lớn. Bỗng nhiên, anh kéo cô đi về phía trước. “Em thoạt nhìn rất cần uống một chén!” Kéo cô đi nhanh, cũng không quản tiếng nói kháng nghị của cô, nghe cô bối rối kinh hô, nhưng lại làm cho tâm tình của anh rất tốt.
Mười phút đồng hồ sau, anh đưa Nhân Nhân vào quầy rượu huyên náo ồn ào đầy tiếng đông.
Nhân Nhân lảo đảo, xoay người nhìn thấy cửa kính xoay tròn. Đêm đó, thế giới của Nhân Nhân cũng xoay tròn…
~~***~~
Được rồi, anh thật hèn hạ. Đúng vậy, anh đáng chết, đáng giận. Cảnh Chi Giới tự trách mà nghĩ, nhưng anh khắc chế không được, thế là bọn họ lại lên giường. Tại sao anh lại không có cách nào chống cự Úy Nhân Nhân?
Rèm cửa sổ màu xanh lay động, ánh trăng sáng tỏ xuyên thấu qua cửa sổ bị nhiễm một tầng màu mới, gian phòng màu xanh u tối, giường lớn màu kem nhập vào những tầng màu xanh u tối như nhập vào giấc mộng. Trên giường là đôi trai gái đang nằm yên sau cuộc dây dưa triền miện, bọn họ ôm lấy nhau, bởi vì dục vọng được thỏa mãn mà thư thái rên rỉ…
Nhân Nhân say đến mơ hồ, cô nằm nghiêng người, chân dài tuyết trắng gác lên cặp chân rắn chắc của anh, bộ ngực mềm mại đè ép lên lồng ngực cường tráng của anh. Gương mặt dán ở vị trí tim đập của anh, cánh tay ôm anh, cô gãi gãi cằm anh. Ánh mắt Nhân Nhân ngẩn ngơ, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh. Chuyện xảy ra như thế nào? Cô mơ hồ hồi tưởng –
Bọn họ ở quầy rượu, vì chống cự mị lực của anh, vì loại bỏ khẩn trương với anh, cô uống một một ly Bloody Mary. Bọn họ câu được câu không hàn huyên một chút không kể đến nói nhảm, sau đó anh dạy cô ném bóng.
Anh dán tại phía sau lưng cô, cúi xuống phía sống lưng cô dạy cô khoảng cách ném bóng như nào. Anh khom người, sống lưng cô nhạy cảm mà run rẩy, cô cảm giác được khí phách đồ sộ của anh gây áp lực cho cô. Anh giữ tay trái cô, một cái tay khác chạm lên cánh tay cô, giúp cô thành công ném ra một quả, “Bịch” một tiếng, quả bóng xoay tròn bay vào trong rổ, đồng thời cô hít một hơi, bờ mông cảm giác được dục vọng cứng rắn cực nóng của anh, trong nháy mắt cô đầu choáng mắt hoa, chỗ sâu trong cơ thể giống như núi lửa phun trào.
Cô mở trừng hai mắt, bỗng nhiên đứng không vững, anh vững vàng ôm hông cô, vững vững vàng vàng vòng cô qua hai cánh tay, hơi thở của anh bao phủ cô. Một loại mùi vị hỗn hợp cây cỏ lẫn mùi vị của đàn ông phảng phất quanh quẩn quanh cô. Thế là đầu gối cô như nhũn ra, không nhịn được suy nghĩ miên man…
Cô say sao? Lại càng u mê. Hay là cô đang mặc cảm? Tự tin vào mị lực của mình? Toàn bộ đều bị phá hỏng. Cô ngây ngốc nhìn gương mặt anh tuấn của anh, nói loạn nói bậy, nói gà nói vịt. Nhìn anh uống rượu, nhớ tới môi của anh; khi anh rút ra, cô nhớ lại ngón tay của anh từng làm cái gì trên người cô… Cô khẩn trương, mặt cô ửng hồng, cô đã thong dong ưu nhã chạy đến bên người nào vậy? Mị lực mà dĩ vãng cô hay đối mặt với đàn ông để hấp dẫn đâu? Cô nói nói cười cười? Đột nhiên cũng không thấy gì, cô cả đêm biểu hiện còn giống như tiểu nữ sinh ngu xuẩn chưa trải qua thế sự, đỏ mặt, vụng về, lúng túng…
Mà cô căm hận sao anh mỉm cười tự tin như vậy, giọng nói sao trấn định như vậy, anh nói chuyện với cô, bình thản ung dung, phong độ nhanh nhẹn, đối chiếu với sự luống cuống của cô, mặt cô đỏ như lửa, cảm giác mình giống như thằng hề không ngừng làm trò, mà anh lại là khán giả nhìn cô diễn… Ô ô ~~ Tâm tình cô xuống thấp, càng không ngừng nguyền rủa chửi mình ở trong lòng.
