Sau sự kiện hiểu lầm, được Tư Đồ tĩnh giải thích, tình cảm của hai người càng thêm kiên định hơn.
Nhưng, kỳ thật cũng không quá hiển nhiên.
Hai người ôm nhau càng chặt, Hồng Diệp trong lòng càng sợ hãi. Bởi vì nếu không phải có tấm ảnh kia xuất hiện, cô vĩnh viễn sẽ khng nghĩ ti còn c ngời so vi chính mnh thích hợp hơn khi đứng ở bn cạnh T Đồ Tĩnh .
Kỳ Trăn khi đứng bn cạnh T Đồ Tĩnh, thoạt nhn họ rt thn thiết, thoải mi, kh trch nhiu ngời nh vậy ni bọn họ xứng đi.
Nếu khng phải anh l ngời yu của mnh, c cũng sẽ ni bọn họ rt xứng đi. . . . . .
Khng đợc, anh chỉ thuộc v cô! Ôm chặt lấy Tư Đồ Tĩnh Hồng Diệp ở trong lòng tự nhủ như thế .
Chỉ cần anh không nói yêu người khác, cô đánh chết cũng không nhường đâu.
Cho nên,vì quá yêu Tư Đồ Tĩnh cô gái nhỏ, tuy rằng trên mặt cười tươi rói, nhưng trong lòng thực u buồn, mấy ngày nay buổi tối đều không ngủ được.
Tư Đồ Tĩnh nhìn qua, thực vì cô mà đau lòng, lại sợ nói toạc ra, lại làm cô khó xử.
Bởi vì công vụ của hội học sinh bận rộn, không thể bỏ qua, cho nên anh đành phải đề nghị " Trước tiên em có thể đến nhà chờ anh không. Người trong nhà cũng nhiều, thời gian chờ đợi có lẽ cũng ngắn thôi."
Trên thực tế, anh muốn đem Hồng Diệp đặt ở trong phạm vi gần để dễ coi chừng, không gây phiền toái. Hơn nữa người nhà cũng biết tình cảm giữa hai người, đối với cô cô mà nói sẽ có cảm giác an toàn.
"Tốt như vậy sao?" Miệng tuy rằng có nghi hoặc, nhưng Hồng Diệp vẫn là mặt mày hớn hở.
Không quản được cước bộ của mình, về nhà cầm theo vài bộ quần áo thay sau khi tắm rửa cùng hôm sau sách giáo khoa cần đến, rồi bảo lái xe đem cô đến Nhà Tư Đồ .
Ôm theo trang bị đầy đủ túi xách này nọ, Hồng Diệp trong lòng tràn ngập sung sướng. Cô thật sự thật cao hứng về việc anh lại như vậy dỗ dành cô. . . . . . Dường như đem cô trở thành một phần không thể thiếu trong nhà anh!
Tâm tư vốn đang rối loạn, hay bởi vì bạn trai dặn dò mà lặng lẽ an tĩnh lại. Cô thật sự có thể hạnh phúc đến như vậy sao?
Lái xe nhà Tá Đằng nhìn thấy Hồng Diệp vào Nhà Tư Đồ rồi, mới đem xe chạy đi.
“Cậu rốt cuộc có ý gì?" Đi ngang qua phòng Tư Đồ Du thì cô nghe được bên trong đột nhiên có tiếng cãi nhau mà dừng bước lại.
"Cậu tính tình khó có thể chấp nhận?" Cô nhận ra được cái giọng nhỏ nhẹ kia, là của An Tư Tiệp .
Là bạn thân nhất của Tư Đồ Du !
Mặc dù mọi người có chút không hiểu nổi, rõ ràng chính là hai người không cùng tuổi, làm sao có thể mỗi ngày đều ở trong phòng thân thiết với nhau?
"Cậu không cần mỗi lần đều như vậy. . . . . ." An Tư Tiệp chưa nói hết câu đã bị chặn lời.
Hồng Diệp theo khe cửa nhìn vào, nhìn thấy hai nam sinh đang ở trên giường quay cuồng, An Tư Tiệp rất nhanh bị đặt ở trên giường, không thể động đậy.
