lại trống rỗng hơn? Đã đạt được thân thể của cô, anh tại sao còn suy nghĩ không yên?
Loại quan hệ này, cảm xúc quỷ dị này, làm anh phiền não. Anh phát hiện mình lại vẫn đang hoài niệm tư vị cô ở dưới thân anh, đáng chết! Đầu anh tràn đầy hình ảnh anh tiến vào cô, cô thống khổ lại hồn nhiên mà hét lên, cô là như vậy không có chút nào giữ lại mà mặc anh đòi hỏi y hết thảy, cô tại sao có thể như vậy? Anh sợ người phụ nữ này! Sợ mình như vậy. Anh vén chăn dưới giường, mặc quần dài vào, u sầu đẩy cửa phòng ra, nhưng ngay sau đó mặt ngẩn ra, sững sờ ở trước cửa.
“Chào buổi sáng ~~” Nhân Nhân đứng ở trước bàn dài bày đầy bữa ăn sáng, ngoắc tay với anh, tay phải còn cầm lấy một đôi đũa. “Mau tới ăn. Em giúp anh làm bữa sáng, có chân giò hun khói, sandwich, bánh mì nướng, súp trứng, anh thích loại nào?”
Cô dịu dàng lại nhiệt tình, anh lại cứng đờ người, nhớ lại những ngày mẹ chuẩn bị bữa sáng… Lưng anh bỗng nhiên rét lạnh, ký ức buồn bã như con rắn sít sao trói buộc trái tim anh, anh chớp mắt mấy cái, có chút thở không nổi.
Nhân Nhân kéo cái ghế ra, giúp anh rót nước trái cây. “Em cái gì cũng nấu một chút, anh xem thích ăn cái gì…” Cô cười nhìn anh, nụ cười của cô quá ấm áp. “Tủ lạnh của anh sao lại toàn đồ đông lạnh vậy, loại đồ này chất bảo quản rất nhiều, ăn một chút thôi” Giọng nói ngọt ngào của cô nghe rất hạnh phúc.
Biểu tình vui vẻ của cô, giọng nói thân mật của cô khiến anh nhớ tới những thứ hạnh phúc đã trải qua kia, những cái ôm dịu dàng kia, khoảng thời gian vô ưu vô lo đã lâu không trải qua. Cô cười rực rỡ với anh, ấm áp đến rất chói mắt, anh lại nhớ về buổi sáng u buồn tối tăm nào đó, hai tình cảm chân thành của người thân làm thân thể anh lạnh như băng.
Ngày đó anh không khóc, ngày đó trời mưa rất lâu, giọt mưa đánh vào cửa sổ kính, giọng nói của mọi người giống như ngăn cách bởi một tấm kính, anh giống như đặt mình trong biển sâu nghe được rất mơ hồ, ngày đó mình có bao nhiêu thảm hại… Thoáng chốc, trái tim anh lại hạ thấp như có bão tuyết, vết thương đã kết vảy lại bắt đầu chảy máu.
“Hey, anh sáng nào cũng ngây ngây như vậy sao?” Nhân Nhân cười híp mắt, hồn nhiên không biết ký ức hắc ám như ác quỷ đang xé rách tim anh. “Thừa dịp anh đang ngủ, em giúp anh làm một nồi súp để trong tủ lạnh, anh buổi tối đói bụng lập tức có thể lấy ra ăn” Nhân Nhân đầy nhiệt tình nói. “Hey, em dùng hết trứng rồi, lần sau lúc đến giúp anh mua…”
Không! Cảnh Chi Giới lạnh mặt mà chống đỡ. Anh không cần cô đối xử tốt như vậy với mình, anh không cần cảm giác được cưng chiều, anh không cần, anh chỉ cần một mình, thế giới an toàn mà nguyên vẹn.
Cô đi về phía anh, ánh mắt cô nhìn anh giống như thiên sứ, ánh mắt của anh t rong nháy mắt lạnh như băng, cô đáng chết chính là đang tiêu diệt lực phòng ngự kiên cường của anh.
