“Đi ngăn cản. Đừng quan tâm. Đi ngăn cản. Đừng quan tâm. Đi ngăn cản…”.
Một nam nhi đại trượng phu trốn ở phòng làm việc chơi trò tung đồng xu theo ý trời mà đưa ra đối sách, thực sự rất nực cười!
Đúng vậy, thật vô cùng nực cười. Thiên Hạ đưa mắt liếc nhìn hình ảnh phản chiếu trong tấm cửa kính, nhận ra hành động lúc này của mình thật ngốc nghếch biết bao. Nếu như đã không muốn cô và tên Lăng tú ông đó tiến vào lễ đường kết hôn, thì trực tiếp chạy đi ngăn cản, ngồi đây vùng vẫy thì có ích gì chứ? Đợi đến khi anh giải quyết mâu thuẫn xong nói không chừng người ta đã vui mừng đón đứa con đầu lòng, chỉ còn thiếu nước gửi thiệp mời dự tiệc đầy tháng cho anh nữa mà thôi. Lẽ nào, đến tận lúc đấy mà anh vẫn còn ngồi đây tung đồng xu tìm ra đối sách xem liệu có nên ngăn cản cô kết hôn với người khác hay không sao?
Nghĩ như vậy, Giả Thiên Hạ bật người đứng dậy, chỉnh lại áo khoác ngoài, khí thế phừng phừng định trực tiếp xông thẳng sang phòng trà nước. Cho dù có bắt cô lao động đến chết, anh cũng quyết không để cô có thời gian tạo chiếc sừng cắm lên đầu anh.
Nhưng điều anh không tưởng tượng được là hình như mình đã tới muộn rồi, tìm khắp một lượt trong ngoài, thậm chí xông cả vào nhà vệ sinh mà cũng chẳng thể nào thấy bóng dáng người phụ nữ đó.
“Đinh Mỹ Mãn đâu rồi?”. Cuối cùng anh đành dừng bước, thét lớn hỏi mọi người về tung tích của cô mà suýt chút nữa làm nổ tung cả đài truyền hình.
Anh giám chế lén nhìn Thiên Hạ, thầm nghĩ đến xuất thân oanh liệt, hoành tráng và cả địa vị được sủng ái hết mình của anh trong đài truyền hình, thì biết chắc đây là một người không nên đắc tội. Sau vài tiếng hắng giọng, anh giám chế đó mới nhẹ nhàng trả lời: “Tôi sai cô ấy đi chạy tin tức rồi”.
“Hả?”. Thiên Hạ ngạc nhiên, nhìn lướt qua người đàn ông đã trả lời mình, khuôn mặt cau có dần thả lỏng, miệng anh bỗng nhoẻn cười vui vẻ: “Làm rất tốt, rất tốt, rất tốt”.
“Anh quá khen, quá khen rồi, ha ha”. Anh giám chế vội lau đi mồ hôi đẫm trên trán, đối mặt với những người thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn thời tiết này, anh cũng chỉ đành khéo léo bồi theo mà thôi.
“Tin tức gì thế? Ở đâu vậy?”. Để xác định lại lần nữa rằng tuyệt đối cô với Lăng Gia Khang không ở cạnh nhau, anh buộc phải hỏi cho thật kĩ càng.
“Là tin tức cơ mật…”. Sau khi cảm nhận được luồng sát khí đang phừng phừng ở kế bên, anh giám chế nuốt nước miếng, rồi nói tiếp: “Tuy là chuyện cơ mật, nhưng đương nhiên là không cần phải bảo mật với anh, ha ha, ha ha. Đó là một nơi bán đấu giá kiêm buôn lậu đồ cổ, tôi bảo cô ấy đi đến đó thăm dò tình hình, tiện thể dùng camera ẩn ghi hình mang về…”.
“Khu bán đấu giá nhà họ Ngụy ư?”. Khác hẳn bộ dạng dễ kích động, nổi nóng ban nãy, sắc mặt anh dần chuyển sang trắng bệch.
