i nhìn về phía Vu Phân Phương, nhỏ giọng mở miệng, “Con chào bà nội”.
Vu Phân Phương trong lòng hồi hộp, dừng lại một chút, lạnh lùng mở miệng, “Cùng ngồi xuống ăn cơm đi”. Bà che giấu rất tốt, chỉ là hai bàn tay nắm chặt đã tố cáo tâm trạng căng thẳng của bà.
Sau khi ăn xong, Nghiêm Hạo ngồi trong phòng khách trò chuyện cùng Vu Phân Phương, Mễ Giai giúp dì quản gia thu dọn, Nghiêm Nhiên im lặng đi theo sau cô.
“Dạo này công ty thế nào?”. Vu Phân Phương thuận miệng hỏi.
“Cũng không tệ, song gần đây giá nhà bắt đầu có chút dao động, phỏng chừng phiên giao dịch nhà mới sẽ phải để sau một thời gian nữa”. Khoảng thời gian trước chuyện Mạc Liên Huyên gặp tai nạn cũng có ảnh hưởng nhất định tới giá cổ phiếu của Mạc Thị, mà bọn họ lại đang cùng hợp tác nên đương nhiên Vũ Dương cũng không tránh khỏi bị ảnh hưởng, có điều trong thời gian này giá cổ phiếu đã bắt đầu tăng trở lại, hơn nữa đầu cơ ngoài bất động sản rất mạnh, chính phủ cũng đưa xuống một loạt chính sách, vì thế mấy ngày hôm trước anh đã thương lượng với Mạc Chấn Huân, cuối cùng quyết định đầu xuân năm sau mới chính thức bắt đầu phiên giao dịch.
“Ừ, như vậy cũng tốt, con cũng có nhiều thời gian ở bên cạnh Mễ Giai”. Vu Phân Phương gật đầu.
“Mẹ, bây giờ mẹ đối với Mễ Giai còn tốt hơn con nữa”. Nghiêm Hạo cười nói, anh còn nhớ rõ ngày đó mẹ không hề vừa lòng Mễ Giai, vì thế lúc trước luôn soi mói xét nét cô, hơn nữa còn vì mấy vấn đề trong hôn nhân của anh mà cãi vã với cha.
“Mẹ anh lòng tựa gương sáng, Mễ Giai là người con dâu thế nào đương nhiên mẹ hiểu, mẹ cảnh cáo con, nếu sau này con dám làm chuyện gì có lỗi với Mễ Giai, mẹ tuyệt đối không tha cho con, dù con là con mẹ mẹ cũng không bao che”. Vu Phân Phương nhìn anh, khẩu khí có phần uy hiếp.
Nghiêm Hạo mỉm cười, cam đoan, “Mẹ yên tâm đi, con tuyệt đối sẽ không làm gì có lỗi với cô ấy”.
Hai người nhìn nhau cười, cười xong, Vu Phân Phương không khỏi cảm thán, “Haizz, ngẫm lại thời gian qua thật là nhanh, con đã ba mươi tư tuổi, kết hôn đã gần bốn năm, đúng rồi, tháng sau có phải là kỉ niệm bốn năm ngày kết hôn của hai đứa?”.
“Vâng”. Nghiêm Hạo mỉm cười gật gật đầu, về ngày đó, anh đã sớm chuẩn bị.
“Vậy lần này con đưa Mễ Giai ra ngoài chơi một chuyến, lúc trước tủi thân con bé, không hôn lễ không tuần trăng mật, lần này cố gắng bồi thường cho nó”.
Nghiêm Hạo mỉm cười, không nói gì.
“Hai người đang nói gì vậy?”. Mễ Giai bưng hoa quả dắt Nghiêm Nhiên đi tới, cười hỏi.
“Mẹ hỏi em chừng nào thì sinh cho bà một đứa cháu bụ bẫm”. Kéo Mễ Giai để cô ngồi xuống bên cạnh mình.
Mễ Giai mặt đỏ bừng, giận dỗi đẩy đẩy Nghiêm Hạo, không dám nhìn Vu Phân Phương.