Cô sờ lên mặt anh. “Anh u mê à?” Cô nhón chân hôn môi anh, nhiệt tình mà ôm anh, chân thành thẳng thắn mà dán vào lồng ngực anh, ngọt ngào nói: “Em rất thích anh, em nghĩ em yêu anh!” Cô tỏ tình làm mềm yếu ý chí của anh.
Thế giới an toàn của anh bị xâm phạm, lực phòng ngự kiên cường của anh bị cô bổ ra một cái khe. Cảnh Chi Giới vòng tay qua trước ngực, đẩy thân thể cô ra, rời cô ra, sải bước bước vào phòng bếp, không nói một câu, sắc mặt ngưng trọng. Anh mở tủ âm tường lấy cà phê.
Nhân Nhân đuổi theo. “Tìm cái gì?” Cô nhìn dáo dác. “Anh muốn uống cà phê? Em giúp anh pha ~~” Nói xong muốn lấy hộp cà phê trên tay anh, anh lại nâng tay lên, ánh mắt lạnh như băng.
“Không, tự mình pha” Anh xoay người dừng ở trước bàn ăn, đổ bột cà phê đổ vào trong bình, ấn chốt mở. Máy pha cà phê vận chuyển, mùi thơm tỏa ra bốn phía. Vẻ mặt của anh lạnh lùng mà xa lạ, anh biểu hiện thật giống như cô thật ra không ở chỗ này, anh thật ra không nhìn thấy cô.
Nhân Nhân gật đầu. “Thì ra là buổi sáng anh thích uống cà phê, lần sau giúp anh pha” Cô lải nhải, cô nhìn anh giống như nhìn thấy kho báu trân quý nhất trên đời, mà cô đã nóng lòng muốn thử, đợi chờ khai thác mọi thứ của anh. Cô yêu anh, cô bắt đầu ghi chép thứ mà anh yêu thích, mọi thứ của anh.
Phiền đã chết, Cảnh Chi Giới kéo ghế ngồi xuống, bữa ăn sáng đầy bàn khiến cho anh khó chống lại. Lần thứ N, anh tự nói với mình, anh không nên chạm vào cô. Anh sai lầm rồi, sai quá nghiêm trọng!
Nhân Nhân giúp anh múc một bát canh nóng. “Nếm thử em, ăn rất ngon” Lại giúp anh phết mứt hoa quả vào bánh mỳ. “Bánh mỳ này vừa nướng, rất thơm có đúng hay không? Này –” Cô cười đưa cho anh, anh không nhận, quay mặt đi, dùng một loại ánh mắt rất xa lạ nhìn lại cô, đó là một loại ánh mắt lạnh lùng đủ để đóng băng thế giới, thế là nụ cười của Nhân Nhân cứng lại.
“Buổi sáng anh chỉ uống cà phê” Giọng nói của anh lạnh như băng, cùng bộ dáng nhiệt tình trên giường đêm qua tưởng như hai người. “Anh không đói bụng”
Lại lần nữa ngây ngẩn nghe giọng nói lạnh lùng và xa cách của anh, ánh mắt mỹ lệ của Nhân Nhân phủ kín một tầng sương lạnh.
“Như vậy… Một bàn thức ăn này…”
“Một mình em ăn đi” Anh không kiên nhẫn mở tạp chí tài chính và kinh tế trên bàn ra đọc, tránh khỏi tầm mắt của cô, không muốn nhìn thấy biểu tình bị thương trong mắt cô. Không, anh quản không được cô có thể bị thương hay không, cô tự tìm, anh không cần đau lòng!
“Em vì anh làm nhiều như thế…” Sắc mặt Nhân Nhân u sầu, tiếng nói căng thẳng lộ ra một tia yếu ớt. “Anh cũng không muốn ăn sao?”
“Anh muốn ăn cái gì, tự mình biết làm” Cảnh Chi Giới ngửa mặt lên, ánh mắt sắc nhọn lạnh như băng, phảng phất như bị anh nhìn như thế, liền muốn bị thương. “Em nếu ăn không hết, thì đổ đi”
Đổ đi? Tâm tình vui sướng thoáng chốc ngã vào đáy cốc. Hai tay Nhân Nhân đặt trên mặt bàn, cúi xuống trừng anh, lạnh lùng cười. “Anh thật là lợi hại, có thể ở thời gian ngắn nhất để cho một người từ thích anh đến hận chết anh!”
