Khi Mỹ Mãn tỉnh lại, cảm giác mệt mỏi, mê man đã tan đi đôi phần. Thấy trán mình mát mẻ, dễ chịu, cô nheo mắt tò mò đưa tay lên sờ. Túi chườm lạnh sao? Đôi mắt ngái ngủ bỗng mở hẳn ra, ngơ ngác chớp vài cái, cô nhớ ra là mình đang bị ốm.
Đây là nhà mình chăng? Mỹ Mãn lắc lắc đầu, gạt chăn ngồi dậy, cảm giác hơi quen thuộc. Bỗng nhiên một luồng gió lạnh xộc tới, cô với lấy chiếc áo khoác thêm vào. Cổ họng khô khan, đau nhức, cô đành phải đi men theo tường ra phía cửa phòng, muốn đi lấy một cốc nước mát.
Khi mở cửa phòng khách ra, ánh sáng đèn trắng lóa khiến cô không mở nổi mắt, đột nhiên cảm thấy hơi nhức đầu.
Mỹ Mãn còn chưa kịp thích ứng với ánh sáng ngoài phòng khách thì giọng nói của Giả Thiên Hạ đã truyền đến bên tai. Khẩu khí vẫn như mọi khi nửa giả nửa thật, xem ra đùa cợt đã ăn vào bản tính của anh thì phải.
“Tôi là người sản xuất của chương trình đó đúng không? Bây giờ chẳng qua chỉ muốn đổi người dẫn chương trình thôi, không lẽ quyền hạn nhỏ nhoi này cũng không có sao?”
Sau khi im lặng một hồi, anh phát ra một nụ cười lạnh thấu xương: “Nếu như ông cảm thấy chỉ có dùng cái biện pháp diệu kì này mới giữ vững được tỉ lệ bạn xem đài thì rất xin lỗi, phiền ông mời người khác cùng ông chơi trò ân ân ái ái, oán hận tình sầu này nhé!”
Thị giác dần dần hồi phục lại rõ ràng, Mỹ Mãn bắt gặp ngay vẻ kiên quyết, coi trời bằng vung của Giả Thiên Hạ đang ung dung ngồi trên ghế sô pha. Chỉ là đang nói chuyện qua điện thoại thôi mà vẫn có thể cảm nhận được nỗi tức giận sục sôi trong lòng anh. Có thể tưởng tượng nếu như lúc này người đang ở đầu dây bên kia đang đứng trước mặt anh thì nói không chừng sẽ khó tránh được một vụ “huyết án” ghê rợn.
Chẳng thèm nói thêm lời nào, Giả Thiên Hạ bất cần dập điện thoại rồi ném sang một bên, mệt mỏi dùng tay ấn vào thái dương. Một hình ảnh vụt qua mắt rất nhanh nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được sự xuất hiện của Mỹ Mãn. Ngay tức khắc, anh cười tươi như hoa, che giấu đi nét bực bội trên mặt: “Em tỉnh rồi hả?”.
“Ờ…”. Sự thay đổi nhanh chóng của anh khiến Mỹ Mãn không kịp phản ứng, thất thần đáp lại.
Giả Thiên Hạ đứng dậy khỏi ghế sô pha, đôi chân dài sải bước, tiến sát lại gần. Anh dừng lại khi cách cô đúng một đốt ngón tay, mũi họ chạm nhau, và thậm chí Mỹ Mãn cũng có thể cảm nhận được lông mi anh đang lay động. Cô nín thở, trong mắt toát lên vẻ bàng hoàng, đôi chân vừa động đậy, định trốn khỏi Thiên Hạ thì tay của anh đã vòng qua eo, ôm chặt lấy cô.
Khuôn mặt anh càng ngày càng gần… càng ngày càng gần… mãi cho tới khi trán anh chạm nhẹ vào trán cô. Mỹ Mãn nhắm chặt mắt lại, đưa tay lên ôm lấy ngực, những tưởng làm như vậy là có thể khiến cho trái tim mình đập chậm lại. Thông thường những việc tiếp theo sẽ xảy ra là một nụ hôn nồng nhiệt và lãng mạn! Nghĩ vậy, đôi môi của cô bất giác rung lên…
Đợi một lúc lâu, những gì cô nhận được chỉ là câu nói: “Hạ sốt rồi đấy! Có đói không? Anh đã nấu cháo rồi, để anh hâm nóng lại cho em nhé!”
