để lại một mình Phong ́n đang chịu cái lạnh của đêm đông.
Phong ́n vẫn duy trì tư thế đứng như vậy rất lâu, sau đó anh mới chợt phát hiện, bản thân mình đã nắm chặt lan can quá lâu mà ngay cả gân xanh cũng gồ lên.
Ngón tay anh run run rút điếu thuốc trong gói ra rồi để lên môi, khi châm lửa mới nhớ đến lời nói vừa rồi của Hạ Viêm Lương, đúng là gần đây anh hút thuốc càng ngày càng nhiều.
Phong ́n đóng nắp bật lửa lại, điều thuốc trong tay bị anh bóp nát.
Lôi Vận Trình đang ôm một quả bóng tuyết lớn đi vào, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện Hạ Viêm Lương. Hạ Viêm Lương không chào cô, chỉ nhìn thoáng qua cô rồi xoay người rời đi. Ánh mắt kia mang theo sự căm hận, Lôi Vận Trình khẽ hừ khinh bỉ một cái. Phong ́n vừa định xuống dưới lầu tìm cô thì bắt gặp cô đang ôm một quả bóng tuyết to đùng đi vào, gương mặt nhỏ nhắn và bàn tay bé bỏng của cô vì lạnh mà đỏ bừng lên. Phong ́n vừa trách cứ cô, vừa cởi áo khoác của mình ra khoác lên người cô, anh ném quả bóng tuyết xuống: “Em bao nhiêu tuổi rồi? Buồn chán không có chuyện làm à?”
Lôi Vận Trình chà xát hai lòng tay của mình không thèm nhìn anh: “Không đi tìm Hạ Viêm Lương à? Cô ấy vừa mới đi, trông có vẻ không vui.”
Thấy anh không trả lời, Lôi Vận Trình đi đến bên cạnh anh, nghiêng cổ liếc nhìn anh: “Cảm giác sau khi được ‘ăn’ tốt không?”
Phong ́n nhướng mày: “Học cách nói móc ở đâu vậy?”
Lôi Vận Trình bật cười, nụ cười trêu chọc: “Xem ra cảm giác không tệ, khó trách sắc mặt của anh tốt như vậy, lúc đầu Đỗ Nghiên Thanh còn nói dáng vẻ của anh là chưa được thỏa mãn cơ đấy, sai hoàn toàn rồi.”
Phong ́n lườm cô một cái: “Trong lòng không thoải mái à?”
Lôi Vận Trình làm ra vẻ đau lòng, sau đó nhếch môi cười: “Nếu như giữa chúng ta đã có bốn năm, em tin anh sẽ không làm chuyện gì quá giới hạn, thật ra —— hắt xì ——!”
Cô hắt xì bất ngờ, sau đó thì nhìn thấy Phong Ấn nhíu mày: “Thật sự không biết phải nói em thế nào cho đúng, vừa mới hết cảm mà lại ăn mặc mỏng manh như thế này rồi chạy ra ngoài tự làm khổ mình!”
Lôi Vận Trình nhận lấy khăn giấy mà anh đưa đến, cô lau mũi: “Sao anh lại biết em bị cảm?”
“Cũng không phải là chuyện bí mật quân sự gì, sao anh lại không thể biết?”
Lôi Vận Trình bĩu môi: “Thật ra em rất vui, anh biết tại sao không?”
“Không biết.” Phong ́n không có tâm tư chơi trò suy đoán.
“Lần trước anh không thay em chịu phạt uống rượu không phải bởi vì anh không yêu em, lần này anh cũng không thay cô ấy uống rượu mà, vậy có phải chứng minh rằng anh cũng không yêu cô ấy đúng không? Mấy hôm trước anh đã khẳng định anh thích em một lần nữa, rồi tối ngày hôm nay lại chạy đến can thiệp cuộc sống riêng tư của em.”
“Cuộc sống riêng tư?”
