a chẳng qua chỉ phái người mang tặng một chiếc xe đạp đến thôi, thế mà vợ anh đã sung sướng “vẫy đuôi tít mù”, bỏ mình anh ở lại!!!
Đúng là “cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng”, muốn nhịn mà không được. Anh ngẩng đầu lên trời than thở một câu: “Cho dù là tự tạo nghiệt, chịu thiệt thòi thì cũng phải có giới hạn thôi chứ!”
“Anh Thiên… Thiên Hạ… mọi người đang chờ ý kiến của anh đấy!”. Đã sắp đến giờ tan sở rồi mà cuộc họp chuyên môn trong đài vẫn còn trong giai đoạn căng thẳng, hồi hộp. Là một người quyết đoán, có khả năng ngăn chặn mọi mâu thuẫn, tranh cãi, nhưng lời Giả Thiên Hạ thốt ra lại hoàn toàn chẳng liên quan gì đến chủ đề hiện tại. Cho nên, cậu trợ lí ngồi kế bên nhìn thấy cấp trên cả ngày trong tình trạng tâm hồn bay bổng nơi nào, đành lên tiếng nhắc nhở.
“Ý kiến gì cơ?”. Giả Thiên Hạ chớp mắt, chẳng buồn che đậy việc mình ngẩn ngơ nãy giờ.
“Cậu cũng biết tôi đã lôi kéo Mạc Tường từ rất lâu rồi, mãi cô ấy mới chịu gật đầu đồng ý…”. Giám đốc đài đích thân “lâm trận”, ông tỏ ra khoan dung, phớt lờ sự phân tâm của cấp dưới, chẳng ngần ngại nói lại chủ đề chính của cuộc họp lần này.
“Ông là giám đốc đài, ông quyết là được, liên quan quái gì đến tôi?”. Điều động nhân lực, tranh cướp nhân tài với các đài đối thủ… tất cả những chuyện này đều hết sức bình thường trong giới. Giả Thiên Hạ thực lòng không hiểu nổi tại sao lại phải đem chuyện này ra bàn bạc trong cuộc họp.
Ông giám đốc châm thuốc, nheo nheo mắt, tự hỏi có phải hôm nay Giả Thiên Hạ đi làm mà quên mang theo não hay không. Cuối cùng ông nén giận, bình tĩnh nói lại một lần nữa chủ đề ban nãy gây nhiều tranh cãi trong cuộc họp: “Là như thế này, không phải Lợi Lợi xin nghỉ kết hôn sao? Có lẽ cậu vẫn chưa tìm được người thích hợp để thay thế phải không? Tiểu Tường thì thế nào?”
“Không được!”. Giả Thiên Hạ bỗng nhiên nghiêm nghị, đưa ra một đáp án không thể nào ngắn gọn hơn.
“Tại sao chứ?”. Câu trả lời của Thiên Hạ cũng được coi là một đáp án nằm sẵn trong dự liệu của mọi người, ông giám đốc không mấy ngạc nhiên, chỉ là muốn hỏi cho ra ngọn ngành. Nhìn thấy Giả Thiên Hạ lặng im không nói thêm lời nào, ông thẳng thắn hỏi anh: “Là vì Đinh Mỹ Mãn sao? Hay là tôi không mời Tiểu Tường sang làm nữa, tìm Đinh Mỹ Mãn đến cho cậu nhé!”
“Ý kiến này rất hay, ông có cách nào kéo cô ấy về đây không?”. Giả Thiên Hạ dựng thẳng lưng lên, lấy lại tinh thần, mỉm cười chờ đợi.
Cậu ta định làm thật sao?
“Thôi bỏ đi, tôi và cô ấy rất khó cộng tác cùng nhau. Cứ như vậy đi, kết thúc cuộc họp, chúng ta nghỉ thôi!”. Tình hình hiện nay đã quá rắc rối rồi, anh khó lòng mà tưởng tượng được khi cùng làm việc với Mỹ Mãn thì cảnh tượng sẽ rối loạn, ồn ào đến mức độ nào nữa.