Cuối cùng cô cũng làm hại mình say, đối mặt với phong thái mê người của anh, trái tim cô vô lực.
Anh đưa cô về nhà, nói lời từ biệt với cô trước cửa, cô bỗng nhiên điên cuồng, nghiêng người nắm cánh tay anh, nghiêng mặt nhón chân hôn mặt anh, vì sao biến tối tăm, nhật nguyệt không tỏa sáng, chỉ còn lại ánh mắt sắc bén của anh xuyên thấu ánh mắt hoảng hốt của cô, cũng không có sấm đánh chớp giật, nhưng cô quả thật nghe thấy tiếng tim mình đập như sấm đánh, anh chợt cúi người kéo cổ cô, điên cuồng hôn cô, tim cô đập dồn dập, bối rối lại ngốc nghếch nhiệt tình đáp lại anh.
Nhịp tim của bọn họ kịch liệt như nhau, tiếng thở dốc đều kinh người như trước, thân thể nóng lên. Nhân Nhân bị anh hôn đến đầu gối như nhũn ra, cô lùi về sau, dành ra một tay vội vàng mở cửa…
Cứ như vậy, gã mê người bại hoại này vào nhà cô, còn chiếm lấy giường của cô, nhưng cô chết tiệt lại hưng phấn được muốn chết, thì ra là sa đọa và chìm đắm dễ dàng, đơn giản như thế.
Cô nhẫn nại đè nén bảy ngày, anh vừa xuất hiện lập tức hủy diệt cô.
“Em nhất định là điên rồi” Nhân Nhân khi nằm lên lồng ngực anh thở dài. “Mới có thể cho gã bại hoại này lên giường” Nhưng giọng điệu của cô một chút cũng không có ý tứ hối hận, giọng nói của cô biếng nhác mà thỏa mãn.
Anh ngắm sợi tóc đen nhánh mềm mại của cô. “Đừng như vậy, anh so với em có khi còn không kém, anh cũng điên rồi” Anh tối nay cũng uống nhiều rượu, vì say rượu, nên năng lực thâm thúy giảm xuống.
“Là sao?” Dán lên lồng ngực trơn nhẵn rắn chắc của anh, cô không nhịn được hỏi: “Nói cho em biết, mấy ngày qua, anh có nghĩ tới em một chút xíu nào hay không?” Thật bi ai, lời vừa ra khỏi miệng cô lại hối hận, không nghĩ tới cô cũng phải hỏi loại vấn đề ngu xuẩn này.
“…” Anh im lặng không nói một lát, trái tim cô phải chịu đau khổ. Anh nói: “Anh bận bịu nghiên cứu phần mềm”
“Cho nên?”
“Anh chỉ nghĩ tới công việc không nghĩ tới chuyện khác”
“Vậy sau khi tan việc? Khi ngủ? Buổi sáng khi tỉnh dậy? Khi lái xe nghe nhạc?”
“…” Anh im lặng không nói.
Thật không công bằng, cô không có lúc nào là không nghĩ về anh, anh lại… “Nói cho em biết một chút chuyện liên quan đến anh” Cô chọc chọc xương quai xanh của anh. “Em muốn biết nhiều thứ về anh, chúng ta tâm sự nha”
Ánh mắt Cảnh Chi Giới lóe lên. “Cùng nói chuyện phiếm. Anh sợ em sẽ buồn chết” Anh bật cười.
