“Không cần.” Hàn Duy Tang nhìn lại thành Trường Phong, trong lòng biết mình đang đi về phía bắc.
“Không hỏi ta đi đâu sao?” Trên con ngựa phi nhanh, phong thái người này không thấy chút xốc xếch hỗn độn, trâm ngọc cài tóc, áo bào nhã nhặn, khí phách cao quý không tả nổi.
“Ta hỏi đại nhân chịu nói sao?” Hàn Duy Tang cười nhẹ, “Ta chỉ là cảm thấy kỳ quái, đại nhân phái Cảnh tướng quân chặn đánh Cảnh Vân, lại bỏ dở nửa chừng, không thấy tiếc sao? Hay là phương bắc đã xảy ra chuyện gì?”
Cô gái này nhạy bén đến đáng sợ, ý niệm trong đầu như tia chớp xẹt qua, Nguyên Hạo Hành đã giấu đi vẻ tức giận lúc trước, gương mặt tuấn tú chỉ còn lại sự bình thản: “Không sai, là có chút biến cố.”
Hàn Duy Tang hơi nhíu mày, biến cố ở phương bắc… Hay là Giang Tái Sơ đã công phá kinh thành, khiến cho Nguyên Hạo Hành dẫn quân cần vương? Nhưng hắn nhưng không mang theo đại quân đi cùng… Hay là, Giang Tái Sơ chết trận, Nguyên Hạo Hành không cần ở lại hậu phương trấn giữ nữa? Suy nghĩ này xộc lên đầu, Hàn Duy Tang chỉ cảm thấy cả người rét run, khí lực trên tay từ từ biến mất, tựa hồ muốn lập tức rớt xuống.
Nguyên Hạo Hành kịp thời đưa tay đỡ nàng, thông minh như vậy, hắn lập tức đoán được suy nghĩ của nàng, trầm giọng nói: “Giang Tái Sơ vẫn còn sống.” Dừng một chút, hắn lại nói, “Hiện giờ, mạng của hắn quan trọng hơn bất kỳ ai.”
Hàn Duy Tang chắc chắn trong lòng, lặng lẽ nhìn hắn, sự kinh hoảng trong đôi mắt đã biến mất, lập tức trở lại đen trắng rõ ràng, trong suốt vô cùng.
Nguyên Hạo Hành chợt cảm thấy nói một câu với cô gái trước mắt này cũng không sao.
“Kỵ binh Hung Nô đã qua cửa ải.” Môi mỏng như được vót của hắn bật ra mấy từ này, đuôi lông mày cong lên, nhưng lại thoáng mang theo sát khí.
“Không nghĩ tới phải không?” Nguyên Hạo Hành đưa tay xoa mi tâm, che đi sắc mặt lúc này, nhẹ giọng nói, “Ta cũng không nghĩ tới.”
“Nhất định là Nguyên đại nhân không ở trong kinh mới có người vội vã muốn phân quyền như vậy?” Hàn Duy Tang thở dài, “Chỉ là người Hung Nô… A, thật sự là dẫn sói vào nhà, nhóm lửa tự thiêu.”
Dẫn sói vào nhà, nhóm lửa tự thiêu. Từ lúc hắn biết được tin này, trong lòng trằn trọc chính là tám chữ này. Hắn tất nhiên trách mình quá mức sơ suất, thế mà vẫn chưa cho người để mắt tới Chu Cảnh Hoa. Nhưng hắn cũng cảm thán, trên đời này thật sự có kẻ ngu dốt như thế, muốn cướp công dẹp loạn phải cân nhắc một phen, trợ thủ được mời tới rốt cuộc là người phương nào.
“Hiện giờ tình hình phương bắc thế nào?” Hàn Duy Tang nghiêm mặt hỏi.
“Đội quân tinh nhuệ ở phương bắc đã bị ta điều đến đây, hiện tại… bên kia chỉ còn vài đội quân có thể chống đỡ, chỉ sợ chính là Quan Ninh quân của Ninh Vương sau khi chỉnh biên.” Hắn trầm tư, trong lòng vô cùng lo âu, nhưng nét mặt lại thản nhiên, “Ta còn không biết Ninh Vương lúc này muốn làm cái gì.”