Đối với những người làm công ăn lương thì chẳng có gì “cuốn hút” hơn cái câu “chúng ta nghỉ thôi!”. Cho nên ngay khi câu nói của Giả Thiên Hạ vừa dứt thì tất cả mọi người đều thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về.
“Tan họp cái gì, về nhà cái gì, sự việc vẫn còn chưa giải quyết rõ ràng, ở đây ai mới là người quyết định chứ?”. Uy nghiêm của giám đốc đài bị tổn thương nghiêm trọng, ông thật sự khó chấp nhận được điều này.
“Chú ơi, bây giờ cháu phải về để kịp đón vợ cháu. Chẳng nhẽ chuyện này chú cũng muốn quản lí sao? Nếu như chú hại cháu cô đơn đến già thì chú cứ đợi đấy mà tuyệt tử tuyệt tôn!”. Thiên Hạ tự nhận thấy mình là một nhân viên rất xuất sắc. Cấp trên muốn dụ dỗ nhân tài ở đâu, anh chẳng can thiệp. Nhưng dù là người tốt tính đến mấy thì cũng phải có giới hạn của nó. Yêu cầu duy nhất là không được tuỳ tiện động đến chương trình của anh. Đặc biệt là khi hành động đó có khả năng làm xấu đi mối quan hệ mà khó khăn lắm mới tiến triển được đôi chút giữa anh và Mỹ Mãn. Muốn anh đồng ý sao? Đúng là quá ngây thơ, nằm mơ giữa ban ngày!
Cuối cùng, trước thái độ tức giận và kiên quyết của giám đốc đài, Giả Thiên Hạ đã tung ra chiêu “hiểm độc” gói gọn trong một câu: “Có cô ta thì không có tôi!”. Tất nhiên chiêu thức này đã làm anh thoả nguyện, hài lòng rời khỏi phòng họp để đến trước cổng đài truyền hình nơi Mỹ Mãn làm việc đúng giờ.
Bất hạnh làm sao, lần này anh trở nên ngốc nghếch đến mức đáng thương, tự chốc khổ vào thân!
Ở phía trước, cách xe anh không bao xa, một bóng người quen thuộc đang nhanh chóng bước lại.
Giới tính: Nam
Bề ngoài: Hừ, giống như một tên tú ông đê tiện.
Trang phục: Xí, vẫn cứ giống một tên tú ông đê tiện.
Cử chỉ, hành động: Hầy, tất nhiên vẫn như của một tên tú ông đê tiện.
Tống hợp tất cả lại: Thì hắn ta triệt để là tên Lăng tú ông đê tiện từ đầu đến chân!
Đây vẫn chưa phải điều khiến anh trở nên đáng thương nhất. Quan trọng hơn là ở bên cạnh tên Lăng tú ông đó còn có một bóng dáng quen thuộc hơn, cũng đang tăng tốc tiến về phía anh. Bề ngoài… anh phải khẳng định rõ ràng lại lần nữa, “nụ hoa e ấp” năm xưa giờ đây đã nở rộ đẹp tuyệt trần! Khuôn mặt cười tựa hoa nở khiến cho người đối diện phải thất lạc hồn phách!
Điều không may nhất là bên cạnh anh lại còn có thêm một nhân viên bãi đỗ xe rất biết cách “thêm dầu vào lửa”. Anh nhân viên bãi đỗ xe lạnh lùng buông một câu: “Chà, cô Đinh và ngài Lăng thật là trời sinh một cặp, sao hai người không kết hôn đi chứ?”
“Thế tôi với cô Đinh có phải một cặp trời sinh không?”. Lời nói thiếu suy nghĩ của anh nhân viên lọt qua cửa kính sắp đóng kín khiến Giả Thiên Hạ phải quay đầu sang, nhanh chóng hạ kính xe xuống, lạnh lùng đưa ra câu hỏi.