Vu Phân Phương thấy Mễ Giai như thế, vui vẻ cười phụ họa Nghiêm Hạo, “Đúng vậy, các con đều đã lớn cả rồi, cần phải tranh thủ thời gian, đẩy nhanh tiến độ”.
“Mẹ. . .”. Mễ Giai cảm thấy mình không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa, ra sức cấu véo Nghiêm Hạo.
Nghiêm Hạo đau, cố nhịn cười giả bộ nghiêm trang nói, “Chuẩn. . . Mẹ nói quá chuẩn, chúng mình cần phải đẩy nhanh tiến độ”.
“Nghiêm Hạo!”. Mễ Giai giận dữ nhìn anh, đứng dậy, “Con. . . Con đi giúp dì quản gia”. Dứt lời đi như chạy trốn. Nghiêm Nhiên ngồi đó không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng thấy Mễ Giai rời đi, cũng đứng lên đi theo cô.
Hiểu con không ai bằng mẹ, Vu Phân Phương nhìn Mễ Giai, rồi lại quay đầu nhìn Nghiêm Hạo, khóe miệng nhếch lên, hỏi, “Có chuyện gì mà không thể cho Mễ Giai biết? Đã biết con bé da mặt mỏng, còn cố ý trêu nó để nó trốn đi”.
“Không có gì ạ”. Nhìn Mễ Giai chạy đi, Nghiêm Hạo chỉ cười không nói.
Vu Phân Phương nhíu mày, quỷ dị hỏi, “Định làm gì để kỉ niệm bốn năm ngày kết hôn của hai đứa?”.
Nghiêm Hạo nhìn mẹ, ý cười ở khóe miệng không giảm, “Đến lúc đó mẹ sẽ biết”.
Thấy biểu hiện của anh, Vu Phân Phương cũng không hỏi thêm. Như thế xem ra anh đã chuẩn bị chu đáo, không cần bà phải lo lắng, Vu Phân Phương thầm nghĩ trong lòng.
Tháng tám, Thượng Hải vẫn đang là mùa hè nóng bức, mọi người nói thời tiết oi bức luôn dễ dàng khiến cho người ta bực bội phiền chán, nhưng hôm nay lại phá lệ râm mát, Mễ Giai vẫn tức giận trề môi, nguyên nhân rất đơn giản, là vì có người chọc cô mất hứng, cực kì mất hứng. Tối qua trước khi đi ngủ cô hỏi Nghiêm Hạo tối nay có thể cùng cô ra ngoài ăn cơm hay không, đã lâu rồi bọn họ không ra ngoài ăn. Nhưng tên kia lại không hề nghĩ ngợi đã vội từ chối, nói hôm nay có việc rất quan trọng nên buổi tối không thể cùng cô ăn cơm, sau đó nằm xuống chưa được vài phút đã ngủ khì. . Cô thiếu chút nữa là tức chết, đâu phải cô rảnh rỗi làm nũng muốn anh đi cùng, dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết đột nhiên rủ anh đi ăn chắc chắn là có chuyện quan trọng, thế nhưng anh không cần suy nghĩ đã từ chối, không hề nhớ hôm nay là ngày kỉ niệm bốn năm kết hôn của bọn họ, lúc trước không cho cô một hôn lễ như trong mơ còn chưa tính, vậy mà đến ngày kết hôn của hai người anh cũng không nhớ luôn, đúng là làm cô tức chết.
Thật sự là càng nghĩ càng bực mình, Mễ Giai nặng nề khép lại cặp hồ sơ trong tay, nhìn quanh một lúc, không thấy đồng nghiệp nào, kỳ lạ, đã hơn chín giờ rồi, sao bọn họ còn chưa ai đến.
Vừa nghĩ thế, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên, làm cô giật mình. Không gian rộng lớn thế này lại chỉ có mình cô, điện thoại bỗng đổ chuông như vậy, quả là có chút dọa người.
Lấy lại bình tĩnh mới nghe điện, “Alo?”.
“Mễ Giai, sao cậu lại tắt máy, tớ gọi mấy cuộc đều vào hộp thư thoại”. Vừa nhấc máy, La Lệ đã tuôn một tràng.