“Trời ạ, anh cũng nghe nói đến khu đấu giá của nhà họ sao?”.
Im lặng giây lát, mọi người dường như nghe được tiếng nguyền rủa không mấy rõ ràng trong miệng Giả Thiên Hạ.
Ngay lúc họ còn đang tưởng mình đã nghe nhầm thì anh lại tiếp tục nói, giọng điệu rất nhẹ nhàng, không thể hiểu nổi tâm trạng ẩn bên trong: “Muốn “khui” được một tin tức gây chấn động lớn, lại không muốn bản thân mình mạo hiểm, cho nên mới đùn đẩy để Đinh Mỹ Mãn đi đúng không? Nếu như có chuyện gì bất trắc xảy ra, anh cũng không cần phải chịu trách nhiệm. Nhưng nếu như không có chuyện gì, vậy là tốt nhất, anh sẽ giành lấy công lao, có đúng không?”.
“À… cái đó…”. Thật đúng là, những chuyện như vậy đáng lẽ không nên nói trắng ra như thế!
Rất tốt, anh giám chế này lại còn dám bày tỏ nét mặt “đồng đạo thấu hiểu nhau” thế nữa. Giả Thiên Hạ mím chặt môi, ánh mắt phát ra một luồng sát khí đằng đằng vô cùng nguy hiểm. Giây lát sau, anh cất bước đi, khi lướt qua anh giám chế, anh cảnh cáo: “Bây giờ tốt nhất anh nên về nhà thắp hương cầu mong người phụ nữ của tôi bình an vô sự đi”.
Anh giám chế toát hết cả mồ hôi, nhìn theo hình dáng ngày càng xa của Giả Thiên Hạ. Người phụ nữ của anh ấy? Đinh Mỹ Mãn sao?
Vậy nếu như Đinh Mỹ Mãn gặp phải chuyện gì thì anh sẽ gặp phải kết cục thế nào? Vấn đề này vô cùng quan trọng, nhưng Giả Thiên Hạ chẳng buồn nhắc tới, anh giám chế lại càng chẳng có gan vặn hỏi đến cùng.
ღ ღ ღ Chỗ bán đấu giá ở trong một căn biệt thự màu đỏ hai tầng nằm ở vùng ngoại ô xa xôi. Trời đang rất lạnh, tuyết bay bay đầy trời, rất nhỏ nhưng lại mau hạt, vừa chạm đất là tan chảy thành nước, khiến cho cả con phố trở nên lầy lội. Mỹ Mãn ôm chặt quần áo, bước đi ngoan cường trong gió, mãi cho tới khi đến nơi bán đấu giá, cảm nhận được hơi ấm phả vào khuôn mặt mình, cô mới cảm thấy dễ chịu, ấm áp hơn.
Kể từ bé tới giờ thì đây là lần đầu tiên Đinh Mỹ Mãn tới một nơi bán đấu giá kiểu này. Điểm khác biệt so với những gì cô nhìn thấy trên tivi là không hề có người ngồi hét giá, cũng chẳng có những người nhìn trông dáng vẻ vô cùng giàu có. Cả đại sảnh đều rất yên tĩnh, trông giống như một quá cà phê, chỉ thỉnh thoảng mới có người đến hỏi giá khởi điểm của đồ vật ở trong ảnh. Cô nhân viên đại sảnh dẫn Mỹ Mãn tới vị trí khuất nhất, tận tình bê cho cô một ly trà nóng cùng tập san ảnh các cổ vật được đấu giá gần đây. Trước lúc rời đi, cô nhân viên ấy tươi cười nói: “Không làm phiền quý khách nữa, mời quý khách từ từ thưởng thức. Nếu như muốn biết thêm điều gì, xin vui lòng cứ tìm tôi, tôi sẽ bảo người giảng giải chi tiết, tỉ mỉ cho quý khách”.