“Hả?”
Anh đứng thẳng người, lùi về phía sau, khoảng cách kéo ra xa, gió lạnh tràn vào khiến cho Mỹ Mãn hắt xì hơi một cái dõng dạc. Cô bần thần nhìn anh lãnh đạm, thản nhiên quay người đi vào bếp. Chiếc lưng ấy vẫn cứ toát lên cái vẻ đường hoàng, đĩnh đạc của một chính nhân quân tử.
Vừa mới quay người, Giả Thiên Hạ đã chẳng thể kìm được một nụ cười tươi rói. Đã quen biết nhau lâu như vậy, anh đương nhiên hiểu được người phụ nữ này đang nghĩ gì. Cưỡng hôn? Suy nghĩ này cũng không tệ chút nào. Có điều anh sợ sẽ không kiềm chế được mình mà tiến sâu thêm nữa. Anh vẫn muốn để cô bồi bổ sinh lực thật tốt, sau đó mới tiếp tục… Như vậy sẽ an tâm và chắc chắn hơn.
Đinh Mỹ Mãn thì hoàn toàn mơ hồ không biết tâm tư anh, ngốc nghếch đứng ngây người ở đó một hồi lâu. Nắm chặt tay lại, cô cốc một cái thật mạnh vào đầu, tự trách mình: “Đinh Mỹ Mãn, mày bị ốm nặng đến mức hồ đồ rồi, người đó là Giả Thiên Hạ, Giả Thiên Hạ đấy!”
Cô đáng lẽ phải coi hắn ta như hùm beo lang sói mà tránh xa mới đúng, sao có thể đứng ngây người ra đó phó mặc cho số phận khi tưởng rằng hắn sắp hôn mình cơ chứ? Lâm Ái nói rất đúng, cô nên bày tỏ thái độ rõ ràng, tránh tên đàn ông thối tha này càng xa càng tốt.
“À đúng rồi, di động của em đã reo gần như cả buổi chiều rồi đấy.”
Câu nói thản nhiên như không thốt ra từ miệng Giả Thiên Hạ, nói xong anh lại quay vào làm tiếp các việc trong bếp. Mỹ Mãn nhắm mắt lại, lắc đầu, tự hỏi liệu có phải mình đã suy nghĩ quá nhiều không. Sau khi nghe lời tuyên bố hùng hồn, hào khí ngút trời ở trong phòng vệ sinh nữ, có lẽ Giả Thiên Hạ đã hết kiên nhẫn với cô rồi. Phụ nữ vây quanh anh ta đếm không xuể, nhắm mắt chọn bừa một cô trong danh bạ điện thoại thì vẫn được một tuyệt sắc giai nhân, sao phải lũn cũn quanh một người hết thời như cô chứ?
Chỉnh đốn lại mớ bòng bong loạn xạ trong đầu, Mỹ Mãn bước về phía ghế sô pha, nơi chiếc “dế yêu” yên nghỉ.
Mới đi được vài bước thì một vật đen nào đó bay về phía cô, còn chưa kịp nhận ra là cái gì thì vật thể lạ đó đã trúng “bốp” ngay vào đầu cô.
“Đau, đau…”
“Có phải em cảm thấy được anh chăm sóc quá sung sướng nên mới đi chân đất không? Muốn bệnh thêm hả?”
“Còn lâu!”. Đinh Mỹ Mãn quyết không chịu lép vế, quát lại một câu, mặt mũi đỏ bừng, chân loạng quạng đi đôi dép lê vừa tấn công cô lúc nãy. Cầm di động lên, Mỹ Mãn lườm anh một cái rồi cằn nhằn: “Tại sao anh không nhận điện thoại giúp tôi chứ?”