“Á. . .”. Mất hứng vì người nào đó đã quên mất ngày quan trọng, buổi sáng Mễ Giai tắt di động, miễn cho người nào đó đột nhiên nhớ ra cái gì mà gọi điện cho cô, hừ, cô sẽ không nghe đâu. Không nghĩ rằng chưa đợi được điện thoại của người nào đó thì bà tám La Lệ này đã gọi tới, con ngươi đen láy đảo vòng tròn, đánh trống lảng hỏi ngược lại, “Cậu tìm tớ có việc gì?”.
“Ây zaa, cậu nhanh chạy xuống dưới, tớ đang ở dưới công ty cậu”. Dứt lời lập tức gác máy. Không có thời gian nói nhiều với cô ấy, mọi người bên kia đều đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ còn thiếu mỗi nhân vật chính, bây giờ còn phải đưa cô ấy đi thay lễ phục với trang điểm, không thừa thời gian để lãng phí.
Mễ Giai sững người nhìn điện thoại, rốt cục là chuyện gì mà La Lệ lại gấp gáp như vậy. Không nghĩ nhiều, đứng dậy vội vàng chạy ra thang máy.
“La Lệ, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì vậy? Ôi. . . Cậu, cậu đừng lôi tớ”. Chưa kịp hỏi rõ, người đã bị lôi lên taxi.
“Bác tài, quay lại chỗ lên xe”. Cửa vừa đóng lại, La Lệ liền bảo tài xế.
“La Lệ cậu làm gì vậy, tớ còn đang đi làm”. Xe lăn bánh, Mễ Giai có chút nóng nảy, túi xách, di động của cô vẫn để ở trên lầu, hiện giờ trong văn phòng lại chẳng có ai, không biết có chuyện gì không nữa.
“Đừng ầm ĩ, còn không phải vì giúp cậu, tự nhiên lại tắt máy, nếu đến muộn, sẽ có người hận không thể giết tớ mất”. La Lệ tức giận lườm Mễ Giai.
“Ai cơ? Còn nữa, chúng ta đi đâu đây?”. Hiện tại Mễ Giai thực sự không hiểu tình huống này là thế nào, một cuộc điện thoại bất ngờ, rồi đột nhiên bị người khác lôi lên xe, rốt cục đi đâu và làm gì cô hoàn toàn không biết.
“Bây giờ chúng ta đến. . .”. Chưa nói xong, di động trong túi liền vang lên, là Mạc Liên Huyên gọi tới.
“Alo, Liên Huyên, tớ đã đón cô ấy rồi, năm phút nữa là đến, cậu bảo bọn họ chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ đi, khi nào chúng tớ đến là lập tức hoá trang”. Không đợi người ở đầu dây bên kia lên tiếng, La Lệ trực tiếp nói thẳng.
Liên Huyên? Mễ Giai hồ nghi nhìn La Lệ, tuy rằng sau khi khỏe lại Mạc Liên Huyên có từng cùng cô đi uống trà với La Lệ, nhưng dù sao cũng mới chỉ gặp qua một lần, từ khi nào hai người họ lại có quan hệ tốt như vậy, còn cho nhau số điện thoại.
“Cậu và Liên Huyên từ khi nào trở nên thân thiết như vậy?”. Thấy La Lệ cúp điện thoại, Mễ Giai lập tức hỏi.
“Ôi dào, chuyện này nói sau, bây giờ tớ cần gọi điện thoại”. Dứt lời lại ấn tiếp vài con số, điện thoại thoáng chốc liền kết nối, “Alo, Tiểu Thôi, chỗ anh thế nào rồi. . . Được, bên em còn vài việc nữa, có lẽ là kịp. . . . Ok, em biết rồi, đến lúc đó gặp”.
Mễ Giai há hốc mồm nhìn cô ấy, ai làm ơn nói cho cô biết hiện tại là tình huống gì đi!
Xe từ từ dừng lại trước một ảnh viện áo cưới cao cấp, Mễ Giai kinh ngạc nhìn phía trước, lại quay đầu nhìn La Lệ.
