p khách?" Cô mới không tin Hồng Diệp sẽ ngoan ngoãn ở trong phòng, đợi các cô đi chớ gì!
Nếu các cô không thức thời, còn thuận tay đem Tư Đồ Tĩnh kéo ra ngoài, cô ta sẽ làm sao bây giờ? Không phải muốn ở trong phòng khóc đến chết! Đầu năm nay, không lưu hành việc chính cung muốn trốn tránh ở trong góc.
"Đại khái quay về Nhật Bản chứ gì." Tư Đồ Tĩnh nhấp một hớp trà nóng, mới dùng vân đạm phong khinh khẩu khí nói ra.
"Đại khái?" Vệ Mỹ Trản nhướng mày, đối với Tư Đồ Tĩnh nghi vấn.
"Tiên sinh, cậu đang ở đây nói cái gì đại khái? Đại khái đã bị cô ta bỏ quên hả?" Kỳ Trăn cũng hiểu được Tư Đồ Tĩnh có phương thức nói chuyện đầy ẩn ý.
"Đúng ! Các bà thật thông minh, chính là như vậy đó." Tư Đồ Tĩnh đặt chén trà xuống, thẳng thắng thừa nhận.
"Không cần nói giỡn. Cô ta yêu cậu muốn chết, làm sao có thể vứt bỏ cậu?" Ngải Kim nhăn lông mày lại, trách cứ Tư Đồ Tĩnh nói hươu nói vượn.
"Tớ không nói bậy, cô ấy thật sự quay về Nhật Bản, cũng đã tạm nghỉ học . Học kỳ sau sẽ không trở về ." Tư Đồ Tĩnh nhìn vẻ mặt các cô đang thực sự kinh ngạc, khuôn mặt tuấn tú hiện lên nụ cười gượng.
"Nói loạn! Làm sao có thể. . . . . ." Mấy nữ sinh kia đều sợ hãi, cho rằng tuyệt đối không thể như vậy.
Tư Đồ Tĩnh không nói nữa, chỉ dùng vẻ mặt chăm chú nhìn các cô.
Vì sao các cô lại cảm thấy không có khả năng? Bị vứt bỏ cũng không phải là các cô, làm sao lại dùng biểu tình so với khóc càng khó xem hơn nhìn anh?
Chuyện này rất khó tin sao? Cô ta buồn bực không lên tiếng quay về Nhật Bản, sau lại để người nhà phái người đến giúp cô làm thủ tục chuyển trường, đều là sự thật , rất khó chấp nhận sao?
Anh mới thật sự kinh ngạc! Anh đã chấp nhận rồi, vì sao các cô không tin? Có cái gì rất khó tin sao . . . . . .
Tình yêu của anh chính là như vậy, đến rồi đi, thời gian rất ngắn, ngắn đến mức dường như chính anh cũng quên mất cô gái mình từng quen là người nào. . . . . . Anh cũng đã quen rồi .
"Tư Đồ Tĩnh! Tại sao cậu lại cười? Cậu bây giờ cười so với khóc còn khó coi hơn, tớ cầu cậu hãy khóc ra có được không?" Kỳ Trăn hai tay lay cánh tay anh, dùng sức lay động.
“Tớ đã không còn khóc được. . . . . ." Trầm thấp tiếng nói có chút yếu ớt.
“Cậu đang ở đây nhớ cô ấy, vì sao không nói? Vì sao để cô ta quay về Nhật Bản? Cậu là con trai mà? Vì thích con giá mà trở nên yếu đuối rất mất mặt sao? Cậu tại sao muốn giả vờ như không có việc gì. . . . . ." Kỳ Trăn tức điên rồi, bắt lấy cánh tay anh mãnh liệt dao động, không ngừng chất vấn.
"Cô ấy muốn trở về. . . . . ." Anh làm sao mà giữ được cô?
"Một nữ sinh đến Đài Loan lâu như vậy, nhớ nhà có cái gì không đúng? Cô ấy nhớ nhà, cậu hãy cùng trở về, làm sao lại để cô ấy đi một mình ? Thật sự là tức muốn chết! Cậu thật sự không biết yêu sao? Đây cũng chỉ là lời nói suông mà thôi?" Kỳ Trăn tức giận rống to.
Chăm chăm nhìn Kỳ Trăn, Tư Đồ Tĩnh lần đầu tiên bị hỏi đến nói không ra lời.
Tốt lắm! Quả nhiên không đuổi theo, không mở miệng hỏi, để cô đi rồi! Kỳ Trăn hiểu ra chân tướng, cũng bị tức giận đến nói không ra lời.
Chàng trai này coi cảm tình ngu ngốc sao? Thích người ta, đương nhiên là phải đi tìm cô ấy trở về chứ, anh làm sao ở lại Đài Loan mà cố quên chứ?