Hàn Duy Tang ngước mắt nhìn về phương xa, giọng nói bình tĩnh, tựa như nói đến chuyện nhà: “Hắn xưa nay là người thức thời, Nguyên đại nhân trong lòng nghĩ thế nào, ta nghĩ hắn cũng sẽ nghĩ như thế ấy.”
Thân hình Nguyên Hạo Hành khẽ động, hắn lặng lẽ nhìn Hàn Duy Tang, ánh mắt lóe lên.
“Ta biết ngươi đang nghĩ cái gì. Ngươi nghĩ ba năm trước, hắn không hề liều lĩnh làm phản.” Khoé miệng Hàn Duy Tang cong lên, ý cười hời hợt, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng. Nàng thấp giọng nói, “Đó không phải là chủ ý của hắn.”
Lời còn chưa dứt, nàng nằm rạp ở trên ngựa, nặng nề ho khan, khó có thể kiềm nén.
Nguyên Hạo Hành nhìn thân ảnh nàng gầy đến mức có thể bẻ gãy, thần sắc phức tạp, thật lâu sau, hắn mới khẽ nói: “Chu Cảnh Hoa mượn binh Hung Nô tiến vào Trung Nguyên, người Hung Nô vừa qua cửa ải liền huỷ ước định, chia làm hai nhánh, một nhánh lao thẳng tới phía nam giàu có và đông đúc nơi, nhánh còn lại tiến thẳng đến kinh thành. Thái hoàng Thái hậu dẫn theo Hoàng đế chạy ra khỏi thành.” Hắn gằn từng tiếng, con ngươi màu hổ phách hiện lên sự lạnh lẽo khó nói nên lời.
“Bọn họ cứ nhường kinh thành như vậy sao?” Hàn Duy Tang hoảng sợ.
“Lúc này còn không biết được tình hình chiến sự bên kia thế nào.” Nguyên Hạo Hành cầm lấy dây cương trong tay, ngón tay dùng sức, có thể thấy được gân xanh trên mu bàn tay.
“Đại nhân dẫn ta theo là muốn lấy ta làm điều kiện trao đổi với Giang Tái Sơ, xin hắn cứu Hoàng đế sao?” Hàn Duy Tang dĩ nhiên hiểu được tiền căn hậu quả, không khỏi cười khổ.
Nguyên Hạo Hành nhìn nàng một cái, chẳng ừ hử gì cả.
“Ta không đáng để đại nhân vất vả mang ta đi phương bắc.” Hàn Duy Tang do dự một lát, “Hắn cũng nhất định sẽ không vì một mình ta mà dùng thiên hạ để trao đổi.”
“Quận chúa có đáng giá hay không, chỉ sợ không phải do nàng định đoạt.” Nguyên Hạo Hành thản nhiên hất cằm, “Nàng cũng biết thời gian ba năm này vì sao Dương Lâm có thể một tay che trời ở đất Thục hay không?”
Trái tim Hàn Duy Tang như bị bóp nghẹt, nàng nhướng mày nhìn Nguyên Hạo Hành, nhíu mày nói: “Cháu trai ta tuổi còn nhỏ, không ai trông nom, bị quyền thần nắm trong tay cũng là chuyện không thể tránh khỏi.”
“Vậy Quận chúa biết vì để khống chế Dương Lâm mà Ninh Vương đã bố trí bao nhiêu nội ứng ở đất Thục hay không?”
Ngực nàng như bị một đòn nặng, sắc mặt bỗng nhiên trở nên trắng bệch.
“Ngươi nói là… Giang Tái Sơ nâng đỡ Dương Lâm thượng vị, bức vua thoái vị, khiến ta chủ động đến tìm hắn?” Hàn Duy Tang lẩm bẩm những lời này một lần nữa, chỉ cảm thấy mờ mịt một mảnh, nhất thời không biết bản thân đang ở nơi nào. Thật lâu sau, nàng nhắm mắt lại, cười một tiếng thê lương: “Đối với ngươi cũng không đáng giá, hắn lại hao tổn tâm cơ như vậy.”
