i cô đến để bắt gian tình chứ, hôm nay anh Giả rất ngoan ngoãn mà.”
Đúng là các vụ xì căng đan luôn có sức hút lạ kì với mọi người xung quanh, ngay cả anh phục vụ quán bar cũng hỏi han vẻ quan tâm.
Mỹ Mãn cười trừ không nói gì nữa, nếu như nói tiếp, biết đâu anh ta sẽ buột miệng nói ra câu: “Anh Lăng không đến đây cùng cô sao?”.
“Cô tới đây một mình sao? Anh Lăng không đi tới đây cùng cô ư?”
Thấy chưa, thấy chưa? Không ngờ lại hỏi thật!
Ngay vào lúc Mỹ Mãn không biết phải ứng phó thế nào thì có một giọng nói giải nguy cho cô: “Ấy! Mỹ Mãn, sao trùng hợp vậy? Từ bao giờ em cũng đến chơi quán bar thế? Biết trước thế này đã bảo Giả Thiên Hạ dắt em theo cùng!”
“Đúng thế, đúng thế!”. Cô đáp bừa, lần đầu tiên trong đời Mỹ Mãn cảm thấy Tạ Mục Đường đáng yêu, dễ mến đến vậy.
Khi đã đến nơi, phía trong còn có người mở cửa tiếp đón, thấy không thể nào gặng hỏi thêm được chút tin tức nào, anh phục vụ rắc rối kia cuối cùng cũng đành rời khỏi.
Mỹ Mãn vừa bước vào trong phòng thì mùi rượu nồng nặc xộc ngay vào mũi, cô đưa mắt tìm kiếm khắp nơi, chỉ nhìn thấy hai người đàn ông lạ mặt đang mặc áo khoác ngoài vào. Cô hỏi thẳng luôn: “Giả Thiên Hạ đâu rồi?”.
“Anh ta say, được dìu vào nhà vệ sinh nôn mửa rồi”. Xem ra Tạ Mục Đường còn tỉnh táo hơn.
“Ồ, người mà cả buổi tối nay Giả Thiên Hạ lầm bầm trong miệng mãi không thôi cuối cùng cũng tới rồi”. Một người đàn ông mặc vest chỉnh tề đã ra đến cửa rồi còn đột nhiên dừng lại góp chuyện. Sau khi nhìn thấy ánh mắt ngây ngô của Đinh Mỹ Mãn, ông không ngần ngại tự giới thiệu: “Cô Đinh, cô không nhớ tôi sao? Chúng ta đã gặp nhau rồi mà, lại còn nói chuyện vài câu rồi. Ở một bữa tiệc cao cấp gần đây đó, Tiểu Ái chính là người đại diện phát ngôn cho công ty chúng tôi mà.”
“À… ông chủ Lưu…”. Mỹ Mãn trông có vẻ hoảng hốt tột cùng, cô vẫn chưa nhận ra câu nói của cô chưa kết thúc. Tạ Mục Đường thấy đuôi mép cô giật giật liên hồi.
“Tôi họ Dương mà!”. Người đối diện chỉ còn biết cười trừ, sửa lại nhầm lẫn của cô.
“Như nhau, như nhau cả thôi! Tất cả con cái dân tộc Trung Hoa đều chung một nhà mà.”
“Ồ!”. Tạ Mục Đường chẳng nể mặt vợ bạn mà bật cười thành tiếng, đúng là nay đã khác xưa, Đinh Mỹ Mãn bây giờ đã biết cách làm đẹp lòng đôi bên rồi.
Không khí yên lặng lúc nãy bỗng nhiên ồn ào hẳn lên, ông chủ Dương không để bụng mà cười nói: “Lần trước tôi bận quá, tiếp đón không chu đáo nên không có cơ hội nói chuyện nhiều cùng cô. Lúc nãy nghe Thiên Hạ nhắc tới chương trình mới của cô, tôi cảm thấy nó rất có tiềm năng. Đây là danh thiếp của tôi, nếu như cô cần tìm nhà đầu tư, xin cứ gọi cho tôi nhé!”
