Có người nói, ở một thành phố xa lạ, dù chỉ có một người bạn thôi, sẽ không còn cảm giác xa lạ với thành phố đó nữa… Có lẽ lần này mới là lần tôi thực sự mất anh. Phật pháp có câu, nhân quả báo ứng. Tất cả đều là báo ứng của tôi đây mà!
Hôm đó khi tôi vừa đến công ty, vẫn chưa ngồi ấm chỗ thì chủ nhiệm văn phòng gọi tôi lại: “Tử Kỳ, cô và Tiểu Lưu đi lấy tài liệu quảng cáo mới in về, hôm nay phải dùng đến”.
Tôi vâng một tiếng, rồi vội vàng cùng lái xe và Tiểu Lưu đi lấy đồ. Trên đường đi chúng tôi vui vẻ đùa rằng không biết lần này ai đến mà sếp lại có vẻ coi trọng đến vậy.
Ôm một đống tài liệu, tôi khệ nệ đi vào phòng họp. Đại Hải và Tiểu Vương đang ở bên trong nói chuyện với sếp. Khi vừa bước vào, mọi ánh mắt liền chiếu về phía tôi, Đại Hải giống như bị điện giật nhảy lên vào gào to: “Tử Kỳ?”.
Sếp tôi mỉm cười hỏi: “Mọi người quen nhau à?”.
Đại Hải nói: “Tất nhiên là quen rồi, chúng tôi là đồng nghiệp bốn năm mà”.
Sếp ngạc nhiên, tôi nhìn Đại Hải, sếp nhìn tôi, tôi ngượng ngùng cố gắng nở nụ cười. Đặt đống tài liệu lên bàn, tôi nói: “Mọi người cứ nói chuyện đi, chiều tan ca tôi sẽ mời mọi người ăn cơm”.
Đang định đi ra thì sếp tôi gọi lại: “Tử Kỳ, cô ở lại chút nữa, trước kia mọi người là đồng nghiệp của nhau, nhân dịp gặp ở đây thì cô cũng giới thiệu cho mọi người một chút về công ty đi”.
Tôi giới thiệu sao? Tôi chưa bao giờ quan tâm đến phần nghiệp vụ của công ty, ngày nào cũng chỉ đánh văn bản, làm văn thư. Mọi người trong phòng đều quay sang nhìn tôi, tôi đành cười và nói: “Các cậu cứ xem tài liệu của công ty trước, nếu có thắc mắc gì thì sẽ giải thích tiếp”.
Tôi thực sự không biết lát nữa gặp Đại Hải thì sẽ phải giải thích thế nào, chỉ ngồi yên nghe sếp quảng cáo về công ty mình. Buổi trưa trước khi ra khỏi phòng họp, sếp nói với tôi: “Hôm nay mời mọi người ăn cơm, đi cùng nhé”.
Tôi nhiệt tình mời Đại Hải và Tiểu Vương dùng bữa. Sếp đối với cảnh tượng đoàn tụ đầy cảm khái của chúng tôi thì còn hào hứng hơn cả nghiệp vụ của công tình yêu. Tôi nghĩ, không hiểu nếu Đại Hải biết tôi đến đây chỉ để làm một văn thư thì cậu ta sẽ nghĩ thế nào nữa.
Trước mặt sếp, mấy người chúng tôi cũng tỏ ra khách khí hơn, mà cũng không biết nói sao nữa. Sếp tôi là một người tinh tế, nên một lúc sau nói là có việc phải đi gấp, bảo tôi ở lại tiếp khách. Nói xong sếp nháy mắt ra hiệu với tôi, tôi đành đi theo ra ngoài.
“Tử Kỳ, cô cứ ở lại nói chuyện với đồng nghiệp cũ, lần này cả công ty trông chờ ở cô đấy, làm tốt sẽ có tiền đồ”, sếp cười nói.
Ở nhà dựa ba mẹ, ra đường nhờ bạn bè. Bạn nhiều thì làm việc gì cũng dễ, tôi hiểu ý nghĩa trong câu nói của sếp.
Sếp vừa đi khỏi, không khí tại bàn ăn liền thay đổi. Tiểu Vương nói trước: “Chị Tử Kỳ, chị ép tóc thẳng rồi à, đẹp thật đấy”.