“Bởi vì anh không muốn nghe giọng nói của hắn ta”. Lí do này đã đầy đủ và hợp lí chưa nhỉ? Biết chắc rằng Lăng Gia Khang sau khi nghe thấy giọng anh tuyệt đối sẽ không thở ra được lời nào hay ho thì việc quái gì anh phải nhấc máy chứ? Chê cuộc sống quá tươi đẹp nên tìm người mắng mỏ, châm chọc mình sao?
Không cần xem chi tiết tên và số máy, chỉ qua câu nói vừa xong của Giả Thiên Hạ, Mỹ Mãn đã biết thừa “hắn ta” là ai. Tuy nhiên cô vẫn quen tay mở ra xem cho kĩ, có tận mấy chục cuộc gọi nhỡ. Con số này khoa trương quá! Lăng Gia Khang có lòng nhẫn nại thế sao?
Suy đoán của Mỹ Mãn không hề sai lầm. Quả nhiên trong mấy chục cuộc gọi nhỡ kia, chỉ có ba cuộc của Lăng Gia Khang thôi, còn lại là của… Giả Thiên Hạ? Cô không hề nhìn lầm, thực sự là của Giả Thiên Hạ. Không phải anh đã ở bên cạnh, chăm sóc cô cả ngày nay sao? Vậy thì gọi điện thoại cho cô làm gì chứ? Rất nhanh sau đó, Mỹ Mãn nhận ra rằng đó là những cuộc gọi nhỡ của tối hôm qua, có lẽ là do cô cả đêm không về nhà. Không do dự gì nữa, cô ấn nút gọi lại cho Lăng Gia Khang.
Chỉ vài giây sau, trong điện thoại vang lên tiếng nói của phụ nữ: “Số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
Mỹ Mãn nghi hoặc nhìn lại số máy hiển thị trên màn hình rồi ấn nút gọi lần nữa. Vẫn giọng thông báo vô cảm vừa nãy…
Cô đành từ bỏ. Bỗng nhiên tiếng chuông báo tin nhắn vang lên.
“Đang họp, đợi lát nữa anh gọi lại cho em!”
Lời lẽ tiết kiệm, ngắn gọn, đủ ý khiến cô bất giác nhếch mép cười bất lực. Đây cũng không phải ngày đầu tiên quen Lăng Gia Khang, cô thừa biết lúc làm việc thì anh sẽ như thế nào. Cái được gọi là “đợi lát nữa” rất có thể là mãi mãi chẳng đợi được. Bởi vì khi vị đại bận rộn đó họp xong, nói không chừng đã quên khuấy sự việc này mất rồi.
Vừa định xoá mẩu tin nhắn này, Mỹ Mãn mới để ý thấy là cô có rất nhiều tin nhắn chưa đọc.
Có tin nhắn là của giám đốc đài gửi đến an ủi, khá là quan tâm, dặn cô ngày mai cứ ở nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thêm, không cần phải vội đi làm; có tin nhắn của Tiểu Ái, nội dung hoàn toàn là những lời mắng nhiếc Tạ Mục Đường… Hai người bọn họ đã quen biết nhau từ bao giờ nhỉ? Chỉ ốm một trận thôi mà Mỹ Mãn cảm thấy hình như mình đã bỏ lỡ rất nhiều, rất nhiều chuyện hay ho.
Còn đang suy ngẫm thì mấy tin nhắn sau đó khiến cô vô cùng kinh ngạc và bất ngờ, mắt chữ A miệng chữ O, toàn thân cứng đờ, đầu óc loạn xạ.
Thời gian: vẫn là tối qua.
Người gửi tin: Giả Thiên Hạ.
Nội dung:
“Nhận điện thoại đi!”
“Là sinh nhật bố anh, đi ăn cùng anh nhé!”
“Bà xã, anh đầu hàng, cùng lắm là sáng ngày mai anh sẽ yêu cầu đổi người dẫn chương trình, chúng ta tạm thời đình chiến được không? Anh đứng đợi em ngoài quán bar nhé! Nếu như em bắt taxi tới thì nhớ ghi lại biển số xe rồi nhắn cho anh, địa chỉ là…”
“Khốn kiếp, em hãy nhắn lại đi, dù chỉ là tin nhắn trắng, để anh đỡ phải lo lắng được không?”