Mỹ Mãn là người vô cùng chủ quan, sau ấn tượng đầu tiên hết sức tốt đẹp, cô khó lòng nhớ tới những lời cảnh báo lúc trước của anh giám chế khi còn ở đài truyền hình. Một nơi bán đấu giá với chất lượng và thái độ phục vụ tận tình như thế này, sao có thể là một nơi buôn lậu đồ cổ chuyên lừa đảo được chứ?
Nghĩ vây, cô liền nhìn ngó xung quanh, suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì.
Bên cạnh cô là một chiếc cửa sổ lớn, phần ban công phía ngoài cửa sổ được cải tạo thành một gian trưng bày, dưới vô số các loại hoa cỏ điểm xuyết là hàng loạt các loại bình, chậu mà cô nhìn chẳng hiểu gì hết.
Trong đại sảnh còn bày rất nhiều bức tranh sơn thủy, còn có người đang giảng giải cho khách ghé thăm về niên đại và lịch sử bức tranh nữa.
Ngay vào lúc cô cho rằng sẽ chẳng nhận được bất cứ thu hoạch nào giá trị hết, đang định ra về, thì cô nhân viên phục vụ tận tình ban nãy lại đến cạnh nói: “Xin hỏi, cô có phải họ Đinh không ạ?”.
“Hả?”. Cô vô cùng kinh ngạc, thật không ngờ danh tiếng của cô đã bay đến khắp nơi như vậy!
“Là cô Đinh Mỹ Mãn phải không ạ?”. Cô nhân viên hỏi lại lần nữa.
“Ừm đúng”. Cô gật đầu lia lịa, cho rằng cuối cùng đã gặp người có con mắt nhìn tinh tế, nói không chừng đây là một khán giả trung thành với chương trình của cô cũng nên.
Không ngờ, người ta chỉ nhẹ nhàng gật đầu rồi nói: “Ông chủ chúng tôi muốn mời cô vào bên trong bàn chuyện”.
“Ông chủ?”. Mỹ Mãn lặng người, ngẫm nghĩ lại kĩ xem trong những người bạn mình quen biết, có ai làm trong ngành đấu giá không, cuối cùng chỉ có thể đưa ra một kết luận: “Tôi không quen ông chủ của các cô”.
“Ông chủ nói chỉ cần cô nhìn thấy ngài ấy là sẽ nhớ ra ngay”.
Trong tình huống mơ mơ hồ hồ ấy, Đinh Mỹ Mãn vẫn dũng cảm đi theo cô nhân viên đó qua một hành lang dài, rồi qua cầu thang, bước lên tầng hai. Trên đường đi, cô nhân viên chẳng nói câu nào khiến cho không khí càng ngày càng trở nên kì lạ. Càng đi sâu vào trong, cô càng cảm thấy bất thường, ngay lúc đang định tìm một cái cớ để thoát thân, thì cô nhân viên đó dừng ngay lại bên một cánh cửa màu trắng, gõ cửa một cách lịch sự, lễ phép.
“Để cô ấy vào đi”.
Giọng nói trầm trầm vọng ra, có vẻ chủ nhân của tiếng nói đó còn khá trẻ, nhưng Mỹ Mãn chẳng nhớ ra là ai cả.
Cô nhân viên đó sau khi dẫn Đinh Mỹ Mãn vào tận nơi liền cung kính quay người đi ra. Mỹ Mãn nhìn theo bóng cô nhân viên cho đến khi khuất hẳn, sau đó nhanh chóng quay lại nhìn chiếc bàn làm việc trước mặt. Người đàn ông ngồi ở chiếc bàn đó tầm khoảng ngoài ba mươi, đang vùi đầu tìm đống hồ sơ, tài liệu, ăn vận hết sức thoải mái, nhìn chẳng giống ông chủ khu bán đấu giá chút nào. Dường như cảm nhận được ánh mắt soi xét của Mỹ Mãn, anh ta liền gác đống hồ sơ sang một bên, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cô rồi cười.
Nụ cười chính tà khó đoán cộng thêm chiếc sẹo dài trên mặt đã khiến mọi kí ức của Mỹ Mãn trở lại ngay tức thì: “Là anh sao?”.