Đại Hải hỏi: “Sao chị chẳng thèm chào ai, để lại một lá thư rồi liền bỏ chạy vậy?”.
Tiểu Vương tiếp lời với giọng đầy vẻ tủi thân: “Em giống như người phạm tội ấy, phải làm bao nhiêu là biên bản, đến mức cuối cùng nhắm mắt lại cũng có thể đọc thuộc trình tự công việc ngày hôm đó”.
Tôi cười lớn: “Làm khó cậu rồi”. Liếc mắt sang, thấy Đại Hải đang tỏ vẻ không lấy gì làm vui vẻ, tôi vội nói: “Đại Hải, lâu lắm rồi không gặp, cậu vẫn đẹp trai thế nhỉ”.
Đáng tiếc là lần này không vỗ trúng mông ngựa[1] mà lại đi vỗ phải mông hổ rồi. Đại Hải nói với Tiểu Vương: “Tôi và Tử Kỳ có chuyện cần nói với nhau, Tiểu Vương, cậu bắt taxi về khách sạn trước nhé?”.
[1] Vỗ mông ngựa: Ý chỉ sự nịnh nọt.
Tiểu Vương biết ý về trước, tôi cũng không giữ lại vì có những chuyện nói trước mặt Tiểu Vương đúng là không được tốt.
Tiểu Vương vừa đi khỏi thì Đại Hải đã nói: “Đường Tử Kỳ, chị được lắm, một cú điện thoại cũng không thèm gọi về, chị có biết Ninh Thanh lo lắng đến mức suốt ngày chạy đi tìm chị không? Hai bác cũng sốt ruột không kém, còn giận tới mức phải nhập viện. Cả thành phố đều đồn ầm lên là con dâu nhà họ Ninh theo trai đấy!”.
Ninh Thanh lo lắng, Đại Hải, Tiểu Nhược lo lắng, tôi biết, nhưng nghe được chuyện bố mẹ Ninh Thanh nổi giận, thì tôi cảm thấy rất buồn. Hai bác đối với tôi thực sự rất tốt.
Bây giờ, tôi phải nói gì cho phải đây? Làm sao tôi có thể nói với Đại Hải được? Tôi buồn đến nỗi không nói được câu nào.
Đại Hải lại gào lên: “Chị đến thành phố B để tìm Triển Vân Dịch? Ninh Thanh đối tốt với chị như thế, sao chị lại có thể như vậy?”. Gào xong, cậu ta lại ngồi xuống giận dữ.
Nghĩ một lúc lâu, cuối cùng tôi cũng phải nói với cậu ta: “Đại Hải, giữa tôi và Ninh Thanh, có một số chuyện rất phức tạp”.
Nghe vậy, giọng Đại Hải cũng nhẹ nhàng hơn: “Ninh Thanh hối hận lắm, anh ấy nói không nên để chị biết chuyện Triển Vân Dịch mua lại Ninh Thị”.
Tôi không nhịn được liền thanh minh cho Vân Dịch: “Không phải Vân Dịch muốn đối phó với nhà họ Ninh, chỉ là vì lúc đó anh ấy quá nóng giận thôi”.
Đại Hải cười nhạt: “Tôi thấy chị thực sự không hiểu rõ chuyện thế nào thì phải? Cách đây không lâu Ninh Thị đã mở cuộc họp cổ đông, cổ phần đã có sự thay đổi. Triển Vân Dịch đã nhờ người thay anh ta tham gia cuộc họp, anh ta bây giờ đã là người trong Hội hồng Quản trị rồi”.
Tôi nói với Đại Hải những gì Vân Dịch khẳng định với tôi, và nói thêm, sau này những cổ phiếu đó sẽ được bán lại cho Ninh Thị. Đại Hải thở dài: “Tử Kỳ, nhưng mà, chị và Ninh Thanh…”.
Tôi nghiêm túc nói với Đại Hải: “Lúc đó chỉ là Ninh Thanh giúp tôi, tôi đến thành phố B tìm Triển Vân Dịch vì muốn trả ân tình đó cho Ninh Thanh. Tôi và Vân Dịch không còn hiểu lầm nhau nữa, bây giờ tôi muốn bên anh ấy. Đại Hải, giúp tôi giải thích với Ninh Thanh nhé”.
