i, “Ừm. . . Công ty có ổn không, khi nãy trông anh rất vội”.
Ánh mắt Nghiêm Hạo lạnh đi, hai mắt vốn đang tràn đầy nhu tình thoáng chốc đã trở nên lạnh lẽo, ôm chặt Mễ Giai vào ngực, đầu chôn sâu ở cổ cô, hô hấp bắt đầu dồn dập, có phần nặng nề.
“Anh sao. . . Sao vậy?”. Sự thay đổi của anh rất rõ ràng, không có lý do gì Mễ Giai lại không cảm nhận được, vỗ vỗ vai anh, nhẹ giọng hỏi, “Công ty xảy ra chuyện gì sao?”. Mễ Giai đoán theo trực giác.
Lắc đầu, anh không muốn giấu cô, thở dài một tiếng, mở miệng, “Vừa nãy anh không đến công ty, mà là đến sở cảnh sát. . .”.
Mễ Giai đẩy anh ra, hỏi, “Đã bắt được kẻ gây tai nạn?”.
Mễ Giai tròn mắt khó tin, lắc lắc đầu, “Sao, sao có thể. . . Cô ấy không phải. . . Sao có thể như vậy, có phải cảnh sát nhầm lẫn gì không, em với Tô Tuyết vốn chưa tiếp xúc, sao cô ấy đột nhiên lại lái xe đâm em?”. Tính đúng ra thì cô và Tô Tuyết mới chỉ gặp qua một lần, sao cô ấy có thể. . .
Nghiêm Hạo áy náy nói, “Là tại anh, chuyện của Tô Tuyết anh không xử lý tốt nên mới liên lụy đến em, còn làm hại đến Liên Huyên. . . Anh xin lỗi”.
Mễ Giai vẫn chưa thể tiếp nhận, nhưng qua biểu cảm và lời nói của Nghiêm Hạo, cô biết những lời anh nói đều là thật, sau hồi lâu, Mễ Giai hỏi, “Vậy, vậy hiện giờ Tô Tuyết. . .”.
“Ở sở cảnh sát, cảnh sát sẽ căn cứ vào tình trạng của cô ta để xử lý theo pháp luật”. Ngữ khí vô cùng lạnh nhạt.
“Anh. . .”. Mễ Giai nhìn anh, lời nói đã đến miệng lại nuốt vào bụng, chắc anh sẽ giúp Tô Tuyết, có lẽ. . . Trong lòng anh hẳn vẫn không thể bỏ xuống được. . . Đoán thầm trong lòng, Mễ Giai quay đầu không nhìn anh.
Như hiểu được trăn trở trong lòng cô, quay người cô lại, để cô nhìn thẳng vào mình, Nghiêm Hạo nói nghiêm túc, “Cô ta cần phải chịu trách nhiệm về những hành động của bản thân, vụ này hoàn toàn do cảnh sát phụ trách, hơn nữa, chỉ cần nghĩ đến việc cô ta định làm với em, cả đời này anh không thể nào tha thứ, những gì có thể giúp cô ta lúc trước anh đều đã làm, hiện tại anh không còn nợ nần cô ta bất cứ gì, vậy nên em đừng suy nghĩ lung tung, được không?”.
Mễ Giai nhìn anh, hồi lâu mới mở miệng hỏi dò, “Anh. . . Thật sự có thể buông cô ấy?”.
“Anh không thể tha thứ cho kẻ muốn giết vợ mình”. Anh thương cảm Tô Tuyết, cũng có phần áy náy với cô ta, nhưng nếu chỉ vì chút áy náy này mà khiến Mễ Giai bị thương tổn thì anh tình nguyện trở thành một người máu lạnh vô tình. Nâng mặt cô lên, Nghiêm Hạo vô cùng nghiêm túc nói với cô, “Anh yêu em, Mễ Giai”.
Mễ Giai mỉm cười dịu dàng, trong mắt mơ hồ ánh lệ, đó là cảm động, là hạnh phúc.
Vòng tay ôm anh, ghé vào tai anh khẽ nói, “Em cũng yêu anh, Nghiêm Hạo”.