“Ừ.” Cô gật đầu: “Chính là chuyện em và Lệ Vũ thuê phòng ấy, anh nghĩ kỹ lại xem, anh không cảm thấy giống như anh đang cố tình gây chuyện sao? Em cũng chưa hề can thiệp vào chuyện của anh và Hạ Viêm Lương có lên giường hay không, chúng ta cũng không phải là người yêu của nhau, anh dựa vào gì mà quản đến việc sa ngã hay phóng túng của em?”
Phong ́n vỗ đầu trừng phạt cô, dáng vẻ có phần hung dữ: “Ít nhất anh cũng được xem là anh trai của em, vậy cũng không quản được sao?”
Lôi Vận Trình giơ cổ tay ra: “Nhìn dấu tay anh nổi rõ trên đây đây này, anh Tiểu ́n, em muốn hỏi anh, lúc đó anh rất tức giận chuyện em và người đàn ông khác đi thuê phòng à? Hửm?”
Vẻ mặt Phong ́n cứng lại, Lôi Vận Trình vẫn từng bước áp sát đến gần anh, cô đẩy anh dựa vào bức tường trên hành lang, tay cô ôm lấy vai anh, tiến gần đến môi anh: “Tức giận như vậy thì thể hiện cho điều gì nhỉ? Ngoại trừ khi còn bé anh từng bắt nạt em ra, kể từ khi lớn lên vẫn chưa từng đối xử thô lỗ với em, anh Tiểu ́n, anh thực sự… Chỉ thích em thôi sao? Hửm?”
Phong ́n nheo mắt, con ngươi đen láy của anh nhìn chăm chú vào gương mặt nhỏ nhắn sinh động dưới mắt, con ngươi nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn trẻ trung sống động ở trước mặt, anh chậm rãi nói từng chữ một: “Lại muốn câu dẫn anh à?”
Lôi Vận Trình hé môi, hơi thở của cô nhẹ nhàng phảng phất trên môi của anh: “Không phải là em vẫn chưa đủ trình độ sao?” Bỗng nhiên cô nhỏ giọng nói, môi cô chuyển đến tai anh, như có như không chạm nhẹ vào đó: “Em trưởng thành rồi, Phong ́n, trò chơi giữa nam và nữ em đều có thể…”
Cô còn chưa dứt lời, Phong ́n đã giữ chặt eo cô, gót chân anh xoay một vòng rồi chuyển người đặt cô đặt lên tường. Ánh đèn nhiều màu sắc trong hành lang không ngừng biến đổi kì ảo tạo thành những bóng râm chiếu lên mặt của cô và anh, bầu không khí mờ ám giữa bọn họ cứ như vậy mà xuất hiện. Phong ́n nâng cằm cô lên rồi ngắm nhìn, gương mặt hai người rất gần nhau, gần đến nỗi có thể nghe tiếng hô hấp của nhau: “Em có biết những lời này… Am chỉ điều gì không?”
Lôi Vận Trình ngẩng đầu lên, trên mặt cô hiện lên vẻ khiêu khích: “Em chỉ sợ anh không biết.”
Khóe miệng Phong ́n hơi nhếch lên, nụ cười mang theo vẻ châm chọc, Lôi Vận Trình nhận ra điều đó: “Chê em không có kinh nghiệm sao, em có thể tìm một thầy giáo trước, ừm, Lục Tự? Ít nhất em cũng biết rõ, anh ta thích em.”
Cô dùng nguyên văn lời của anh để đáp trả lại anh, suýt chút nữa cô đã không nhịn được mà bật cười.
Lôi Vận Trình không muốn làm cho bầu không khí trở nên mờ ám hơn nữa, cô đẩy anh ra: “Em đi toilet.”
Cô cố gắng khiến bản thân không giống như đang chạy trối chết, ngay một giây sau khi cô đóng cửa toilet, cô lập tức suy sụp dựa đầu vào cửa ôm ngực thở dốc. Có phải cô vừa làm một chuyện vô cùng to gan với anh không?
Khi cô rời khỏi, Phong ́n chậm rãi dựa vào tường, một tay anh day day trán, thở dài một hơi nhẹ nhõm, khi anh mở mắt ra, đôi mắt đó đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh vốn có.