"Cậu im đi, để cho Lão Tử chuyên tâm một chút! Tớ mới là chàng trai của cậu! A Tĩnh mặc dù có thay đổi một trăm bạn gái, cũng không thể nhìn qua liếc mắt một cái với cậu đâu!" Tư Đồ Du vừa nói, vừa hung hăng hôn môi của Tư.
Hồng Diệp bị bí mật làm chấn động, không thể nhúc nhích mà đứng yên ở ngoài cửa.
"Ai cần cậu lo!" An Tư Tiệp mạnh miệng phản bác.
"Cậu làm sao không để ta trông nom Tư Đồ Du giở trò, ở trên giường bộ dạng phóng túng cũng không hề thua kém Tư Đồ Tĩnh, ở ngoài cửa nhìn lén Hồng Diệp mặt đỏ trước màn nóng bỏng này.
Mỗi lần đều bị hắn uy hiếp, thân thể bị coi thường, Tư Đồ Du vừa sờ đến, thắt lưng Tư liền mềm nhũn, căn bản không thể phản kháng lại, còn phối hợp với sự háo sắc của hắn, bị dẫn dắt đến mức kích động kịch liệt . Hắn thật sự hận thấu chính mình!
"Quên anh tớ đi! Anh ấy sẽ không yêu cậu đâu . . . . ." Tư Đồ Du giống như thôi miên, bên tai Tư gieo rắc thần chú ái ân của hai người .
"Tớ đã sớm biết. . . . . ." An Tư Tiệp phẫn hận . Hắn đã sớm biết mình tương tư vô dụng.
Tránh ở ngoài cửa Hồng Diệp mơ hồ biết trong phòng sắp bùng nổ kịch liệt tình ái,cô lặng lẽ đóng cửa phòng lại, không cho bọn họ cảnh xuân tiết ra ngoài.
Cô dồn dập cuống quít chạy đi, chỉ sợ bị người ta phát hiện cô biết cái gì, hoặc thấy cái gì, cô sẽ cảm thấy áy náy. Bởi vì cô cũng không muốn biết điều thống khổ bí mật này, bất kể là đối với Tư Đồ Du hoặc An Tư Tiệp . . . . . .
Đột nhiên, cô chợt hiểu hai người ở trường học luôn quấn quít cùng nhau là có ẩn ý gì.
Ở mặt ngoài, bọn họ là bạn bè; trên thực tế, Tư Đồ Du luôn dõi theo An Tư Tiệp, không chocậu ta thoát khỏi tay mình.
Thống khổ hơn là, bọn họ biết rõ đối phương có suy nghĩ gì, mà vẫn tiếp tục trên giường bày tỏ . . . . . . Dùng thân thể trao đổi tình cảm lưu luyến đồng giới.
Cô biết thế giới này có rất nhiều sự việc, mà cô không thể lý giải .
Cách khác:khi người đồng tính làm tình, rốt cuộc là có cảm giác gì ? Cô không biết.
Cách khác: biết rõ người mình yêu không yêu mình, lại cứ dây dưa mãi, cố chấp không buông tay, là cảm xúc gì ? Cô chưa hề biết đến.
Có lẽ Tư Đồ Tĩnh cũng đang lừa cô, để cô cho là anh yêu mình. . . . . . Cho nên cô vẫn cho tình yêu là hạnh phúc . . . . . .
Mãi đến lúcđứng ở nơi này nhìn qua cánh cửa, cô mới mơ hồ biết thế giới này có rất nhiều bí mật, cũng có rất nhiều điều nói không nên lời chua sót, đều chỉ có người nào từng yêu mới biết được tư vị .
Mà cô, trong lòng khổ tâm khi đã lỡ nhìn thấy góc khuất đó, may mà người có tình thương tiếc, cho nên không đau thương, chỉ là một chút bất an, như thế mà thôi.
Cô thật là may mắn . Thật sự.
"Thật nhiều người thích anh. . . . . . Thật đáng ghét. . . . . ."