“Vì một ngày bước đến đường cùng này của nàng, Ninh Vương mất ba năm.” Nguyên Hạo Hành từ tốn nói, “Nàng nói xem, nàng có đáng giá hay không?”
—–
Mấy ngày tiếp theo, Nguyên Hạo Hành dẫn ngựa thần tốc chạy tới phương bắc, trong lúc mỏi mệt đã dựng lều trại ngay tại chỗ, ngủ trên hai canh giờ rồi lại chạy tiếp.
Đoạn đường này càng khiến cho người ta lo lắng.
Càng đi về phía bắc, lại càng gặp nhiều lưu dân. Nguyên Hạo Hành tự mình hỏi qua đám dân chạy nạn, lại không có được tin tức xác thực nào.
Có người nói Hoàng đế và Thái hậu đã bị người Hung Nô bắt, kinh thành cũng bị lửa lớn đốt sạch, cũng có người nói đội quân cần vương đi trước, ngăn cản một phần quân Hung Nô nên bọn họ mới có thể chạy đến tận chỗ này. Phần lớn tin tức đều là nghe sai đồn bậy, tất nhiên không thể tin tưởng, duy chỉ có một tin xác nhận không thể nghi ngờ… Thái hoàng Thái hậu dắt theo tiểu Hoàng đế, quả nhiên đã rời bỏ kinh thành.
Ngày hôm đó bọn họ chạy tới bờ sông, cầu phao trên sông lộn xộn đông nghẹt dân chạy nạn, thỉnh thoảng có người thét lên rồi rớt xuống nước. Nguyên Hạo Hành nghỉ ngơi bên bờ sông đã hơn một canh giờ, Hàn Duy Tang ôm đùi ngồi ở dưới tàng cây, thần sắc mệt mỏi, không biết suy nghĩ cái gì.
“Quận chúa lại phát bệnh sao?” Hắn trầm ngâm một lát hỏi, “Hiện giờ lại không khoẻ?”
Có lẽ là vì mấy ngày đi liên tục, nàng càng thêm gầy yếu, nhưng chỉ thản nhiên nói: “Không sao.”
“Ninh Vương đang ở bờ bên kia thành Vĩnh Ninh giằng co với quân Hung Nô, nếu hành trình thuận lợi, sau này có thể nhìn thấy hắn.” Nguyên Hạo Hành cẩn thận quan sát nét mặt của nàng, “Quận chúa đến Vĩnh Ninh là có thể yên tâm nghỉ ngơi.”
Hàn Duy Tang sợ run một hồi lâu, không thể tin được, nay bọn họ lại gần nhau như vậy.
“Hắn biết… Ngươi muốn đi gặp hắn sao?”
“Đang đợi Ninh Vương hồi âm.” Nguyên Hạo Hành thẳng thắn, “Tình hình khẩn cấp thế này, hắn cũng không thể không gặp ta.”
Nàng nặng nề chôn mặt vào hai đầu gối, không nói nữa.
Thị vệ đi dò đường trước còn chưa trở về, nhưng thật ra có mấy gia đình vừa từ bờ bên kia sang ngồi xuống cách Hàn Duy Tang không xa, bắt đầu chia lương khô và nước.
“Cụ già là từ đâu tới?” Nguyên Hạo Hành chủ động bắt chuyện với một ông già khá lớn tuổi, khuôn mặt uy nghiêm, “Tình hình phía trước thế nào?”
“Lão hủ dẫn theo cả nhà chạy nạn từ Trác quận đến đây. Lúc ra khỏi thành, Thượng Cốc quận và Ngư Dương quận đều đã bị chiếm… Aizzz, bọn Hung Nô thật sự là không bằng súc vật, ước chừng thiêu giết hai ngày hai đêm, cưỡng hiếp bắt người cướp của không nói, còn lấy mũi thương đâm trẻ nhỏ làm niềm vui.” Có lẽ là nhớ lại những hình ảnh tàn khốc ấy, cụ già sợ run cả người, lắc đầu nói, “Aizzzz, may mà trốn được, nghe nói Trác quận cũng bị tiêu diệt rồi.”