“Tại sao?”Cô nhướn mày hỏi.
Ánh mắt của anh sâu trầm. “Anh rất ít nói chuyện phiếm với phụ nữ, ở cùng phụ nữ, anh bình thường cũng không nói lời nào” Anh cười ám muội.
Mặt cô đỏ như lửa, cái tên không đứng đắn này.
“Em muốn biết cái gì?” Tiếng nói thấp trầm của anh chậm rãi mê hoặc lòng cô.
“Ví dụ như cuộc sống của anh này, công việc của anh này ~~” Mọi điều của anh cô đều muốn nghe.
“Hiện nay đang bận rộn nghiên cứu một phần mềm mới”. Cô “Wow” một tiếng, anh bật cười. “Sao? Còn muốn anh nói sao? Hỏi nữa đi”
“Không” Cô láu lỉnh nháy mắt nhìn anh. “Nói cho em biết về phần mềm này đi”
“Chờ anh nghiên cứu ra, nó sẽ tạo thành cải cách mới trong giới. Em rất khó nghĩ ra nó có bao nhiêu ảnh hưởng đâu”
“Nghe rất sét đánh”
Anh cười ha ha, bị biểu tình tưởng thật của cô trêu chọc cười. “Là rất sét đánh, sét đánh đến kinh khủng. Chẳng qua từ lúc nghiên cứu đến nay, vẫn không có cách nào thông qua khảo nghiệm, chương trình không ổn định, đã thất bại hai mươi lần, nhưng anh sẽ làm được nó thành công mới thôi”
“Anh nhất định làm được!” Nhân Nhân phủ lên tay anh, kiên định cầm tay anh, ánh mắt của cô lòe lòe tỏa sáng. “Em từ nhỏ đến lớn cái gì cũng đứng thứ nhất, làm cái gì cũng chưa từng thất bại, bây giờ em cầm tay của anh, nhất định có thể mang cho anh may mắn, em tin tưởng anh rất nhanh là có thể nghiên cứu thành công!”
“Đúng rồi” Cô cho rằng cô là thần sao? Anh vốn là muốn nói đùa với cô, nghĩ muốn thay đổi vẻ mặt của cô; nhưng anh nhướn lông mày, vươn tay, mu bàn tay thương yêu mà vuốt ve khuôn mặt trơn mềm của cô.
Ngoài cửa sổ xe ô tô gào thét mà đi qua, hình ảnh lưu động, nét âm u trên mặt anh cũng tỏa sáng trong chớp mắt. Bóng đêm như nước, thời gian an tĩnh chậm chạp trôi qua trong thời khắc bọn họ ngưng mắt nhìn nhau. Anh nhẹ nhàng xoa mắt Nhân Nhân, ôn nhu cúi người ngắm đôi mắt đẹp của cô.
“Nhân Nhân, em nên ngủ” Anh làm bộ đứng dậy muốn đi, cô bỗng nhiên ôm chặt lấ y anh.
“Anh ở lại không, muộn như vậy…” Kề sát vào lồng ngực anh, được rồi, cô không thèm tức giận, cô nên phải thận trọng một chút, nhưng cô thờ ơ cố làm ra vẻ, tối nay cô say, cô cảm giác mình đã rơi vào lưới tình không có thuốc chữa. “Em hy vọng anh ở lại” Hiếm khi nói ra nói như vậy, cô cơ hồ dùng hết tự ái của mình.
Thân thể mềm mại của cô trùm lên thân thể to lớn của anh, động tác của Cảnh Chi Giới cứng đờ, anh chưa từng qua đêm ở nhà phụ nữ.
Hai tay cô vòng qua người anh tay thật chặt, cô lần đầu tiên nếm thử mùi vị làm nũng với đàn ông. “Cùng nói chuyện với em thêm một chút nữa, nói chuyện phiếm với em… Em thích nghe anh nói chuyện…” Cám ơn rượu ban cho cô dũng khí, cô nói ra lời thật lòng. Cô cảm giác thân thể của anh từ từ buông lỏng ra, anh dựa lên gối, cô vui vẻ thở ra một hơi. Anh không đi.