"Xuy! Thật sự là con thỏ ngốc mà." Nghe được người yêu đang ngủ thì thào tự nói, Tư Đồ Tĩnh lắc đầu, mái đầu vùi sâu vào giữa hai chân cô, tập kích nơi đóa hoa ấm áp của cô .
Không có việc gì thì sẽ miên man suy nghĩ, làm nhiều vài lần, để cô mệt đến mức đau lưng, không thể đứng dậy mới thôi.
Tư Đồ Tĩnh vội tháo xuống caravat, đem cổ tay của cô trói lại, kéo cao tới trên đỉnh đầu, bắt cô ngồi trên ghế dựa.
Nằm trên ghế sa lon mê man Hồng Diệp không ngừng vặn vẹo thân thể, nhưng hai chân bị đặt tới vai người yêu, nơi u ám hoa huyệt rộng mở trước mắt anh.
Anh liếm láp cánh hoa đỏ sẫm, làm cho mật dịch không ngừng từ khe huyệt chảy ra.
"ôi, đừng như vậy. . . . . . Rất nhột nha. . . . . ."
"Muốn như vậy!" Ai bảo cô cứ miên man suy nghĩ! Đầu lưỡi của anh linh động liếm láp cánh hoa của cô, nhâm nhi tiếng rên rỉ kích tình, không có nửa điểm để ý đến phản kháng của cô, cùng hư không trong thân thể cô kích thích lên.
Hồng Diệp rốt cục đã mở mắt ra, nhìn đến sắc lang của mình .
“Sao anh lại đem em trở thành như vậy?" Cô muốn ngồi lên đẩy anh ra, mới phát hiện hai tay đang bị caravat trói chặt, bị đặt lên đỉnh đầu.
“Như vậy em mới không lộn xộn chứ!" Tư Đồ Tĩnh vô tội cười khẽ, nhanh chóng đứng dậy, vuốt ve phân thân của mình, tà ác xâm nhập, xác định hoa kính cũng đủ ướt át, liền đem bừng bừng phấn chấn dục vọng rất nhanh tiến sâu vào dũng đạo.
"A Tĩnh ──" cô toàn thân run rẩy, thống khổ và hưng phấn kêu to tên của anh .
"Yên tâm! Anh sẽ thỏa mãn em mà ."Anh ở bên tai cô hứa hẹn.
Đem chính mình tiến vào thấm ướt hoa huyệt sau, hai bàn tay to của anh liền chế trụ đẫy đà bờ ngực của cô, theo dục vọng tiến sâu vào, tới tới lui lui, đem cô đến đỉnh điểm dục vọng cao nhất.
"Quá nhanh. . . . . ." Bị trói hai tay không ngừng vì luật động của người yêu mà hưởng ứng theo, trên trán của cô đã lấm tấm mồ hôi rồi.
“Em thật chặt khít !" Tư Đồ Tĩnh thấp giọng tán thưởng. Nói xong, anh lại hướng bên trong tiến vào vài phần, gắt gao bao vây, hấp thụ cảm giác sung sướng. Bộ ngực bị anh nắm trong tay, sớm đã trở nên mẫn cảm hơn, phát sưng, hai nhũ hoa cũng trở nên kiên đĩnh.
"A a. . . . . ." Cô hét lên, rốt cuộc không còn biết mình nên dựa vào cái gì.
Nghe tiếng người yêu rên rỉ, Tư Đồ Tĩnh càng thêm cuồng loạn tiết tấu, một lần lại một lần xuyên qua thân thể tuyết trắng của cô.
Khi anh tập kích lần cuối cùng, bên trong cơ thể cô bắn ra chất lỏng nóng rực. . . . . .
Hồng Diệp hứng lấy toàn bộ nhiệt tình của anh, đầu óc dần dần trống rỗng thân thể mệt nhoài, vô lực xụi lơ trên sô pha, mặc anh thở hổn hển ở bên tai .
Một lát sau, tiếng thở mới dần dần bình ổn.
“Anh trở về lúc nào vậy ? Dùng tới phương pháp này với em nữa!" Cô vô lực mở mắt ra, miễn cưỡng liếc anh.