“Nhất định, nhất định rồi, cảm ơn ngài nhiều!”. Mỹ Mãn nhanh chóng nhận danh thiếp, có người chủ động đề nghị được đầu tư, những cơ hội thế này mà để tuột mất thì đúng là kẻ ngốc nghếch.
“Vậy mọi người cứ nói chuyện tiếp đi, tôi xin cáo từ trước!”
Mắt tít lại, chính xác thì ông chủ Dương đã dắt theo một người đàn ông lạ mặt khác đi khỏi đó với nụ cười tươi rói. Khác hoàn toàn so với ông chủ Dương hôm trước cô gặp ở buổi tiệc, lúc đó người ta bận tới mức chẳng buồn nhìn cô lấy một lần. Tuy được Tiểu Ái dắt tới giới thiệu nhưng ngay sau khi nghe cô nói muốn kêu gọi đầu tư, ông ta đã tìm ngay một cái cớ rút lui.
Mải nhìn theo bóng dáng rời đi của người đàn ông giàu có đó, mãi một lúc sau Mỹ Mãn mới định thần lại, cười tươi như hoa: “Con người này thay đổi nhanh như chong chóng, lần trước còn chẳng thèm nhìn tôi lấy một lần.”
“Thế em tưởng mọi chuyện dễ thế sao? Thiên Hạ đã bị người ta trút bao nhiêu rượu mới đổi lại được món tiền đầu tư này cho em đấy!”. Tạ Mục Đường tựa vào mép cửa, kể lể rằng Giả Thiên Hạ đã dùng trăm phương ngàn kế, nào là mĩ nhân kế, mối quan hệ, hi sinh cả chương trình của mình… để lấy lòng người ta. Đinh Mỹ Mãn thực sự phải biết chồng cô quan tâm và tình cảm đến mức nào.
Cô ngạc nhiên tới mức há hốc miệng, chẳng biết phải nói thêm điều gì.
Thông tin này thật sự nằm ngoài dự kiến của cô, cho dù có là người lòng lang dạ sói cũng không cách nào tỏ ra như không có chuyện gì được. Mỹ Mãn cảm thấy tim đập loạn nhịp, cảm giác xót xa, nhức nhối lan tràn trên từng ngóc ngách cơ thể cô. Mũi cô hơi cay cay, tê tê. Tình yêu năm xưa vốn dĩ gần đây đã không yên phận mà tràn lên trong tim nay được dịp bỗng dâng trào tuôn chảy, như cơn lũ không thể nào khống chế, kím nén xuống được. Cảm giác này khiến cho cô thực sự muốn khóc ngay tại đây.
Những xao động dữ dội kích thích dòng lệ trong cô không đơn thuần chỉ vì cảm động mà còn bởi cô đang cảm thấy trái tim mình bị giằng xé. Nếu như anh vẫn luôn tốt với cô đến vậy, tại sao đến bây giờ cô mới nhận ra? Còn nếu như gần đây, lòng tốt đó mới nảy sinh trong anh, thì tại sao lại chọn đúng thời điểm khi họ đã chia tay nhau mà thể hiện chứ? Những chuyện đã xảy ra trong quá khứ chẳng thể nào xoá nhoà đi được, cô chẳng thể giống như trước kia, không màng bất cứ thứ gì, ngốc nghếch chỉ biết yêu mình anh thôi. Nhưng cô cũng không thể nhẫn tâm coi như không nghe không thấy, nói cho cùng thì trái tim con người cũng là máu thịt, cũng biết đau đớn, biết yêu thương mà!
Mỹ Mãn còn đang chìm trong suy nghĩ thì phía trước truyền tới giọng nói chói tai của mấy cô gái xa lạ: “Người đằng kia không phải là Đinh Mỹ Mãn sao? Cô ta tới đây làm gì? Hừm, đeo bám cũng gắt gao quá nhỉ!”
“Ha, chắc là bị Lăng Gia Khang “đá” rồi, bây giờ lại quay lại tìm Giả Thiên Hạ đây. Đúng là con người mà, đều tầm thường như vậy thôi!”