Cô rất thức thời, hiểu anh cố ý xa lạ, lạnh lùng, cô còn không hèn hạ tới mức phải chịu thua anh
Nhân Nhân vén tay áo lên, mở thùng rác, đổ thức ăn đầy bàn vào thùng rác. Cô cảm thấy niềm kiêu ngạo và tự phụ của mình trong nháy mắt đều bị ném vào thùng rác, cảm giác khó chịu nổi đến tức giận cùng nhục nhã làm cô tức đến đỏ mắt.
Đáng chết! Cô thật là ngu ngốc, tự mình đa tình! Ngốc, ngốc, ngốc, ngốc muốn chết! Anh chà đạp lòng tự ái của cô, cô không có chịu qua loại đãi ngộ này, thật ghê tởm, rất quá phận, tức giận!
Cảnh Chi Giới nhìn cô tức giận bừng bừng đổ toàn bộ thức ăn đầy bàn vào thùng rác, anh không nói một câu, lẳng lặng nhìn cô tức giận.
Nhân Nhân tức giận đem trứng tráng, Hamburger, bánh trứng, hot dog, đổ hết vào thùng rác, thật là lãng phí thức ăn, thật là làm nhục mình! Lần đầu tiên yêu, mong đợi nhiều nhất, đau đớn thương tổn nhất. Chẳng biết tại sao ngực cô lại rất buồn bực, cổ họng quá chua xót.
Ngày hôm qua Cảnh Chi Giới cười nói cô thật là đẹp, đêm qua lúc cô anh thật ôn nhu, thật nhiệt tình. Cô thật vui vẻ, mới đặc biệt chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn, Nhân Nhân nghĩ đến đó, vành mắt đã ướt át, nhiệt tình tràn đầy, bị anh giết đến tan thành tro bụi.
Anh hôm qua làm cô vui vẻ tựa như bay lên thiên đường, giờ phút này lại làm cô thống khổ tựa như rơi vào địa ngục. Khoảng cách này quá cực đoan, làm cô bối rối thất thố; cô chưa từng gặp qua người như vậy, cô cảm thấy mình rất nực cười.
Anh lạnh lùng xa cách bạc tình, cô cũng đang tự mình đa tình, giống như đang diễn hài kịch, không phối hợp như thế, cô mặc kệ xấu hổ, cô chưa bao giờ từng chịu đựng qua như vậy.
Cô ném thức ăn đi, cầm túi xách lên. Lần thứ hai, cô chật vật lại tức giận rời khỏi người đàn ông này.
Lần này anh không nói muốn đưa cô về, ngay cả đứng lên đưa cô tới cửa cũng không có. Cô khom người đi giày, cô hy vọng anh tới đây giữ lại. Cô mở cửa, cô cho là anh ít nhất nói một tiếng hẹn gặp lại, nhưng anh cũng không nói. Chạy, Nhân Nhân cảm thấy thế giới phía sau cô, so sánh với Bắc Cực còn lạnh hơn còn xa hơn.
Khi Nhân Nhân dùng sức đóng sầm cửa rời đi, Cảnh Chi Giới nhìn kia cánh cửa bị đóng kia, tim của anh thật giống như cũng bị dùng sức đánh một cái như vậy.
Thật sớm có thói quen hại phụ nữ khóc và thương tâm, Cảnh Chi Giới hờ hững mà cúi đầu tiếp tục xem tạp chí trên bàn, xem rất chuyên tâm! Chi chít chữ nhưng bắt đầu bay múa theo một loại tư thế quỷ dị. Tâm tư của anh bay lơ lửng, nhà của anh tràn ngập mùi vị không còn là vắng lạnh khô khốc! Nhà anh tràn ngập chính là các loại mùi thơm thức ăn.
