Xác định cô gái nhỏ không còn kinh hoảng nữa, anh mới tiếp tục hôn cô, muốn mút hết ngọt ngào trong miệng cô.
"Ưm. . . . . ." Cấu chặt vào đôi vai dày của anh, cô nhiệt liệt hôn anh, dường như cô nghĩ rằng chỉ có những động tác mãnh liệt như vậy mới diễn tả được hết kích động trong lòng cô.
Chỉ có hôn nhau mãnh liệt như vậy, cô mới có thể xác định anh là của cô.
Cũng chỉ có Tư Đồ Tĩnh, mới có thể cởi bỏ đi quần áo của cô, làm cô đắm chìm trong sự ấm áp của mơ ước, không thể khống chế nổi mà rên rỉ. . . . . .
Trước khi gặp được anh, cô không biết chính mình đã làm gì, đã trải qua cuộc sống sao lại, chỉ có cùng anh ở chung một chỗ, cô mới cảm giác mình dường như đang thực sự được sống.
Hai tay ôm lấy cổ anh, giạng chân ở trên người anh, Hồng Diệp nồng nhiệt hôn trả, muốn anh cảm nhận được sự nhiệt tình mình .
Bọn họ tinh tế nhấm nháp hương vị lẫn nhau, cô muốn anh biết ── cô hoàn toàn thuộc về anh.
Tư Đồ Tĩnh liếm hôn đôi môi của Hồng Diệp, đầu lưỡi nhẹ nhàng vẽ dọc trong vành môi cô, tay trái ôm sống lưng của cô, phòng ngừa cô ngã xuống, tay phải vuốt ve da thịt non mịn, không ngừng xoa nắn khuôn ngực đầy đặn . . . . . . Động tác tuyệt hảo làm cô tê dại.
"Thấy sướng không em?" Anh thấp giọng ở bên tai cô hỏi nhỏ.
"A. . . . . ." Cô thần trí mê loạn, hoàn toàn nói không nên lời.
Thon dài ngón tay kẹp lấy núm vú đã sớm dựng đứng, bóp nhẹ, khiến cho cái miệng nhỏ nhắn của cô không ngừng phát ra tiếng rên rỉ.
Để ngăn ngừa màn nóng bỏng này lọt ra bên ngoài, anh nhanh chóng dán sát vào môi cô, đem toàn bộ âm thanh nuốt vào bên trong.
Tư Đồ Tĩnh ngồi ở trên bàn làm việc, Hồng Diệp giạng chân ở trên bắp đùi của anh, đôi chân dài của cô vòng quanh eo anh, vừa thân mật lại nóng bỏng.
"Tiểu Diệp Tử,em thật sự muốn hoàn toàn thuộc về anh sao?" Tư Đồ Tĩnh hổn hển, muốn xác nhận lại.
"Đương nhiên! Toàn bộ người em đều là của anh." Hồng Diệp nhiệt tình như lửa, hai mắt đê mê, không ngừng lắc chiếc eo mảnh khảnh, dùng ánh mắt khát khao thúc giục anh hãy mau đoạt lấy.
Không ngờ Hồng Diệp là một cô gái vừa hồn nhiên lại gợi cảm như một phụ nữ? Tư Đồ Tĩnh có chút ngạc nhiên, xốc chiếc váy của cô lên, ngón tay thâm nhập vào trong quần lót của cô, mới phát hiện nơi đó sớm đã ướt đẫm rồi.
Ngón tay của anh bắt đầu vào bên trong nơi ướt át của cô, vách ngăn co dãn thật sự rất chặt khít .
"Ưm a. . . . . ." Tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn.
Không biết từ khi nào, chiếc eo của cô đã kết hợp với chuyển động của ngón tay anh mà lắc lư theo,đôi mắt ngập nước hàm chứa vô hạn xuân ý.
Khi anh thuần thục âu yếm, toàn thân cô trống rỗng mềm nhũng, đã muốn tiếp nhận của anh tiến vào.