Bọn họ không hay nói yêu, thậm chí sau khi hiểu lòng đối phương cũng không thường nói những lời này, nhưng có đôi khi yêu rất cần nói ra miệng, không phải là khác người, mà vì nói ra đối phương mới biết, mới có thể an tâm.
Đi về phía bác sĩ xác nhận lại lần nữa, bác sĩ nói rằng Mạc Liên Huyên hồi phục rất tốt, có thể một đến hai ngày nữa sẽ tỉnh lại. Mễ Giai nhẩm tính trong lòng rồi thở phảo nhẹ nhõm, đến lúc an tâm rồi mới phát hiện mình đã hoảng sợ đến mức nào, hơn nữa cũng đã bắt đầu thấy đói bụng. Nghiêm Hạo cười yêu chiều, nắm lấy tay cô chuẩn bị đưa cô đi ăn chút gì đó trước, sau rồi về nhà ngủ một giấc no say.
Lúc hai người vừa đi thang máy xuống dưới tầng một, bên ngoài cũng đồng thời có một chiếc xe cứu thương đi tới, các bác sĩ và y tá không hề hoảng loạn chạy ra, bên cạnh là một đám người vây xem, cúi đầu nhỏ giọng bàn tán, hình như lại là một tai nạn xe. Cổng vừa mở, xe cứu thương lập tức dừng lại, Nghiêm Hạo ôm Mễ Giai đứng ở một bên. Người bị thương được nâng xuống, không hề có người nhà đi cùng, nhìn thoáng qua, cơ thể kia rõ ràng vẫn chỉ là một đứa trẻ, hẳn là chảy rất nhiều máu, drap trắng bị nhuộm thành đỏ tươi, Nghiêm Hạo vội che mắt Mễ Giai, lo rằng quá nhiều máu sẽ khiến cô sợ.
Ngay khi nâng cáng từ trong xe xuống dưới, người bị thương được khiêng lên xe đẩy đã chuẩn bị sẵn trước đó, lúc xe đẩy đi ngang qua họ, Nghiêm Hạo lơ đãng liếc mắt, anh ngây ngẩn cả người, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy máu kia làm anh chấn kinh, sao có thể. . . .
“Vẫn chỉ là một đứa trẻ, chảy nhiều máu như vậy, trông ghê quá, không biết là có thể cứu sống hay không nữa”.
“Đúng vậy, nghe nhân viên cấp cứu nói là đến bây giờ vẫn chưa liên lạc được với cha mẹ đứa bé, bà xem trời tối thế này, sao lại để thằng bé đi ra đường một mình vậy chứ, cha mẹ đúng thật vô trách nhiệm”.
“Là ai đâm thằng bé. . .”.
Đám người vây xem bàn tán xôn xao, Nghiêm Hạo một tiếng cũng nghe không vào. Mễ Giai kéo tay Nghiêm Hạo, những lời bàn tán bên cạnh cô đều nghe được, người bị thương vẫn chỉ là một đứa trẻ, trong lòng yên lặng thầm cầu nguyện cho thằng bé, hy vọng nó sẽ tai qua nạn khỏi. Thấy bác sĩ và y tá đã đi xa, cửa xe cứu thương đóng lại chuẩn bị rời đi, đám người vây quanh cũng chậm rãi tản ra mở đường, Mễ Giai kéo tay Nghiêm Hạo, nhưng không thấy anh có phản ứng gì, nghi hoặc quay lại nhìn, mới phát hiện vẻ mặt Nghiêm Hạo đương dại ra, cả người như đờ đẫn, không có một chút phản ứng.
“Anh sao vậy?”. Mễ Giai quan tâm hỏi.
Nghiêm Hạo dần định thần lại, cảm xúc bắt đầu kích động, ánh mắt nhìn Mễ Giai có một loại đau đớn không nói nên lời.
“Đã xảy ra chuyện gì, Nghiêm Hạo?”. Phản ứng của Nghiêm Hạo quá mức khác thường, rõ ràng vừa nãy vẫn còn tươi cười, sao bây giờ lại. . .