Cảnh Chi Giới cau mày, uống ngụm cà phê đắng. Sáng sớm anh luôn bắt đầu từ một ly cà phê, đơn giản làm anh thỏa mãn. Nhưng sáng sớm hôm nay, uống cà phê, mùi thơm thức ăn lại nhiễu loạn anh, anh có một chút không an phận, anh cảm giác có một chút đói.
Anh liếc về thùng rác trên sàn đầy ắp một đống thức ăn, tất cả đều là Nhân Nhân đặc biệt làm. Tại sao anh không thể cảm động? Tại sao mình máu lạnh như vậy? Anh biết mình vẫn là một tên khốn ích kỷ, anh cũng không cảm thấy đau lòng hoặc tự trách; nhưng hôm nay cà phê có chút chua, chữ trong tạp chí một chút cũng xem không được
Anh không muốn thay đổi cuộc sống của mình, bao gồm thói quen của mình, anh không thích bắt đầu lệ thuộc vào bất luận kẻ nào, cho dù chỉ là một bữa sáng. Không, anh không cần người nào đối xử tốt với mình, trái tim anh đang kháng cự, nhưng thân thể của anh lại có phản ứng đói bụng.
Cảnh Chi Giới thở dài, châm một điếu thuốc.
Từ năm mười lăm tuổi anh liền hiểu một chân lý — Nếu như bạn dựa vào người nào, ngày nào đó người nọ biến mất, bạn sẽ phải đau đớn.
Anh đã chết qua một lần, sau đó anh càng hiểu hơn, hạnh phúc chính là, cũng không có phong ba cũng không có vô tình.
~~***~~
Úy Nhân Nhân lần thứ hai bị tức giận rời khỏi nhà Cảnh Chi Giới, từ ngày đó, bọn họ mất đi liên lạc.
Trần Dĩnh hỏi tình hình ngày đó — “Cậu đưa hộp cơm đến, sau đó thì sao?” Các cô đã đánh cuộc.
“Kết quả thật tốt” Nhân Nhân đáp mặt không đỏ hơi thở không gấp. “Tốt vô cùng” Không tính là nói láo, ít nhất nửa đoạn trước đích xác là rất mỹ diệu, cô quay về tìm anh, anh nhiệt tình chiếm lấy cô, chẳng qua là ngày hôm sau… Nhân Nhân ngửa mặt trừng Trần Dĩnh, cô quay ra phía sau gọi Hà Phi: “Hà Phi, mau mau mau, đi chặt đầu Trần Dĩnh cho tớ đá!”
Hà Phi đang photo, nghe xong cười ha ha, vén tay áo lên, hắc hắc hắc sải bước tới đây.
Trần Dĩnh nâng cằm lên, bễ nghễ mà nhìn lại Nhân Nhân. “Úy Nhân Nhân –” Ánh mắt tinh luyện chuẩn xác trừng cô, thật giống như xem thấu cô.
Trong lòng Nhân Nhân chấn động, dời tầm mắt đi.
Trần Dĩnh có thâm ý khác nói: “Nếu Cảnh Chi Giới cảm động như vậy, tớ đây…”
Nhân Nhân ngẩng mặt lên, trừng Trần Dĩnh. “Sao?”
Trần Dĩnh có thâm ý khác liếc nhìn cô một cái. “Tớ đây chúc phúc cho hai người” Dứt lời, cô thấy trong mắt Nhân Nhân hiện lên vẻ sợ hãi. Cô đoán Nhân Nhân nói dối, nhưng cô không nói trắng ra. Khiến cho phụ nữ thương tâm là sở trường của Cảnh Chi Giới, Trần Dĩnh chắc chắc Nhân Nhân đã nếm mùi đau khổ.
Trần Dĩnh nói chúc phúc bọn họ, Nhân Nhân im miệng không nói .
Trần Dĩnh cầm hồ sơ, Hà Phi trừng mắt nhìn bóng lưng cao quý của Trần Dĩnh, khanh khách cười. “Wow! Tổ trưởng, cậu thắng, nhìn Trần Dĩnh chạy cũng nhanh hơn!”
Thắng? Chỉ có dưới đáy lòng Nhân Nhân rõ ràng, lần này cô thua rối tinh rối mù. Nhân Nhân run sợ coi như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục so bản thiết kế mới