Lúc quay người lại, anh trông thấy Lục Tự đang đứng đó không xa nhìn anh với vẻ mặt giống như đang xem kịch vui. Phong ́n cười chế nhạo: “Tớ không cố ý tranh giành với cậu, nhưng con bé đó quá to gan rồi, không nên trách tớ.”
Lục Tự từ chối cho ý kiến, anh ta đưa tay xoa xoa cằm: “Tớ muốn biết một chuyện, Phong ́n.”
“Nói đi.”
“Cậu còn có thể chịu đựng trong bao lâu nữa?”
“…”
Lục Tự đi đến bên người anh, sau đó dừng bước rồi vỗ vỗ vai anh, nghiêng đầu liếc anh một cái: “Mỗi lần giao cô ấy cho tớ, có phải trong lòng cậu đều có suy nghĩ muốn giết tớ hay không? Nếu cậu vẫn không chịu phát tiết ra ngoài, tớ thấy chắc cậu sẽ sụp đổ mất thôi?”
Trong lòng Phong ́n giống như bị anh ta đấm một cái thật mạnh, anh khó chịu, còn có một loại cảm giác đau đớn xem lẫn không cách nào hình dung được.
“Chỉ là phụ nữ thôi, cậu chỉ cần nói một tiếng, tớ lập tức từ bỏ và trả cô ấy lại cho cậu.” Lục Tự khiêu khích và thử thăm dò anh.
Phong ́n trầm mặc không đến một giây, anh mở mắt ra đối mắt với anh ta, ánh mắt vô cùng sắc bén, anh hỏi vô cùng thẳng thừng:
“Còn nữa? Lục Tự, tớ còn muốn biết một chuyện.”
“Nói đi.”
“Cậu đã từng hiểu được cô ấy lần nào chưa?”
“…” Nụ cười của Lục Tự trở nên cứng nhắc, bàn tay anh ta âm thầm nắm chặt thành quyền.
Khi Lôi Vận Trình từ phòng toilet đi ra thì người trong phòng VIP đã về gần hết, Phong ́n không đợi cô, cô tức giận đến mức thiếu chút nữa là quăng hết đồ đạc, cô giật lấy ly rượu của Châu An Đạt rồi uống một hơi, sau đó cô đặt mạnh ly rượu lên quầy bar.
Châu An Đạt pha cho cô một ly khác, màu sắc rất đẹp, chờ cô uống xong mới cười hì hì nói tên rượu cho cô biết: “Rượu này có tên là ‘di tình biệt luyến’.(3)”
(3) Thay đổi tình cảm, tạm biệt tình yêu
Lôi Vận Trình lườm anh ta một cái: “Tên gì mà tệ vậy, cho thêm một ly nữa.”
“Được, để chú mời em.” Châu An Đạt rất vui vẻ, anh ta pha trộn một ly cốc-tai có màu sắc vô cùng mơ mộng: “Đây gọi ‘Phong cảnh bên người’, ở đây mỗi một ly rượu đều có một ý nghĩa riêng.”
Lôi Vận Trình ghé vào quầy bar nhìn ly rượu có tên ‘Phong cảnh bên người’, cô không nói lời nào.
Lúc này muốn bắt xe rất khó, Lôi Vận Trình đứng trên lề đường nghĩ có nên gọi Lôi Dật Thành đến đón cô không, nhưng trong lúc vô tình, cô phát hiện xe của Lục Tự vẫn còn đỗ ở vị trí cũ.
Cô tò mò đi qua, gõ gõ cửa xe, cửa sổ xe được kéo xuống, Lục Tự gập tay chống trên vô lăng nhìn cô: “Tôi đang đoán xem phải bao lâu nữa em mới phát hiện ra tôi.”
“Sao anh còn ở đây?”
“Em nên vui mừng vì tôi còn ở đây mới đúng.” Lục Tự ra hiệu bảo cô lên xe.
Lôi Vận Trình mấp máy môi, thở dài: “Thế thì làm phiền anh vậy.”
Lục Tự khởi động xe, nở nụ cười với hàm ý sâu xa: “Không phiền đâu, tôi cũng đâu có nói muốn đưa em về nhà.”