p mũi, đỏ mặt không nói gì, mãi hồi lâu sau mới ngượng nghịu gật đầu. Tâm trạng Tần Uẩn cực kỳ tốt, ông cứ đứng nhìn theo dáng bà chạy tung tăng vào nhà, cho đến khi không thấy bà đâu nữa ông mới chui vào xe.
Ông ngồi trên xe, bị vật lạ trong túi áo khẽ cọ vào người. Tần Uẩn mỉm cười, bàn tay cách lớp áo vuốt ve vật lạ kia, động tác dịu dàng cứ như là đang vuốt ve mái tóc đen bóng mượt mà của bà vậy.
Vật lạ đó chính là cái vỏ bao thuốc lá. Hôm ấy bà đã bị tiểu xảo của ông hấp dẫn, thuốc cũng bị ông thản nhiên thu lại mà không hề hay biết. Trên gói thuốc đó có in hai câu thơ:
Lần đầu gặp gỡ
Cứ ngỡ cố nhân
***
Một buổi chiều trong lành ấm áp.
Tần Uẩn ngủ không ngon, ông lại nhíu mày một cách khó nhọc nhưng không hề động đậy. Ông tỉnh rồi, Trương Phác Ngọc biết, bà còn biết hiện tại ông đang rất đau đớn rất khổ sở, vì thế nên ông mới giả vờ như vẫn đang ngủ.
Ông luôn sợ bà sẽ lo lắng.
Bác sĩ bước vào chỉnh máy đo, rất nhanh chóng rồi nhẹ nhàng đi ra. Tối qua chủ nhiệm tổ điều trị đã thông báo với bà rằng, Tần Tống mới mời thêm năm vị chuyên gia ở nước ngoài về, chỉ e tuần sau lại phải tiếp tục phẫu thuật.
“Không, không mổ nữa!” Trương Phác Ngọc nhìn ra bóng đêm mịt mù bên ngoài cửa sổ, bình thản nói: “Ông mau nghĩ cách kiếm ít thuốc giảm đau, tôi không muốn ông ấy phải chịu đau đớn đến mức không chợp mắt được nữa!
“Giai đoạn này không thể dùng thêm thuốc giảm đau liều cao được, nếu không sẽ ảnh hưởng đến liệu trình phẫu thuật sau này!”
“Tôi đã nói rồi, chúng tôi không làm phẫu thuật nữa!” Truyện được biên tập và post tại website: WWW.77F1.XTGEM.COM (77F1.XTGEM.COM)
“Phu nhân… Nếu làm thế bên Tần tổng sẽ không bỏ qua cho chúng tôi đâu ạ.” Chủ nhiệm khó xử, ông ăn lương của Tần Tống nên phải chịu trách nhiệm với anh.
Trương Phác Ngọc ngoảnh đầu lại: “Ông cho giải tán đội bác sĩ đó đi, để lại vài hộ lý chăm sóc hằng ngày là được rồi! Nhiệm vụ tiếp theo của mấy người chính là ráng hết sức làm giảm bớt đau đớn cho ông ấy… Trong lòng ông cũng biết rõ, kết quả cuối cùng là điều không thể tránh khỏi. Ông hãy nghe lời tôi, tôi đảm bảo sẽ để ông rút lui an toàn, nếu không đến lúc đó Tần Tống mà có nổi điên lên tôi cũng mặc kệ các người!” Bà nói qua loa cho xong chuyện, nhưng câu nào câu nấy đều sắc như dao nhọn ghim trúng hồng tâm, vị bác sĩ chủ nhiệm không đôi co thêm nữa, cung kính chấp thuận.
Hôm nay quả thật chẳng có ai đến tiêm loạn xạ vào người Tần Uẩn nữa, thế nhưng thuốc giảm đau liều cao mà bà cần vẫn chưa được đem đến. Có lẽ khi Tần Tống còn chưa mở lời thì đám người đó cũng chẳng dám làm nhiều những hành động mang tính thực tế ngay lập tức.
A Tống của bà quả thật đã trưởng thành rồi! Trước đây cũng có rất nhiều người sợ sệt Tần Tiểu Lục ngang tàng hống hách, còn bây giờ, những người cung kính, cẩn trọng gọi anh hai tiếng “Tần tổng” ngày càng nhiều.