Cảm xúc dao động khiến hơi thở anh có chút bất ổn, nắm lấy vai Mễ Giai, thở gấp nói, “Đứa trẻ kia. . . Đứa trẻ kia là Nghiêm Nhiên”. Nói xong không đợi Mễ Giai phản ứng, vội vàng chạy về phía phòng phẫu thuật.
“Sao có thể như vậy. . .”. Đứa bé kia là Nghiêm Nhiên? Nghiêm Nhiên bị tai nạn xe?
“Bác sĩ, tình hình đứa bé này thế nào?”. Nghiêm Hạo ngăn bác sĩ đang chuẩn bị vào phòng mổ lại, sốt ruột hỏi.
“Cụ thể vẫn chưa rõ, mấy người cứ chờ bên ngoài đi”. Không nhiều lời, bịt khẩu trang lướt qua anh đi vào phòng mổ.
Nghiêm Hạo bỗng cảm thấy trong lòng rất hỗn loạn, toàn bộ đầu óc cũng rối rắm, thậm chí anh còn không biết nên làm gì bây giờ.
“Anh là thế nào với bệnh nhân?”. Thấy anh đứng trước cửa phòng mổ, một nữ y tá chuẩn bị vào hỗ trợ phẫu thuật hỏi.
“Tôi. . .”. Câu hỏi đột ngột khiến Nghiêm Hạo ngây ngẩn cả người, là thế nào với bệnh nhân? Nói là anh trai sao, anh nói không nên lời. . .
“Chúng tôi là bạn của cha mẹ đứa trẻ, cha mẹ thằng bé đang đi công tác”. Mễ Giai tiếp lời.
Nghiêm Hạo quay đầu nhìn Mễ Giai, nói không ra lời.
“Vậy hai người đi làm thủ tục nhập viện đi, còn nữa đừng đứng chắn trước cửa thế này, chúng tôi ra vào bất tiện”. Dứt lời bưng khay dụng cụ phẫu thuật đã chuẩn bị tốt mở cửa vào trong.
Mễ Giai cầm tay anh, nhẹ nhàng vỗ vỗ, dắt anh đến hàng ghế bên cạnh ngồi xuống, còn mình thì đi làm thủ tục nhập viện cho Nghiêm Nhiên. Lúc quay lại thấy Nghiêm Hạo cau mày ngồi trên băng ghế, tư thế dường như vẫn giống hệt lúc cô rời đi, không hề thay đổi.
Mễ Giai ngồi xuống bên cạnh anh, đôi tay nhỏ bé trùm lên hai tay anh đang nắm chặt. Dịu dàng an ủi, “Không có việc gì đâu”.
Nghiêm Hạo quay đầu nhìn cô, vẻ mặt luống cuống như một đứa trẻ, nắm lấy tay cô, “Anh. . . Anh không biết vì sao, rõ là anh không có cách nào chấp nhận nó, nhưng. . . Nhưng nhìn khuôn mặt đầy máu của nó, anh. . .”. Lại lo lắng, sợ hãi, anh không biết thế này là thế nào, lúc trước anh vô cùng bài xích sự tồn tại của thằng bé, nhưng hiện giờ lại rất lo lắng, sợ hãi.
“Thằng bé là người thân của anh, dù sao hai người cũng không thể chối bỏ quan hệ huyết thống, anh lo sợ là chuyện bình thường”.
“Nhưng nó. . .”.
“Bất luận có thể hay không thể chấp nhận thân phận của thằng bé thì sự tồn tại của nó vẫn luôn là thật, không thể thay đổi, không thể xóa bỏ. Huyết thống tình thân là một điều kỳ diệu, dù anh có bài xích, có không thể chấp nhận, trong lòng tự nhiên vẫn sẽ nảy sinh sự quan tâm dành cho người thân của mình”. Mễ Giai nắm chặt tay anh, “Yên tâm đi, thằng bé sẽ không sao đâu”.
Ngửa đầu, Nghiêm Hạo đau đớn nhắm chặt mắt, thống khổ mở miệng, “Là anh khiến nó thành như vậy”.
“Chuyện này không liên quan đến anh”. Mễ Giai phản bác.
“Anh sớm nên biết nếu Tô Tuyết và Bạch Lâm đều bị bắt, Nghiêm Nhiên sẽ không có ai chăm sóc, nhưng anh một chút cũng không quan tâm đến nó, vậy nên mới làm nó bị tai nạn xe đến giờ còn chưa biết sống chết thế nào”.
“Chúng ta đều là người thường, có một số việc chúng ta không có cách nào biết trước được, và không có ai muốn chuyện này xảy ra hết”. Nhìn vẻ tự trách của anh, trong lòng Mễ Giai cũng nhói đau.
Hai người không nói gì thêm, ngồi chờ yên lặng trên băng ghế, không biết qua bao lâu, đèn phòng mổ cuối cùng cũng tắt, sau đó cửa từ từ mở ra, bác sĩ đi ra đầu tiên, Mễ Giai và Nghiêm Hạo vội vàng tiến lên, sốt ruột hỏi, “Bác sĩ, thằng bé, thằng bé sao rồi?”.
Tháo khẩu trang xuống, bác sĩ nói, “Đưa tới bệnh viện kịp thời, hiện tại không có gì đáng ngại, chỉ là đầu bị chấn thương nặng, cụ thể có di chứng gì không thì còn phải chờ sau khi nó tỉnh lại rồi kiểm tra thêm, đợi thuốc gây mê hết tác dụng là ngày mai sẽ tỉnh thôi”.
Một đêm này Mễ Giai và Nghiêm Hạo không ai về nhà, ở bệnh viện trông Nghiêm Nhiên vẻn vẹn cả đêm.
Nắng sớm chiếu qua cửa sổ, Mễ Giai ngủ gục một bên giường, một tay còn nắm lấy tay Nghiêm Nhiên, trên người đắp áo khoác của Nghiêm Hạo. Nghiêm Hạo đứng cạnh cửa sổ, vẻ mặt đăm chiêu nhìn ra bên ngoài như suy nghĩ điều gì. Hiện giờ Tô Tuyết và Bạch Lâm phải chịu trách nhiệm hình sự, trước mắt xem ra không thể tránh khỏi việc ngồi tù, đến lúc đó Nghiêm Nhiên biết làm sao đây, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Hàng mi dài khẽ rung rung, bàn tay Mễ Giai đang nắm cũng bắt đầu có chút phản ứng, tuy rất nhẹ nhưng vẫn có thể cảm nhận được. Mễ Giai bị rung động nhỏ này làm tỉnh giấc, ngẩng mạnh đầu lên thấy mắt Nghiêm Nhiên khẽ chớp, mừng vui kích động gọi, “Thằng bé cử động, Hạo, Nghiêm Nhiên tỉnh rồi”.
Nghiêm Hạo vội xoay người, bước nhanh đến bên giường, con mắt còn lại của Nghiêm Nhiên cũng bắt đầu chớp chớp, cố hết sức nâng mí mắt lên, rồi mở cả hai mắt.
Mễ Giai ấn chuông ở đầu giường gọi bác sĩ trực ban và y tá đến.
“Sao cơ, ý ông là thằng bé mất trí nhớ?”. Đúng là sóng trước chưa qua sóng sau đã tới, vừa nãy bác sĩ làm kiểm tra toàn diện cho Nghiêm Nhiên xác định thằng bé không có vấn đề gì, nhưng bác sĩ mới đi không bao lâu, bọn họ liền phát hiện một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, Nghiêm Nhiên dường như không nhận ra bọn họ, thậm chí bản thân là ai nó cũng không biết. Bác sĩ trả lời đơn giản là vì tai nạn xe làm đầu nó bị va đập mạnh, do đó bị tụ máu, khối máu này đè lên dây thần kinh nên gây ra hiện tượng mất trí nhớ như bây giờ.
“Đúng vậy”. Bác sĩ gật đầu xác định.
“Vậy. . . Vậy có cách nào lấy khối máu đó ra không?”. Mễ Giai hỏi.
“Có thể mổ để lấy khối máu đó ra, nhưng phẫu thuật mở hộp sọ vô cùng nguy hiểm, chúng tôi cũng không khuyên gia đình làm vậy”. Bác sĩ trả lời đúng trọng tâm.
“Thằng bé chỉ mất trí nhớ tạm thời, về sau vẫn có thể khôi phục lại phải không