Tuy rằng thực sắc, bất quá còn rất thoải mái . . . . . . Hì hì.
"Đã sớm đã trở về rồi! Là do Tiểu Trư này ngủ rất say thôi." Khóe môi anh nở nụ cười thản nhiên, vỗ nhẹ xuống cái mông đẹp của cô, đem toàn thân sức nặng đều đặt ở trên người cô.
Hồng Diệp chân mày nhăn lại, " Anh thật nặng. . . . . ." Cô nũng nịu oán giận.
"Rất nặng sao?" Anh trở mình, không để cho mình đè lên mảnh khảnh thân thể cô, ngược lại để cô nằm lên trên người mình .
"Hiện tại thì không." Hồng Diệp nhẹ nhàng cười, đối với sự săn sóc của anh rất hài lòng.
"Nơi này sờ rất tốt nha . . . . . ." Tư Đồ Tĩnh đặt bàn tay ở trên mông cô vuốt ve .
"Thật vậy không? Hình như em đang béo lên." Nép trong lòng bạn trai, Hồng Diệp buồn bã than thở.
"Có chuyện này sao? Để anh thử xem. . . . . ." Tư Đồ Tĩnh sắc tâm nổi lên, bàn tay to xoa nắm trên mông cô, ý muốn triển khai ân ái.
"Ghét, anh sao lại háo sắc thế? Người ta nói thật mà." Cô không thuận theo vặn vẹo thân thể mềm mại, muốn người yêu thật sự nghe cô nói chuyện, không được nghĩ đến" chuyện kia" nha.
“Anh cũng nói thật a! Ồ, nơi này thịt tương đối nhiều, mềm mại!" Anh xoa nắn cái mông rất tròn của cô .
"Thật không đó! Hôm nay khi mặc váy, thiếu chút em kéo lên không được. . . . . . Thường đến nhà anh ăn cơm, thật sự em trở nên béo rồi!" Hồng Diệp gấp đến độ nước mắt tuôn ra . Đều là do Nhà Tư Đồ nấu bữa tối rất phong phú, thường lại đây ăn, cô đã bị nuôi cho béo .
"Hoàn hảo mà. Có chuyện nghiêm trọng vậy sao?"
Đỗ Như Hủy đứng ở ngoài cửa, muốn đem hoa quả gọt sẵn đưa vào thư phòng, nghe thấy hai người nói chuyện rất đúng lúc, khóe miệng mỉm cười ẩn ý.
Kế hoạch của cô quả nhiên có hiệu quả rồi!
Vì Nhật Bản muội muội thường đến đây, chẳng những cô có thể thường xuyên nhìn thấy Tư Đồ Tĩnh, cũng có thể lợi dụng tài nghệ nấu ăn khóe léo của cô đem Nhật Bản muội vỗ béo,con giá béo sẽ trông có vẻ già. . . . . . Trông có vẻ già chính là biến dạng! Ngày Tư Đồ Tĩnh chơi chán cũng không còn xa.
Dựa theo việc trước đây Tư Đồ Tĩnh thay đổi bạn gái nhanh chóng, cô nàng Nhật Bản không bao lâu sẽ bị bỏ rơi thôi.
Ha! Thật sự là kế hoạch hoàn hảo mà.
"Khó trách anh lại muốn ôm em như vậy, cảm thấy em càng ngày càng tròn trịa. Thì ra là như vậy!" Anh bừng tỉnh đại ngộ.
"Không được nói giỡn ! Người ta nói thật. . . . . ." Cô nức nở phản đối, nhưng nói còn chưa dứt lời, cái miệng nhỏ nhắn đã bị ngăn chặn.
Cô gái nhỏ của anh thật sự rất đáng yêu, làm cho anh nhịn không được muốn trêu chọc . . . . .
Ở trên cửa xao động một tiếng đã mở ra Đỗ Như Hủy, trùng hợp nhìn đến cảnh hai người cơ hồ toàn thân trần trụi ở trên sô pha, cuốn lấy nhau.
Cô ta nhanh chóng biến sắc, sắc mặt có bao nhiêu khó coi còn có nhiều khó coi hơn.