Đem cô gái nhỏ tựa hẳn vào trên bàn làm việc, anh kéo quần lót của cô xuống, đem dục vọng nam tính gắng gượng đã lâu không hề do dự đưa vào hoa huyệt nóng ướt .
"A!" Hồng Diệp hai tay cầm chặt mép bàn, cắn chặt răng, muốn khống chế kích động của mình .
“Nơi đó của em quá nhỏ, chân mở rộng ra một chút. . . . . . Như vậy anh rất khó đi vào!" Chế trụ trên bắp đùi tuyết trắng của cô,trên trán Tư Đồ Tĩnh đã bắt đầu đổ mồ hôi.
Không biết đã bao lâu, trời đã hơi tối, gió đêm lạnh theo khe cửa sổ len lỏi vào, nhưng một chút mát lạnh kia cũng không thể sánh bằng cái nóng trong cơ thể của hai người, Tư Đồ Tĩnh đã tách hai chân của cô ra thêm một chút nữa, một hơi đem dục vọng nam tính của mình đâm vào chỗ sâu nhất của cô.
Hồng Diệp đau đến nước mắt tuôn trào, nhưng cô không chịu bảo anh ngừng, vì cô muốn thừa nhận sự tất cả của anh.
"Còn có thể tiếp tục không?" Anh dùng ánh mắt lo lắng chăm chú nhìn cô.
"Chậm một chút thì tốt rồi, đừng lo." Hai tay bấu víu trên bờ vai anh, toàn thân cô đều dựa vào trên người anh,mong muốn giảm bớt sự đau đớn của thân thể như bị xé nứt này.
“Thật sự có thể tiếp tục chứ?" Mồ hôi từ trán Tư Đồ Tĩnh chảy xuống, ôm lấy đôi mông đẹp của cô, chậm rãi cắm rút ở lối vào nhỏ hẹp của cô.
Hai người quấn quít lấy nhau, hơi nóng từ trên hai người tỏa ra.
"Không tồi . . . . ." đâm vào theo quy luật vào người cô một lúc, mồ hôi không ngừng tuôn ra từ trán của cô, thân thể cũng không ngừng lay động. . . . . .
Đối với sự xâm chiếm và quấn quít của người yêu, Hồng Diệp hai tay níu chặt lấy bả vai anh, tâm tình vô cùng hỗn loạn.
Chưa từng nghĩ tới việc tư thế thân mật như vậy lại đã sớm phát sinh .
Cô chỉ có thể bám chặt vào anh, mặc cho anh đang ôm lấy chính mình, để mặc anh đâm vào, cảm giác đau đớn ban đầu đã nhanh lúc hai người ái ân mà trở nên tê dại . . . . .
"A Tĩnh. . . . . ." Hồng Diệp tựa đầu vào cổ của anh, hai mắt khép chặt, cái miệng nhỏ nhắn vô lực rên rỉ tên của người yêu.
Tư Đồ Tĩnh bất vi sở động, liên tục thẳng tiến thắt lưng, dùng sức mà đâm vào.
"Ưm . . . . . A. . . . . ." Cô vô lực ngửa đầu, tiếng rên rỉ không ngừng từ đôi môi cô phát ra, giữa hai chân bộ vị ái ân cũng bắt đầu truyền ra tiếng vang ma sát . . . . . .
Hồng Diệp đỏ bừng mặt, lại không biết nên phản ứng thế nào.
Đối với lần đầu hai người giao hoan lại có thể đạt tới trình độ này, Tư Đồ Tĩnh cũng rất hưng phấn."Đừng thẹn thùng! Tất cả đều giao hết cho anh đi."
Anh thưởng thức vẻ mặt phức tạp của cô gái nhỏ, nét mặt kia vừa thẹn thùng, đau đớn, sung sướng, thật sự là xinh đẹp cực kỳ, làm cho anh luyến tiếc di dời ánh mắt.
"A. . . . . . Nhanh một chút nữa. . . . . ." Hồng Diệp cảm giác mình bị sự luật động mãnh liệt bức cho phát điên, ý thức không khống chế được, không thể suy nghĩ được gì, không biết mình hiện tại đang có bộ dáng gì. . . . . . Vì sao không phát điên luôn đi?