Nếu như tình cảm của phụ nữ mềm mại tựa nước thì của đàn ông lại dữ dội như lửa, khí thế hùng tráng khiến cho người ta khó thoát khỏi. Giả Thiên Hạ cũng là một người như thế, có lẽ anh không giống như mấy người đàn ông nho nhã, điềm đạm khác biết kìm nén tức giận để bày tỏ tấm chân tình của mình. Nhưng chỉ với mấy dòng tin nhắn đó thôi, cho dù có lẫn cả mấy lời nói tục tằn, vẫn đủ lực phá vỡ hoàn toàn bức tường phòng vệ mà khó khăn lắm Đinh Mỹ Mãn mới thiết lập được.
“Lại đây ăn cháo mau!”. Cháo loãng, vài món ăn kèm, không thiếu cái gì hết, Thiên Hạ đã tận tâm, chu đáo chuẩn bị đầy đủ cho Mỹ Mãn, vậy mà ngước mắt nhìn lên lại bắt gặp bộ dạng ngây đơ ra của cô. Đang ưu tư vì điện thoại của Lăng tú ông sao? Tuy rằng rất tò mò nhưng anh cũng không muốn hỏi cặn kẽ. Cô đang ốm, điều duy nhất anh muốn làm lúc này chính là chăm sóc cô thật tốt, còn tất cả các món nợ khác thì cứ để sau này từ từ tính sổ.
“Cái đó…”. Vừa nói chuyện, Mỹ Mãn mới nhận ra giọng mình khản đặc, sau một hồi húng hắng ho, vứt hết những khó chịu kia đi, cô mới tiếp tục nói: “Tối qua anh đã đợi tôi bao lâu?”
Người phụ nữ sáng nay còn mồm năm miệng mười nói không tin tưởng anh, đột nhiên bây giờ lại thay đổi suy nghĩ. Giả Thiên Hạ lắc đầu ngao ngán, đau xót, mắt lướt nhìn chiếc di động trên tay cô, anh liền nhớ lại mấy dòng tin nhắn gửi cho cô tối qua. Chuyện đã qua rồi, anh không muốn nhắc lại thêm nữa, tránh việc lôi Mạc Tường ra rồi lại cãi cọ rắc rối: “Ra ăn trước đi đã!”
“Lúc nãy anh gọi điện thoại cho giám đốc đài bên anh vì muốn thay Mạc Tường sao?”. Khi Đinh Mỹ Mãn cố chấp thì rất đáng sợ, không phải tuỳ tiện nói vài câu là cho qua chuyện được.
“Ờ”. Anh gật đầu coi như thừa nhận.
“Tại sao chứ?”
“Không phải em không thích cô ta sao?”. Một nhân tố luôn ngăn cản anh “theo đuổi lại bà xã” tất nhiên cần phải được loại bỏ ngay.
“Đúng, vô cùng ghét cô ta!”. Đinh Mỹ Mãn cảm thấy điểm này rất quan trọng, cần phải “thẩm vấn” làm rõ vấn đề. “Không phải anh từng nói: “Tôi và cô ấy đã li hôn rồi, tôi nghĩ những chuyện liên quan đến tôi, cô ấy chắc chẳng có hứng thú gì đâu”sao? Quan hệ giữa hai chúng ta chẳng qua chỉ là vợ chồng cũ mà thôi. Tôi không nên để tâm đến những chuyện liên quan đến anh, vì vậy anh cũng không cần phải giải thích hay làm gì cho tôi hết! Đương nhiên cũng không cần phải vì tôi mà đổi bằng được cô ta.”
“Đinh Mỹ Mãn! Trái tim của em chắc chắc đã bị chó gặm mất hai phần ba, một phần ba còn lại chỉ chuyên dùng để ghi nhớ tội trạng của anh đúng không? EM KHÔNG MỆT MỎI À?”
“Còn anh thì bị chó ăn hết toàn bộ trái tim rồi, sau đó anh lại đi ăn cả tim của chó. Nói tóm lại anh chính xác là lòng lang dạ sói