Đại Hải có chút lưỡng lự: “Tử Kỳ, chiều nay Ninh Thanh sẽ tới đây, tôi đã gọi điện cho anh ấy rồi. Chị trực tiếp nói chuyện với anh ấy đi, như vậy tốt hơn”.
Cũng đúng, dù thế nào thì tôi cũng phải nói rõ cho Ninh Thanh hiểu.
Tâm trạng tôi vui vẻ trở lại, cả một thời gian dài không gặp Đại Hải, thực sự cũng thấy nhớ cậu ta. Tôi đưa Đại Hải về “thăm quan” cái tổ của tôi. Đại Hải cũng vui lắm: “Tử Kỳ, Triển Vân Dịch đúng là thay đổi rồi, bao nhiêu năm như vậy, coi như chị đã được bù đắp nhé”.
Tôi làm bộ tức giận: “Cậu nói như kiểu tôi ép anh ấy vậy”. Nói thế nhưng tôi biết mặt mình đang ửng hồng, còn trong lòng thì thấy rất ấm áp.
Đại Hải có vẻ buồn buồn: “Nhưng mà, Ninh Thanh, anh ấy chắc sẽ buồn lắm”.
Tôi im lặng một lúc, rồi nói với Đại Hải một cách dứt khoát: “Người tôi yêu không phải anh ấy, vì vậy không còn cách nào cả”.
Đại Hải nghĩ một lúc rồi cười nhạt: “Đúng là không còn cách nào, ngày đó sao chị lại nghĩ ra việc làm hợp đồng hôn nhân với anh ấy? Chuyện đó gây ra chấn động không nhỏ, như vậy không công bằng với Ninh Thanh. Còn cả bố mẹ anh ấy nữa, lẽ ra nên giải thích cho họ hiểu”.
Hợp đồng đó là do Ninh Thanh soạn ra, anh nói nếu không chơi canh bạc này thì ngay cả cơ hội anh cũng không có, anh nghĩ có lẽ sau hai năm tôi sẽ yêu anh. Bây giờ chưa đến một năm mà tôi đã đi rồi. Với bố mẹ Ninh Thanh thì đúng là thật khó đối diện, vì họ đều là những người tốt, mẹ Ninh Thanh còn mong muốn được bế cháu nữa. Tôi cảm thấy rất xấu hổ: “Nếu tôi lấy Ninh Thanh, có lẽ cả đời sẽ chỉ nhớ đến Triển Vân Dịch thôi!”.
Ninh Thanh đã đến, tôi mở cửa nhìn anh với nụ cười bình tĩnh. Trong đôi mắt Ninh Thanh ánh lên vẻ xúc động, anh nói: “Tử Kỳ, anh rất nhớ em”, nói rồi ôm lấy tôi.
Tôi cũng không đẩy ra, im lặng một lúc, tôi nói: “Đại Hải cũng có ở đây, anh vào nhà đã”.
Đại Hải cũng không để ý, cậu ta bảo muốn để tôi và Ninh Thanh yên tĩnh nói chuyện với nhau.
Tiễn Đại Hải về, tôi nói với Ninh Thanh: “Tối nay anh ăn cơm ở đây nhé, em sẽ làm cơm”.
Ninh Thanh rất vui: “Được thôi, anh chưa ăn cơm em nấu bao giờ cả”.
Tôi cười: “Vậy anh thử xem sao”.
Tôi làm mấy món sở trường: sườn xào, đậu phụ tay gấu[2], măng tươi xào thịt. Tôi nấu một nồi canh to và còn mở hai chai rượu Nhị oa đầu[3].
[2] Đậu phụ tay gấu: Một trong những món cay của Tứ Xuyên, nguyên liệu chính là đậu phụ trắng và thịt lợn nạc, kèm thêm một số loại gia vị khác.
[3] Rượu Nhị oa đầu, là nước rượu thứ hai.
Ninh Thanh nếm thử, luôn miệng khen ngon, anh nâng ly rồi nói: “Tử Kỳ, dù thế nào anh cũng muốn nói lời xin lỗi em, vì anh mà em phải đến đây tìm Triển Vân Dịch, anh không biết nói thế nào cho được”.