“Ây dà, vậy thì anh Thiên Hạ cũng phải chấp nhận cô ta thì mới được chứ!”
“Cũng đúng nhỉ! Nếu như coi trọng cô ta thì anh ấy còn tới quán bar làm gì?”
…
Họ cố ý nói to như vậy làm cái gì chứ? Sợ cô không nghe thấy chắc? Mỹ Mãn tạm dẹp lại những rắc rối trong lòng, cau mày lườm mấy cô gái kia. Lúc này cô mới chợt nhận ra những người đó không chỉ là cô A, anh B, chị C nào đó đi ngang qua ngứa mồm lên tiếng mà xem ra họ cũng có liên quan tới cô. Đó là ba người phụ nữ ăn vận thời trang kiểu hộp đêm, nhan sắc có thừa, thân hình vô cùng hấp dẫn… Đương nhiên những cái đó không phải điểm quan trọng. Cái chính là người đàn ông mà họ đang hợp sức đỡ đi không ai khác ngoài Giả Thiên Hạ.
“Em, em… em đừng có kích động quá, đừng có hiểu lầm! Gần đây cậu ấy không hề “hái hoa dại ven đường” đâu. Chắc chắn là nôn mửa rồi nằm liệt trong nhà vệ sinh, ba cô này thấy quen quen nên đỡ giúp về đây đấy thôi”. Biết thừa tính cách dễ bị kích động rồi nổi giận đùng đùng của Mỹ Mãn, Tạ Mục Đường nhanh chóng giải thích giúp bạn, cho dù “ba cô người quen” này anh chưa từng gặp mặt và nghe nói bao giờ. Có trời mới biết liệu có phải sau khi say mèm, Giả Thiên Hạ lại ngựa quen đường cũ, lúc chạy đi nôn mửa đã kịp “đánh mắt đưa tình” với mấy cô này không!
“Tôi, tôi… tôi không kích động”. Bàn tay đang nắm chặt vội buông xuống, sau đó nắm chặt lại rồi lại buông ra, cứ như vậy ba, bốn lần, cuối cùng Mỹ Mãn cũng có thể khiến bản thân bình tĩnh lại: “Anh đi qua đó đi!”
“Anh sao?”. Mục Đường qua đó làm cái gì chứ, người ta đã dìu về đến tận phòng rồi còn gì.
“Anh không đi thì tôi sẽ đi!”. Mỹ Mãn dùng hành động để chứng minh mình đang rất bình tĩnh, rất tỉnh táo. Tỉnh táo tới mức cô có thể nhận ra rằng một mình mình không đủ lực để chống chọi với mấy người phụ nữ ghê gớm kia. Nói không chừng lại bị cười nhạo, phỉ báng một trận, chắc chắn không thể nào giúp anh “diệt trừ hậu hoạ” được, cô cần phải làm một cái gì đó thật hoành tráng để “diệt tận gốc, trốc tận rễ” mệnh đào hoa giúp anh.
Tạ Mục Đường ngây người ra một hồi lâu mới lấy lại được hồn vía. Có lẽ cô đã hiểu sai hoàn toàn ý nghĩa của hai từ “bình tĩnh”.
Vội vàng giải thích giúp Giả Thiên Hạ, ra sức áp chế nỗi tức giận sôi sục trong lòng cô, mục đích của anh chính là để Đinh Mỹ Mãn không “so đo, tranh chấp” cùng ba người phụ nữ ấy. Còn bây giờ thì sao, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?
Đinh Mỹ Mãn khí thế ngút trời, dưới con mắt của những người không rành rọt chân tướng thì lúc này cô tựa như một vị nữ vương cao quý. Mỹ Mãn bẻ lại cổ áo, đi giày cao gót, chặn ngay trước mặt ba người phụ nữ kia. Chỉ một cái cau mày đã khiến họ tạm thời ngậm miệng lại, tiếp theo đó là một câu nói rất thẳng thắn của Mỹ Mãn: “Giao anh ta lại cho tôi!”