Mồ hôi to như hạt đậu lăn từ cổ xuống, xuyên qua khe ngực của cô. . . . . .
Hai vú của cô theo chuyển động đâm vào của người đàn ông mà không ngừng lắc lư, tầm mắt mê mang đi bởi vì cảm giác trong cơ thể vừa thống khổ vừa khoái nhạc,tiếng rên rỉ phát ra cũng càng ngày càng cao vút. . . . . .
Trên cửa sổ bằng thủy tinh in hình hai người đang quấn quít lấy nhau.
Trên mặt có một giọt nước rơi xuống, cô không biết đó là nước mắt hay là mồ hôi.
Đưa mắt nhìn người yêu bé bỏng trước mắth bị chính mình bức đến sắp ngất đi, dường như đang thầm cầu xin anh, trong lòng Tư Đồ Tĩnh đột nhiên dâng lên một cảm giác ưu việt khó hiểu.
Đó là vì người khác không thể nhìn thấy cảnh tượng tuyệt mỹ này, chỉ có mình anh mới có thể hưởng dụng.
Anh đỡ lấy thân hình mảnh mai của Hồng Diệp, không cho phép cô né tránh, đem dục vọng nam tính đâm vào thật dâu, đồng thời đem chất lỏng nóng rực ẩn nhẫn đã lâu bắn ra toàn bộ.
Cơ thể cô gái nhỏ dựa trên người mình yêu co rút, cũng đồng thời đạt đến cao trào.
Hai người gắt gao quấn quít lẫn nhau, lần đầu hưởng thụ mùi vị tình ái đã làm bọn họ khàn khàn thở dốc, vẽ nên nét cuối của bức tranh mỹ lệ. ★★★ ★★
Đợi cho Hồng Diệp lại lần nữa mở mắt ra thì cô phát hiện mình đang ở bên trong một chiếc xe sang trọng, đồng phục đã mặc lại ngay ngắn, trên người còn đang khoác một chiếc áo khoác của nam.
"Ui, nơi này là. . . . . ." Cô nhìn lên chàng trai đang lái xe ngồi kế bên .
"Trên đường về nhà." Tư Đồ Tĩnh ngắm nhìn cô gái nhỏ vừa mới mơ màng tỉnh giấc, liếc mắt một cái, khóe môi nhếch lên một chút cười đùa.
Thật sự là cực khổ! Chờ về nhà, cô thích ngủ sao thì ngủ.
“Ơ ! Anh có thể lái xe sao?" Thần trí có chút mơ màng, Hồng Diệp ngu ngơ hỏi người yêu vấn đề chả liên quan gì.
“Gia đình đã tặng cho anh một chiếc BMW làm quà sinh nhật 18 tuổi." Tư Đồ Tĩnh thản nhiên trả lời . Con BMW trắng này, cả trường đều biết đó là xe của anh.
"Quay về nhà ai ạ ?" Cô không muốn đi đến nhà Tư Đồ Tĩnh, bởi vì người chị dâu của anh có một đôi mắt vừa lạnh lùng vừa đáng sợ, dường như không có lúc nào là không trừng mắt với cô.
“Nhà em đó!" Tư Đồ Tĩnh bất đắc dĩ nở nụ cười. Là ai muốn mời anh đến nhà cô chứ? Sau khi tỉnh lại, vẫn hỏi câu này sao?
“À, vậy là tốt rồi." Hồng Diệp không ngừng gật đầu, tâm trạng hơi thả lỏng.
"Không thích đi đến nhà của anh sao? Ba mẹ anh rất thích em." Anh vừa chú ý tình hình giao thông, vừa cùng cô nói chuyện phiếm.
“Em cũng rất thích cha, mẹ anh! Họ đối xử rất tốt với em. Chỉ là chị dâu của anh có chút đáng sợ, dường như rất ghét em. . . . . ." Hồng Diệp níu chặt áo khoác trên người người, mái đầu lắc điên cuồng, trả lời rất ngây thơ.