Từ trước đến nay, anh không bao giờ “loạn sát người vô tội” nên định cho anh nhân viên bãi đỗ xe một cơ hội hối cải. Đáng tiếc là người ta không chịu, sau một hồi nhìn ngó đánh giá anh từ đầu đến chân, anh nhân viên đưa ra một câu đánh giá “quật cường”, không biết chết có mùi vị thế nào: “Không hợp đâu!”
“Cậu thật là… đáng chết! Số hiệu bao nhiêu, tôi phải khiếu nại với cấp trên. Đưa tiền boa lúc nãy của tôi lại đây! Tôi sẽ đổi tiền xu để cho cậu!”
Giả Thiên Hạ gần như vươn cả người ra khỏi cửa kính ô tô, đưa tay xốc cổ áo anh nhân viên lên, khiến cho người ta mặt mày trắng bệch, suýt nữa thì tắc thở, chỉ còn biết quờ quạng, kêu than: “Bỏ, bỏ, bỏ… bỏ tay ra, anh làm vậy sẽ chết người đó… trời ơi, anh… anh xúc động cái gì thế?”
“Tất cả những người thấy tôi với vợ tôi không xứng đôi đều không có kết quả tốt đẹp!”
“Vợ của anh? Cô Đinh là vợ của anh sao? Hây, anh đã là người thứ tám nói như vậy rồi đấy. Nếu như đó là vợ của anh thì phiền anh đem chiếc xe đạp ở phía kia về, tiện thể nói với cô Đinh hộ tôi một tiếng, xin đừng lãng phí chỗ để xe của đài. Một chiếc xe hai bánh chiếm trọn chỗ để xe của một chiếc xe bốn bánh, cho dù không lấy tiền thì cũng không thể lãng phí chỗ để như vậy được! Có còn để cho người khác sống nữa không đây?”
“Đừng có mà đánh lạc hướng chú ý! Số hiệu cậu bao nhiêu? Tiền boa lúc nãy tôi đưa cậu đâu?”
…
Hai con người không hề có mối liên hệ nào lại lằng nhằng với nhau trong một tư thế hết sức nhạy cảm.
Tiếng cãi cọ ồn ào vang rõ trong bãi đỗ xe trống trải ít người đã thu hút sự chú ý của Mỹ Mãn.
“Giả Thiên Hạ?”. Cô nghi ngờ đi về phía xảy ra cãi cọ, sau khi xác nhận mình không nhìn nhầm thì cô mới để ý đến cảnh tượng lúc này: “Anh đang làm cái gì thế?”. Không phải chứ? Chả lẽ mệnh đào hoa của anh còn lan đến tận nhân viên bãi đỗ xe đài truyền hình cô làm? Hơn nữa đó còn là một gã đàn ông?
“Anh đến đón em về nhà”. Vừa nghe thấy tiếng Mỹ Mãn, anh lập tức ngồi lại vào trong xe, ngước mắt lên chiếc gương phía trước để xác định lại khuôn mặt, hình dáng của mình đang rất đẹp trai, phong độ rồi mới trả lời.
“Lâu rồi không gặp, hình như phạm vi “săn bắt” của cậu càng ngày càng rộng và phong phú hơn thì phải?”. Lăng Gia Khang cười tủm, đưa mắt hướng về phía anh nhân viên bãi đỗ xe đang ho sặc sụa.
Vẫn mang tư thế của người đang ngạo nghễ chiến thắng, Lăng Gia Khang tỏ thái độ thách thức khiêu chiến. Giả Thiên Hạ bĩu môi không thèm để ý, nheo mắt liếc xéo nhân vật chướng tai gai mắt đó: “Cậu cũng đâu có kém cạnh gì, đeo đuổi vợ bạn không phải càng có cảm giác kích thích hơn sao, hả?”
“Mỹ Mãn nói, cột khai tình trạng hôn nhân của cô ấy lúc này là đã li dị”. Gia Khang cười nhạt.