“Anh không biết phải nói cái gì” Anh thẳng thắn nói.
Cô hỏi anh: “Anh chưa từng nghiêm túc quan hệ với phụ nữ sao? Anh chưa từng dụng tâm yêu người nào sao? Cùng giúp đỡ nhau, dựa vào nhau, chăm sóc nhau…”
Anh cúi đầu cười. “Anh thích hưởng thụ cuộc sống một mình” Anh nói rất có khí phách. “Anh tự giúp đỡ mình, tự dựa vào mình, tự chăm sóc mình, tại sao cần nhiều người đến quấy rầy anh chứ? Anh sống rất tự tại, không cần ổn định quan hệ với ai…”
Nhân Nhân bỗng nhiên nhảy qua tới trên người anh, hai tay chống lên hông anh, ánh mắt thông minh cúi xuống trừng anh, cô nói, tiếng nói trong trẻo nhưng giống như dao nhọn quẹt qua làm tổn thương trái tim anh. “Em biết rồi –” Cô nhạy cảm cùng thông tuệ bén nhọn đâm trúng huyệt chết của anh. “Anh sợ lệ thuộc vào quan hệ thân mật, anh sợ quen với ai đó, ngày nào đó cô ta đột nhiên biến mất, cho nên anh sẽ…”
“Đủ rồi!” Mắt Cảnh Chi Giới nghiêm lại, cô lập tức im miệng. Vẻ mặt của anh khẩn trương, ánh mắt nghiêm khắc mà dọa người. “Đừng chỉ đạo trái tim tôi như chỉ đạo con chó!” Tại sao cô có thể vạch trần anh bằng một mũi châm? Anh không rét mà run, anh dùng sự tức giận che dấu rung động của mình.
Mặt Nhân Nhân cứng đò, anh tự tay đẩy cô ra, nhu tình mật ý bởi vì cô nói sai một câu mà tan thành mây khói.
Anh xuống giường, lạnh lùng nhanh chóng mặc áo, mặc quần, thắt dây lưng. Nhân Nhân ngây người ở trên giường, cảm giác anh bỗng nhiên cách nghìn núi vạn sông với cô.
Nhân Nhân nói không sai, trong lòng anh biết, nhưng anh lại cự tuyệt thừa nhận. Anh sợ bị cô xem thấu, anh cảm thấy tức giận, cô thì cảm giác khó xử. Cô có thể tỉnh táo thông minh xử lý công việc, nhưng không cách nào nắm chắc được một cách đối phó với anh.
“Thật xin lỗi” Cô nhỏ giọng nói.
Anh bỗng nhiên xoay người, ánh mắt giữa màn đêm u ám sắc bén giống như một con dao. Lời của anh nói sắc bén gọt dũa trái tim ấm áp của cô. “Em bao nhiêu tuổi rồi? Tư tưởng còn ngây thơ như vậy? Bối cảnh của tôi quá đáng thương, em muốn nghĩ cứu vớt tôi có phải không, tôi đoán em đại khái cũng là loại phụ nữ ngốc nghếch cho rằng tình yêu chân thật là vô địch có đúng không?” Giọng của anh đùa cợt chọc giận cô, cô ngẩng mặt lên phản kích.
“Anh hà cớ gì phải coi rẻ tình cảm của người khác? Tại sao phải chém người yêu mình đầy thương tích? Tại sao lại phải nhạy cảm giống như con nhím? Lời nói của em không có ác ý! Tại sao lại phải giống như con tê tê phòng bị em như vậy? Em chỉ thích anh, muốn gần gũi anhmà thô!” Cô thương cảm nói.
“Em đồng cảm với tôi sao? Em thương xót cho tôi tôi thì liền muốn dùng tình yêu cảm động tôi sao?” Anh tàn khốc nói. “Thật là ngu xuẩn, em cứ việc đi ôm lấy tư tưởn