"Không có chuyện này, do em suy nghĩ nhiều quá thôi." Tư Đồ Tĩnh ngoài miệng tuy nói không có việc này, nhưng ánh mắt sáng ngời ban đầu lại tối đi.
Anh yên lặng lái xe, không hề nói thêm gì nữa.
Cô gái nhỏ lần đầu biết yêu không biết mình đã hỏi đến vấn đề cấm kị của người yêu, thể xác và tinh thần đều rất mỏi mệt, trong không gian yên tĩnh, hai mắt lại lần nữa đóng lại, đi tìm Chu công đánh cờ0. 0: Ngủ thiếp đi Chàng trai lẳng lặng lái xe chạy nhanh về nhà của gia tộc Tá Đằng ở Đài Loan, dừng xe tại hoa viên trước căn nhà lớn, lại không hề lên tiếng gọi cô gái nhỏ đang ngủ say trên ghế phụ dậy.
Anh phải chấn chỉnh lại cảm xúc, mới có thể vẻ mặt bình tĩnh nói chuyện với cô bạn gái mới này.
Mặc kệ bọn họ sẽ hẹn hò trong bao lâu, anh luôn hi vọng sẽ dùng tình cảm chân thành nhất của mình đối với cô. . . . . .
Tùy ý châm một điếu thuốc, khói thuốc tràn ra bên trong, anh đang muốn tìm kiếm lại quá khứ đã đánh mất, đột nhiên vươn tay ra, không nghĩ tới trước mắt làn khói nhẹ cũng tan hết, lại là công dã tràng. . . . . . Giống như tình yêu của anh vậy.
Dù người ta thề son sắt nói thương yêu anh, đến cuối cùng vẫn rời bỏ anh.
Tuy rằng anh cảm thấy rất kỳ quái, nhưng lại lười truy cứu đến cùng, dù sao"Cũ không mất đi, mới sẽ không đến", hái phải dưa không ngọt, muốn chia tay thì chia tay đi!
Cho nên anh để mình vô cảm.
Đỗ Như Hủy chính là mối tình đầu của anh, từ lúc năm tuổi, cũng là người cho anh biết thế nào là yêu sâu sắc một ai đó.
Cô sau đó lại được gả cho anh trai việc này chẳng những làm thương tổn sâu sắc trái tim anh, cũng làm anh đau khổ vô cùng, nhưng anh không hề nói cho ai biết.
Trên thực tế, anh chẳng qua là một người phàm, không phải thần thánh gì.
Anh chỉ cần nghĩ tới cảnh người con gái mình yêu bị người đàn ông khác vuốt ve, dùng hết các loại tư thế, các loại phương thức, lòng lại đau sót không thôi . . . . .
Ban đầu, vì muốn quên đi, nên anh điên cuồng làm quen, hẹn hò với các cô gái khác, chỉ cần có người tìm đến, anh nhìn thấy thuận mắt, sẽ cùng cô ta lên giường, điên cuồng làm tình.
Anh mất đi mối tình đầu, nỗi đau không thể hóa giải, chỉ có cùng thân thể người con gái khác tự lừa dối mình, lấy lại bình tĩnh, đến khi anh nhìn thấy Đỗ Như Hủy cùng anh trai đứng bên nhau không còn cảm thấy đau lòng nữa, anh mới buông tha cho việc cùng những cô gái khác chơi trò tình một đêm, khôi phục việc quan hệ kết giao nam nữ bình thường .
Sau đó, các cô cũng không biết về mối tình bất luân của anh và chị dâu, chỉ là không ngừng trách cứ tính tình anh sao quá lãnh đạm.
Không ai biết sau khi mất đi Đỗ Như Hủy, anh sẽ không thể yêu ai, cũng không tin một ai nào cả.
Tim của anh ở nơi sâu thẳm đang đập những nhịp đập cô đơn.
Anh không hận Đỗ Như Hủy, có khi thậm chí còn hoài nghi rằng mình vẫn còn yêu cô, cho nên mới tiếp tục ở chung nhà, chịu đựng sự quyến rũ như có như không của cô, đôi mắ