi rừng dày đặc sương mù, quá khứ anh mỗi khi có ngày nghỉ, rất thích đến nơi thế ngoại như này nghỉ phép. Anh thích ở lại chỗ này vài ngày, yêu thích không khí thanh tĩnh nơi này, phảng phất có thể quên mất mệt mỏi trong công việc, quên mất hỗn loạn trong thế tục. Nhưng lần này, anh ở hơn mười ngày, tâm vẫn không bình tĩnh, anh luôn nhớ tới Nhân Nhân.
Anh tản bộ trong núi rừng, lại nhớ đến bọn họ sóng vai mua cây hoa anh đào ở chợ hoa, ánh mắt tỏa sáng của cô, bộ dáng ôm lấy cây.
Buổi tối ở trong chùa dùng cơm, sư phụ cùng các đệ tử cũng vô cùng an tĩnh, anh lại nhớ tới tiếng nói của Nhân Nhân ban đêm nằm ở trước ngực anh nói. Anh nhớ cô, nhưng anh không dám yêu cô.
Anh thật giống như là luôn làm cho cô thương tâm rơi lệ, lần này cô đặc biệt học món trứng tráng, anh lại đáng giận đạp đổ tâm ý của cô, cô nhất định là rất khổ sở.
“Con à” Trụ trì trong miếu chẳng biết lúc nào đi tới phía sau anh.
Cảnh Chi Giới ngẩng đầu. “Sư phụ” Anh chắp tay hành lễ.
Lão sư phụ mặc áo cà sa màu vàng, cười híp mắt ngồi xuống. “Mỗi buổi sáng con ngồi đây nghĩ cái gì?” Ông hỏi.
Cảnh Chi Giới nhìn núi rừng tràn ngập sương sớm. “Có một số việc nghĩ không ra”
Hàng năm Cảnh Chi Giới đều đến, trụ trì nhận ra anh, lần này anh thoạt nhìn đặc biệt u buồn. “Nói cho sư phụ”
“Con nghĩ…” Cảnh Chi Giới do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng nói. “Con thật giống như yêu một người phụ nữ” Anh dừng lại trong chốc lát, không biết nên không nên nói tiếp như nào.
“Nói hết phiền não của con cho sư phụ” Giọng nói của sư phụ ấm áp thân thiết khích lệ anh tiếp tục.
Có lẽ do sư phụ là người xuất gia, Cảnh Chi Giới liền nói thẳng ra chuyện kia, nói cho sư phụ, bao gồm sợ hãi chỗ sâu nhất của anh, anh không biết như thế nào cho phải.
“Con không muốn tiếp nhận cô ấy, con biết cô ấy rất tốt với con, nhưng…” Gương mặt anh tuấn của Cảnh Chi Giới bỗng nhiên hiện lên vẻ yếu ớt. “Vạn nhất ngày nào đó cô ấy biến mất, con sợ con sẽ chịu không được, chỉ là con làm như vậy, thật giống như thương tổn cô ấy, làm cho cô ấy rất thương tâm”
Lão sư phụ lẳng lặng nghe xong, liền im lặng không nói thưởng thức sương sớm như mộng cùng anh. Qua một lúc lâu, sư phụ cuối cùng cũng lên tiếng: “Con có đói bụng không?” Đến thời gian dùng bữa sáng.
Cảnh Chi Giới mỉm cười. “Có một chút, chúng ta vào đi thôi”