Giả Thiên Hạ tiện thể nhìn sang phía Đinh Mỹ Mãn, vừa hay bắt gặp thái độ tự ti thoáng xuất hiện trên khuôn mặt cô, xem ra cô thực sự đã nói câu này. Mắt anh ngày càng nheo lại hơn, môi ngày càng mím chặt lại, cuối cùng bật ra nụ cười khiêu khích: “Không sao hết, tôi không ngại phải in thêm một tấm thiệp mời cậu tới dự lễ cưới tái hợp của vợ chồng tôi.”
“Thế sao? Vậy thì tôi sẽ đến đó đúng giờ!”
“Khách khí quá!”
“Chú rể đến đúng giờ là điều đương nhiên mà!”
“Chú rể? Vậy chắc phải phiền cậu chăm sóc con chúng tôi thật tốt rồi!”
“Con ở đâu ra mà con? Có quỷ mới sinh con cho anh!”. Đinh Mỹ Mãn vốn định đứng ngoài cuộc “tỉ thí gay cấn” này nhưng cuối cùng không chịu nổi mà phải lên tiếng.
“Sớm muộn gì cũng có thôi, em vội vã làm gì?”. Chỉ thoả mãn trong lời nói không là chưa đủ, Giả Thiên Hạ còn cố ý nháy mắt với Mỹ Mãn một cái, tỏ vẻ “lời nói chưa thể hiện hết tấm chân tình”!
“Cậu cho rằng đứa trẻ đó sẽ gọi cậu một tiếng “bố” trước hay sao?”. Lăng Gia Khang quyết không chịu thua ngay trong buổi đầu “lâm trận”, tiếp tục phát hiệu lệnh “nghênh chiến”.
Hi hi! Đinh Mỹ Mãn suýt chút nữa là cười bật ra rồi. Đoạn đối thoại này thật là đặc sắc, thú vị và đầy chấn động. Thế nhưng cô lại không chịu suy nghĩ sâu xa mà chỉ cho rằng đó là hành động nghĩa hiệp giúp đỡ lẫn nhau giữa bạn bè mà thôi. Cũng giống y như Tiểu Ái kiên quyết không tán thành cô quay lại với người xưa vậy, là bạn bè, Lăng Gia Khang chắc chắn cũng có chung suy nghĩ đó. Trước đây, anh từng nói rằng, nếu như sau này gặp lại Giả Thiên Hạ thì sẽ giúp cô lấy lại thể diện. Hành động này của anh phải chăng là để lấy lại thể diện cho cô?
Cho dù là vậy, cô cũng không thể bỏ mặc cho hai người họ tiếp tục cãi nhau như thế được, chắc chắn sẽ không có điểm dừng. Nói không chừng sáng mai khi cô đến đài làm việc, hai người họ vẫn đang thảo luận về khách mời và chủ xị lễ thành hôn không tưởng kia cũng nên.
“À mà… lúc nãy không phải anh nói là sẽ cùng đi ăn cơm hay sao?”
“Thì em nói là tiết trời không tốt nên không có tâm trạng ăn uống còn gì!”. Đặc điểm nổi bật nhất của con người Lăng Gia Khang luôn là tranh cướp ưu thế trước, cho dù đối mặt với anh là bạn bè hay địch thủ thì cũng đều như thế cả.
“Hầy, em có dự cảm ngày mai trời vẫn âm u, chúng ta cứ đi ăn thôi!”. Cứ đứng đó ngốc nghếch nhìn bọn họ giao đấu chẳng bằng đi tìm nhà hàng, vừa bưng li trà vừa xem, hẳn là thú vị hơn nhiều!
“Vậy đến nhà em đi, em nấu nhé!”. Lăng Gia Khang đề nghị.
“Sao lại thế?”. Câu hỏi này không hẹn mà phát ra cùng lúc từ miệng của Giả Thiên Hạ và Đinh Mỹ Mãn.
Phản ứng của đôi vợ chồng đã li hôn này cho thấy rõ họ hiện đang đứng cùng chiến tuyến. Lăng Gia Khang – kẻ bị đẩy ra rìa – cảm thấy vô cùng tức giận. Trước mắt là một đám bòng bong, có thể nói hiện nay anh hoàn toàn có đủ thời gian và không gian để rút lui khỏi “chi