“Cô dựa vào cái gì chứ?”. Sau một vài giây hoảng hốt, sợ sệt, một trong số ba cô nàng kia lấy lại được bình tĩnh đưa ra một câu đầy thách thức. Những nụ cười nhạo và vẻ mặt khiêu khích giống như đang nói với Mỹ Mãn rằng: “Phiền chị hãy nhìn rõ lại thân phận, địa vị của mình rồi hãy đến đòi người!”.
“Dựa vào việc tôi là vợ cũ của anh ta”. Nếu muốn so về vẻ ngoài nóng bỏng, quyến rũ hay khả năng thu hút đàn ông, cô biết thừa mình chẳng bằng ai. Nhưng nếu như đấu về khả năng khẳng định quyền sở hữu người đàn ông của mình thì kinh nghiệm của cô rất phong phú.
“Ha ha, ây dà, chết cười mất thôi! Tự cô cũng biết mình là vợ cũ, bị Mạc Tường nói cho như thế rồi còn chưa đủ, còn muốn thêm vài câu châm chọc của bọn tôi sao? Vậy thì tôi sẽ cho cô được toại nguyện, tôi không ngại nói lại thêm lần nữa, “chồng cũ” là từ chỉ thời quá khứ đã qua. Vợ cũ… vợ cũ thì đã sao chứ?”
“Không sao cả, chỉ là tôi muốn công bằng thôi”. Cô quay về phía khác, để ngăn cản hết mọi lời lẽ khiêu khích, đả kích, cô hất cằm ra hiệu cho bọn họ nhìn về phía Tạ Mục Đường đang đi dần về hướng này: “Đã nhìn thấy người đàn ông kia chưa? Ngày xưa, tôi quyết định như vậy chính là vì chuyện của anh ta với Giả Thiên Hạ đấy. Tôi không mong muốn tình địch của mình lại là đàn ông. Tình yêu của bọn họ thật quá vĩ đại, vượt qua cả rào cản thế tục, trước giờ họ vẫn đắng cay, ngọt bùi cùng nhau chia sẻ. Ngay bản thân tôi cũng bị họ làm cho cảm động, các người nỡ lòng nào xen vào giữa hai người họ sao? Cố tình tạo ra hiểu lầm để chia cắt đôi uyên ương đó sao?”
“Có… có thật không?”. Giả Thiên Hạ là người đồng tính? Đây chắc chắn là một tin tức rất nhạy cảm và gây chấn động. Nếu như là do người khác tiết lộ thì bọn họ đã cười nhạt cho qua, nhưng người nói, không ai khác, chính là vợ cũ của anh ta. Hơn nữa, vẻ mặt Đinh Mỹ Mãn lại vô cùng nghiêm túc, cho nên giá trị và mức độ đáng tin cậy của tin tức này lại ở một đẳng cấp hoàn toàn khác.
“Đừng có tưởng mọi khi anh ta dính nhiều xì căng đan với phụ nữ là anh ta thích phụ nữ nhé, thực ra đều là tung hoả mù lừa gạt mọi người thôi! Các người không tin sao? Mở to mắt ra mà nhìn!”. Vừa nói, Đinh Mỹ Mãn vừa quay người lại, cười tươi như hoa nhìn Tạ Mục Đường vừa mới đi đến cạnh bên cô: “A Đường, tôi đã kiệt sức rồi, mau qua giúp đỡ lấy Thiên Hạ này!”
A… A Đường?!!!
Cách xưng hô này không hề lạ lẫm, đây cũng không phải lần đầu tiên có người gọi anh như thế, nhưng câu đó lại thốt ra từ miệng Đinh Mỹ Mãn khiến cho anh dựng cả tóc gáy, “đánh hơi” được một âm mưu thâm độc nào đó đang được tiến hành. Sau khi nhìn qua một lượt mấy người phụ nữ trước mặt, điều duy nhất hiện lên trong đầu anh lúc này là giải quyết êm thấm mọi sự. Trước tiên là đi qua đỡ lấy Giả Thiên Hạ, sau đó rời khỏi đây, vậy là mọi thứ sẽ kết thúc tốt đẹp.