“Cụ già dọc đường tới đây, quân Tấn không chống cự sao?”
“Lúc trước thì không có, mấy tên quận trưởng nghe thấy người Hung Nô đến đây, quân phòng thủ trong thành còn lại không nhiều lắm, ai cũng bỏ thành mà chạy.” Cụ già thở dài, “Chỉ tới thành Vĩnh Ninh, chúng ta mới đánh thắng một trận.”
Vừa nhắc tới, xung quanh lại có nhiều người vây lại đây, tranh nhau nói: “Đúng vậy đúng vậy! Chúng ta đều là tận mắt nhìn thấy! Vị tướng quân kia dẫn theo kỵ binh giao đấu với bọn Hung Nô, ngay tại khối đất bằng cách Vĩnh Ninh không xa, từ buổi sáng đánh tới buổi chiều, đánh cho bọn súc sinh kia bầm dập! Những quận khác nếu không bỏ rơi thì cũng đóng cửa, chỉ có thành Vĩnh Ninh cho chúng ta vào, tướng quân còn nói với chúng ta, nếu còn không yên tâm, có thể ra khỏi thành chạy trốn về phía nam. Cuối cùng sẽ có một ngày hắn sẽ thay chúng ta giành lại quê hương.”
Nguyên Hạo Hành bình tĩnh lắng nghe, khóe miệng cong lên: “Vị tướng quân ấy?”
“Chính là… Chính là…” Đám người im lặng, tựa như vấn đề này có chút khó xử.
“Chính là vị Thượng tướng quân kia.” Bỗng nhiên có người nói, “Trước đây triều đình nói hắn là đại nghịch tặc, hiện giờ ta không tin!”
Xung quanh trong phút chốc vang lên tiếng phụ hoạ.
“Đúng vậy! Triều đình không quản chúng ta, còn có Thượng tướng quân lo cho chúng ta!”
“Nhiều quận thành như vậy lại không thu nhận chúng ta, chỉ có thành Vĩnh Ninh mở cửa thành, Thượng tướng quân nói chúng ta có thể đi đến chỗ đất phong của hắn, cho đến khi người Hung Nô bị đuổi đi…”
“Hoàng đế còn chạy, thế nào còn lo lắng cho chúng ta…”
Hàn Duy Tang vô thức nhìn sắc mặt của Nguyên Hạo Hành, hắn khẽ nhếch môi nhưng thật ra nhìn không ra là vui hay buồn, mặt mày trầm tĩnh tựa như kiệt tác tranh sơn thuỷ thượng hạng, chẳng qua là trong đôi mắt không biết đang che giấu suy nghĩ gì, chỉ làm cho người ta cảm thấy sâu xa.
Thị vệ dò đường sau khi nói chuyện đã quay lại, cúi đầu nói mấy câu bên tai Nguyên Hạo Hành. Nguyên Hạo Hành liền đứng dậy, chắp tay với mọi người nói: “Cụ già, chúng ta đi trước.”
“Các ngươi…các ngươi đây là đi phương bắc sao?” Cụ già ngạc nhiên nói, “Không được đi qua đó!”
Nguyên Hạo Hành không nói gì, chỉ cười một tiếng đi về phía cầu phao.
“Xem ra Ninh Vương mới đánh với Hung Nô một trận mà đã thu được lòng người, thật là một cơ hội tốt.” Nguyên Hạo Hành thản nhiên nói, lại không biết có phải nói cho Hàn Duy Tang nghe hay không.
Bước chân Hàn Duy Tang dừng một chút, nàng nghiêng người nhìn nam tử nét mặt ung dung bên cạnh, chậm rãi nói: “Hàn Duy Tang tuy là đàn bà con gái nhưng lại cảm thấy lời này của đại nhân sai rồi.”
“Hở?”
“Cái gọi là thiên tử giữ biên giới, quân vương mất xã tắc. Trong lúc quốc nạn, Hoàng đế tr