Tôi cũng nâng ly: “Tất cả đã qua rồi, đừng nhắc lại nữa. Triển Vân Dịch sẽ không làm gì Ninh Thị đâu. Nếu anh thấy không yên tâm về số cổ phần đang trong tay anh ấy, thì các anh có thể ra giá, mua về là được”.
Ninh Thanh cười: “Tử Kỳ, hôm nay anh rất vui, nào, cạn chén. Chúc em và Triển Vân Dịch mãi bên nhau”.
Tôi uống rất nhiều vì tâm trạng thấy thoải mái vô cùng, Ninh Thanh cởi mở như thế cũng làm cảm giác tội lỗi trong tôi giảm đi phần nào. Với một chút lo lắng, tôi hỏi anh: “Em nghe Đại Hải nói bố anh giận tới mức phải nhập viện, em phải làm thế nào để bác hết giận đây?”.
Ninh Thanh nhẹ nhàng bảo: “Tử Kỳ, em là người rất dễ mềm lòng, không cần lo lắng những điều này, anh giải quyết được”.
Tôi thấy yên tâm hơn, và nói với Ninh Thanh: “Có thời gian em sẽ về thăm hai bác, chỉ cần hai bác tha thứ cho em thôi”.
Bất giác, chúng tôi mỗi người đều uống hết một chai rượu loại hai lượng[4]. Tửu lượng của tôi và Ninh Thanh đều rất khá, rượu uống vào, sắc mặt dần ửng đỏ.
[4] Đơn vị đo lường của Trung Quốc, một lượng bằng năm mươi gam. Muốn tính ra thể tích của chai rượu còn phải dựa vào nồng độ rượu. Rượu Nhị oa đầu nồng độ thường khoảng năm mươi sáu độ, chai hai lượng tương đương với khoảng một trăm ml rượu.
Ninh Thanh cười nói với tôi: “Tử Kỳ, càng ngày em càng đẹp ra đấy”.
“Ninh Thanh, thật ít người tốt được như anh.”
Ninh Thanh mơ màng: “Nhưng trái tim em chỉ có Triển Vân Dịch”. Nói xong vẻ mặt anh trở nên ủ rũ.
Tôi cười lớn: “Ninh Thanh, chúng ta đều cùng tâng bốc nhau, nghe mà thấy tình cảm quá”.
“Anh không theo đuổi nổi em rồi”, Ninh Thanh đùa.
Đang nói thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa, tôi liền ra mở. Vân Dịch đang đứng dựa ở cửa, dáng điệu mệt mỏi bụi bặm, dưới chân còn có cả hành lý, chắc mới từ sân bay về.
Tôi có chút bối rối. Ninh Thanh vẫn ở trong, trên bàn còn bày đầy bát đĩa, chúng tôi lại đang uống rượu, khuôn mặt tôi đang đỏ ửng lên vì rượu nữa. Chỉ sợ Vân Dịch hiểu nhầm, tôi vội vàng nói: “Sao anh về không gọi điện trước cho em? Ninh Thanh đến rồi”.
Vân Dịch có vẻ không hiểu, vẫn đứng ngoài cửa, đúng lúc đó Ninh Thanh bước ra và hỏi: “Tử Kỳ, ai đấy?”, rồi nhìn thấy Vân Dịch, anh nhướn lông mày: “Triển Vân Dịch?”.
Tình huống này còn kịch tính hơn cả phim truyền hình, tôi nhìn hai người mà cảm thấy không khí bắt đầu ngột ngạt. Đang định mở miệng nói thì bỗng Ninh Thanh lao tới cửa và ra tay đấm đá.
Trời ạ, chuyện gì đang xảy ra thế này? Tôi không thể hiểu nổi tại sao Ninh Thanh lại ra tay như vậy? Làm thế chẳng phải càng khiến sự việc thêm rắc rối sao? Tôi chưa kịp định thần, thì hai người họ đã lao vào nhau mà đấm đá ầm ĩ.
Tôi vội vàng chạy vào giữa can ngăn, không ngờ Vân Dịc