Đúng vậy, cô đích thực đã gặp người đàn ông này, ở ngay nhà hàng Ý kì quái mà Giả Vượng Bảo đã xúi bẩy cô tới, chính người đàn ông này đã khiến cho Giả Thiên Hạ có những thái độ khác thường.
“Xem ra thì cô đã nhớ ra tôi”. Người đàn ông mặt sẹo rất hài lòng với trí nhớ của cô. “Đinh Mỹ Mãn, vợ cũ của Giả Thiên Hạ, tám tuổi thì nhập học, từng theo học chương trình dạy thử nghiệm , là đội viên đội tuyên truyền… sau khi tốt nghiệp trở thành người dẫn chương trình truyền hình nổi tiếng một thời. Sau khi li hôn với Giả Thiên Hạ đã biến mất một khoảng thời gian, sau đó lại khiến mọi người chú ý với tư cách là một nhà sản xuất, gần đây nghe nói cô bị điều động đi làm phóng viên, đúng không?”.
Người đó đã nói rất lâu, bắt đầu từ khi cô học tiểu học cho tới lúc học đại học, thậm chí còn biết cả các thông tin gia đình liên quan, tình trạng bố mẹ, không thiếu điều gì.
Cô không còn vẻ mặt đầy kinh ngạc như trước đó nữa, trực giác cho cô biết, người này không phải là người lương thiện gì, cô mím chặt môi, không tỏ thái độ, chờ cho tới khi hắn ta tiếp tục nói chuyện.
“Đừng nói với tôi là cô đột nhiên có hứng thú với đồ cổ đấy? Theo như hiểu biết của tôi, thì tất cả số tài sản cô có hiện nay chưa chắc đã mua nổi thứ đồ cổ có giá bán khởi điểm thấp nhất tại đây”.
“Đúng thật là tôi bỗng nhiên thấy có hứng với đồ cổ. Tôi có khu vườn nho hiện nay đang chuẩn bị bán cho người khác, cho nên sắp tới cũng có chút tiền dư trong tay. Có điều miệng ăn núi lở, nghe người ta đồn đầu tư vào cổ vật đem lại lãi suất cao, nên tôi tới thăm dò trước. Nếu như chúng ta cũng được coi là có quen biết, chi bằng anh giới thiệu giúp tôi một số cổ vật có giá trị đầu tư cao ở đây đi”. Cô cười ngốc ngếch. Dù gì thì mọi người cũng đều nói cô ngốc, trong thời khắc quan trọng này, có ngốc thêm chút nữa cũng chẳng sao hết!
Đối phương im lặng giây lát, đôi mắt đáng sợ đó cứ nhìn chằm chằm vào cô, tỉ mỉ nắm bắt mọi biểu hiện dù nhỏ nhất trên khuôn mặt cô. Nhìn cô đích thực là rất tự nhiên, không hề có chút căng thẳng, sợ hãi như người đó đã dự liệu, những lời vừa nói cũng không giống như nói dối. Cho dù là vậy thì hắn cũng không có ý định tha cho cô dễ dàng như thế: “Đến chỗ tôi để đầu tư cổ vật? Dựa vào quan hệ giữa cô với Giả Thiên Hạ, anh ta liệu có thể để cô bỏ tiền ra mua thứ hàng lỗ vốn này sao?”.
“Anh hoàn toàn hiểu lầm rồi, tôi với Giả Thiên Hạ hoàn toàn là quan hệ vợ chồng cũ, chắc không phải anh muốn moi tin tức gì từ miệng tôi để bán cho các tạp chí lá cải đấy chứ? Trời ạ, bỏ cuộc đi thôi, nếu như nhất định phải nói tôi với anh ta có quan hệ gì thì có lẽ đó sẽ là kẻ thù. Loại đàn ông thối tha chỉ nhìn thấy người mới cười vui không nhìn thấy người xưa khóc đó, tôi chỉ muốn nguyền rủa cho anh ta mắc căn bệnh t