Có rảnh cùng các cô giả vờ bình thường, không bằng tốn thời gian đi tìm cô trở về!
Ít nhất phải giải nghĩa rốt cuộc là sao lại thành thế này! Nói chuyện tình cảm chỉ là trò chơi phải không? Làm sao có thể nói đi là đi?
Kỳ Trăn chưa bao giờ nhìn thấy Tư Đồ Tĩnh bị đùa giỡn đến thành ngu ngốc như vậy, lần này phải bắt được cô ấy trở về mới được.
Nói thực ra, cũng không khả quan lắm.
Anh ta là người thông minh, làm việc từ trước đến nay khôn khéo gọn gàng, cũng rất ít để lại nhược điểm làm cho người ta bắt được, vì sao duy chỉ có ở chuyện tình cảm lại để cho người ta thấy rõ anh chân chính có ý tưởng gì?
Không thương cô, làm gì đem cô giữ ở bên người? Yêu cô, đối mặt giai nhân một mình tận hưởng, có thể nào thoải mái?
Tư Đồ Tĩnh rốt cuộc đang làm cái gì? Cô vì sao cảm thấy anh đối với chuyện tình cảm thực ngu ngốc . . . . . .
"Có lẽ cô cũng không để ý, có lẽ cô chơi đã. . . . . . Đã muốn đi . . . . . ." Trừng mắt nhìn Kỳ Trăn, anh nói xong lặp lại trong lòng quanh quẩn lời nói.
Thì ra hắn vẫn nghĩ về cô ấy như vậy ? Trong suy nghĩ của hắn cô gái nào cũng như nhau sao?
Hắn từng bị đàn bà gây thương tổn sao?
Kỳ Trăn không đem trong lòng nghi vấn nói ra khỏi miệng, chỉ trừng mắt nhìn Tư Đồ Tĩnh, bởi vì cô thật sự cảm thấy bởi vì anh quá khôn khéo mà đầu óc hỏng mất rồi!
“Cậu thật sự nghĩ như vậy về tiểu muội Nhật Bản ? Cậu thật sự nghĩ cô ấy ham vui như vậy, Nhật Bản chơi đùa không đủ, còn vọt tới Đài Loan đùa giỡn với cậu sao?" Không để cho Tư Đồ Tĩnh giải quyết vấn đề, Kỳ Trăn ngược lại đem thêm một đống vấn đề tới cho anh.
"Đương nhiên không phải. . . . . ."
Cô ấy bởi vì thật sự thích anh, mới ở trên trang web bán đấu giá mua ảnh của anh nhưng vẫn chưa đủ, mới. . . . . . Nghẹn ngào trong cổ họng Tư Đồ Tĩnh, mới là chính xác giải đáp.
Vẻ mặt anh kinh ngạc nhìn bạn tốt, phảng phất cô so với anh hiểu rõ hơn về người yêu của mình.
"Một khi đã như vậy, làm sao cậu xác định là chính cô ấy muốn quay về ? Làm sao cậu biết là cô ấy muốn vứt bỏ mình? Làm sao cậu biết là cô ấy chơi chán rồi?" Kỳ Trăn đem Tư Đồ Tĩnh khấu trừ tội danh ở trên người cô gái ném vào trên người anh muốn anh dùng lý trí hiểu rõ ràng, không được vu oan bậy bạ.
"Tớ. . . . . . Dường như phải là đi tìm cô ấy hỏi cho rõ. . . . . ." Tư Đồ Tĩnh ngồi ở vị trí bên cạnh thì thào tự nói.
"Vậy đi đi!" Kỳ Trăn chỉ kém không một cước đá vào mông của anh, muốn anh lập tức hành động.
Chân chính đáp án sẽ không dựa vào đầu óc phán đoán của anh nghĩ ra được, phải dùng hành động hỏi rõ!
Mặc dù bị vứt bỏ, cũng muốn Tá Đằng Hồng Diệp chính miệng nói" Em không thương anh!" Tài Thành đứng thẳng, trừ điều đó ra,tất cả đều là không tưởng.
Được Kỳ Trăn cổ vũ, Tư Đồ Tĩnh chợt xoay người, hướng gian phòng của mình đi đến.
Bước chân có chút lay động, cũng rất kiên định.
Anh đem hộ chiếu của mình ra, còn phải liên lạc cơ quan du lịch. . . . . . Việc anh cần phải làm rất nhiều, quan trọng nhất là, anh phải nghĩ biện pháp đem Tá Đằng Hồng Diệp quay về !
Anh muốn hỏi rõ ràng rốt cuộc là sao lại thế này? Cô không thương mình sao? Vì sao có thể nói đi thì đi? Vì sao?