“Giời ạ, cậu đừng nhìn nữa, còn phải thay lễ phục với trang điểm, không nhanh lên thì không kịp mất”. Nói xong liền đẩy Mễ Giai đi thẳng vào trong. Vừa vào cửa, Mạc Liên Huyên tươi cười cùng mấy nhân viên của cửa hàng áo cưới đã đứng đó chờ cô, thấy cô vào vội vàng đón tiếp, không đợi cô hỏi nhiều lập tức vài người đến vây quanh cô hùng hùng hổ hổ hóa trang tạo hình, La Lệ và Mạc Liên Huyên cũng ngồi bên cạnh giúp đỡ. Mễ Giai bị quây ở giữa nhịn không được hỏi, “Rốt. . . Rốt cục là làm gì đây?”.
Vài nhân viên trang điểm đứng sau cười trộm, Mạc Liên Huyên và La Lệ càng ăn ý đồng thanh nói, “Bí mật”. Nếu để lộ chuyện sẽ mất vui, thế nên mọi người đều ra vẻ bí ẩn.
Lúc lấy lễ phục ra, Mễ Giai chỉ nhìn một cái liền thích ngay, lễ phục thuộc kiểu váy quây ngực, không có nhiều hoa văn, thân váy vô cùng đơn giản, trên tà váy đính rất nhiều đá thủy tinh nhỏ, đằng sau dài thướt tha. Kỳ diệu là bộ lễ phục này vô cùng vừa vặn, không rộng không chật như là may riêng cho cô vậy.
Đợi Mễ Giai thay lễ phục đi ra, Mạc Liên Huyên và La Lệ cũng đã thay xong quần áo, nhìn Mễ Giai, Mạc Liên Huyên không khỏi tán thưởng, “Đẹp quá. . .”.
“Xem ra con mắt tên kia quả không tồi”. La Lệ nhỏ giọng nói thầm.
Mễ Giai chưa kịp soi gương đã bị La Lệ và Mạc Liên Huyên lập tức tha ra cửa, phía sau người phụ giúp cô dâu vội vàng nâng tà váy lên, chỉ sợ bộ lễ phục hoàn mỹ như vậy bị làm hỏng. Ngoài cửa xe đón dâu đã chờ sẵn, là một chiếc Lincoln hào nhoáng, trên đầu xe gắn tượng hai em bé vui mừng hạnh phúc ôm nhau, tất cả nhìn qua đều vô cùng tốt đẹp. Mễ Giai quan sát hết thảy, trong lòng đã đoán được một chút, nhưng mọi thứ này đều là thật ư, vì sao cô lại có cảm giác mình như đang nằm mơ vậy.
Trên xe, Mễ Giai ngây ngốc hỏi, “Các cậu chắc chắn tớ không nằm mơ chứ?”. Cảm giác rất không chân thực.
“Cậu đang nằm mơ, chìm trong mộng đẹp”. Mạc Liên Huyên trêu đùa.
Ngay khi xe gần đến nơi, tâm trạng Mễ Giai đột nhiên hồi hộp, cầm chặt tay Mạc Liên Huyên và La Lệ, vẻ mặt có phần luống cuống.
Mạc Liên Huyên cùng La Lệ nhìn nhau cười lớn, La Lệ không khách khí nói, “Đã sống với nhau gần bốn năm, cậu còn nghĩ mình là đại cô nương lần đầu lên kiệu hoa sao?”.
Mễ Giai được Mạc Liên Huyên và La Lệ đỡ xuống xe, mới vừa xuống xe, Nghiêm Nhiên ăn vận giống như một quý ông nhỏ cùng một tiểu mỹ nữ tầm tuổi nó tươi cười vui vẻ chạy về phía cô, nhận lấy tà váy trong tay người phụ giúp, thảm đỏ trải dài từ ngoài đường vào tận trong giáo đường, hết thảy đều vô cùng trang trọng và thiêng liêng. Mạc Liên Huyên đưa cho Mễ Giai bó hoa cưới đã chuẩn bị từ trước, nhỏ giọng nói bên tai cô, “Anh ấy đang đợi cậu, mau vào đi”.
Mễ Giai hít một hơi thật sâu, cầm hoa cưới đi vào trong giáo đường. Nghiêm Nhiên với tiểu mỹ nữ nâng váy đi phía sau, Mạc Liên Huyên và La Lệ đi cuối cùng.