Ánh mắt bà dừng lại trên gương mặt người đàn ông giả vờ ngủ trên giường. Nhất định là ông vui lắm! Mấy ngày trước, khi nghe nói Tần Tống đã giành được một lượng cổ phần lớn, ông quay sang nói với bà đúng là hổ phụ sinh hổ tử, Tần Tống thậm chí còn giỏi hơn ông năm đó đến vài phần.
Năm đó… Trương Phác Ngọc giơ tay khẽ vuốt ve gương mặt ông. Đúng là nói xàm, làm gì có ai giỏi giang được như ông năm đó chứ!
Ngoài cửa vang lên tiếng động khe khẽ, có người bước vào, nhỏ giọng báo cáo với bà: “Thiếu gia đã đến, giờ đang đi về phía phòng hội nghị đấy ạ.”
“Tôi biết rồi, tôi sang ngay đây.” Bà đáp lời một cách qua loa.
Người đó đã khép cửa đi rồi mà bà vẫn chưa vội đứng lên, bà vươn ngón tay đến chèn mũi ông lại, khiến ông không thể tiếp tục giả vờ thêm được nữa. Ông mở mắt ra, nặng nhọc thở dài: “Anh đang ngủ.”
“Em biết.” Bà cười tủm tỉm, tuy quay lưng lại với ánh sáng nhưng cụ cười sấp bóng của bà vẫn rạng rỡ xinh đẹp như trước: “Em ra ngoài một lát, sẽ quay lại ngay.”
Tần Uẩn gật đầu, siết chặt bàn tay bà lại, trên mặt ông hiện lên vẻ ngập ngừng hiếm thấy: “Tiểu Ngọc…”
Bà phủ người xuống hôn ông, không để ông nói tiếp. Một lúc sau, khi ánh mắt ông đã không còn trong trẻo nữa, bà mới nhổm người dậy, cười thoải mái: “Đợi em!”
Ông mím môi, mỉm cười gật đầu.
Lúc này Trương Phác Ngọc mới đi ra ngoài. Bà đi gặp con trai mình, bà phải thuyết phục anh, cầu xin anh hãy để cho chồng bà, cũng chính là bố anh… được chết.
Ai cũng biết kết quả đã định sẵn rồi, nhưng chẳng có ai nỡ hạ quyết tâm cả.
Vậy thì hãy để cho bà gánh chịu đi! Cả đời cũng chỉ có một lần này thôi…
Trương Phác Ngọc khép cửa lại, ánh mắt nóng bỏng của Tần Uẩn dường như vẫn dõi theo sau lưng, bà ưỡn lưng ngẩng cao đầu bước đi.
Anh đã dùng cả cuộc đời để yêu thương, chiều chuộng, che chở cho em từng li từng tí một. Em không cách nào báo đáp được, thôi thì chặng cuối con đường này hãy để em tiễn anh, em sẽ ở bên cạnh anh cho tới khi anh nhắm mắt xuôi tay, còn em, khi đã mất anh rồi sẽ phải cô đơn đến chết.
Là ai luôn nói rằng em là người may mắn nhất? Tần Uẩn, anh xem, bọn họ không có một ai hiểu em cả.
Hành lang ngoằn ngoèo sâu hun hút, bà lê từng bước chân, bước đi không hề hối tiếc.
Cách đây nhiều năm, cũng vào một buổi chiều trời trong xanh như hôm nay, trong đám chị em gái đang cùng nhau chơi đùa, một cô chị lớn tuổi hơn đã đem về vài bao thuốc lá, trên hộp thuốc màu xanh trắng ấy còn in hình đóa hoa sơn trà đỏ rực rỡ. Trương Phác Ngọc lén lút đem một hộp về nhà, chính ngày hôm đó bà đã gặp Tần Uẩn.
Cho đến bây giờ, khi đã sống gần hết cả đời người, cứ mỗi khi nhớ đến buổi chiều hai người gặp gỡ, bà lại thấy mọi việc vẫn còn rõ ràng như vừa mới xảy ra ngày hôm qua vậy. Sau đó, không biết số phận của bao thuốc lá đã trôi về đâu, nhưng tự đáy lòng bà vẫn nhớ mãi không quên. Tần Uẩn đã từng không hiểu vì sao bà lại có thể thoải mái chấp thuận gả cho ông, cũng như ông không biết được rằng bà đem bao thuốc đó về không phải vì tính hiếu kỳ nổi loạn, mà là vì hai câu thơ in trên bao thuốc đó cũng giống như ông đã khiến bà rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên…