Còn tôi, ngoài việc tôi thích Vân Dịch khi đó, Vân Dịch những lần viết thư cho tôi, còn thích Vân Dịch của hiện tại. Bất luận anh có độc đoán bất chấp lý lẽ hay không, bất luận anh có tức giận với tôi hay không, thì tôi vẫn thích anh. Tôi đắm chìm trong cái ôm của anh, thèm muốn sự ấm áp nơi anh, và khao khát ánh mắt nồng nàn của anh.
Vân Dịch coi trọng điều gì ở tôi? Lần đầu tiên tôi nghĩ tới điều này. Tại sao tôi lại thích anh, tại sao anh lại thích tôi? Dường như từ sau khi anh đến Tô Hà, chúng tôi đã yêu nhau một cách rất tự nhiên.
Nghĩ kỹ lại thì thấy, thời gian tôi và Vân Dịch bên nhau cũng không nhiều. Anh đến Tô Hà sống một năm, rồi chúng tôi xa nhau sáu năm, anh trở về thành phố B bên tôi được hơn nửa năm, rồi sau đó lại bốn năm xa cách. Ngoài thời gian một năm ở Tô Hà là chúng tôi luôn bên nhau, thì ở thành phố B cũng năm ba hôm mới gặp nhau một lần. Trong bốn năm liền không liên hệ, đến lúc này, chúng tôi thực sự còn hiểu nhau sao?
Tôi tự hỏi bản thân về vấn đề này, bởi tôi nghi ngờ phải chăng tôi và anh đều đang tự lừa dối chính mình.
Tô Hà là một nơi có vẻ đẹp tự nhiên, ít chịu ảnh hưởng của thế giới bên ngoài. Khi đi bộ trong thị trấn, bạn có thể nhận được câu chào hỏi vui vẻ của bất kỳ một người nào đó, cảm nhận được sự mộc mạc, hồn hậu của người dân nơi đây. Gió trong lành, nước cũng trong lành, núi được bao phủ cả một màu xanh. Nghĩ đến Tô Hà, tôi lại thấy lòng ấm áp hẳn lên.
Đúng vậy, chính sự ấm áp ấy, khi nghĩ đến, đôi môi cũng bất chợt nở nụ cười ấm áp.
Lúc Vân Dịch đến nhà tôi sống, ngoài tôi và mẹ coi anh như người nhà ra, những người ở thị trấn cũng đối xử với anh rất nồng hậu. Có lúc đi qua nhà hàng xóm, đúng lúc họ đang hấp bánh thơm phức, nhìn thấy chúng tôi, họ tươi cười mang cho chúng tôi hai cái. Vân Dịch đỏ mặt, hàng xóm bảo anh người thành phố thường hay khách sáo. Phải một lúc lâu sau, anh mới ngượng ngùng nói được lời cảm ơn. Lúc đó tôi rất thích thú khi thấy dáng vẻ xấu hổ của anh, và thường lấy điều đó ra để trêu đùa. Rồi cũng đến những ngày Vân Dịch mở lòng nói chuyện tự nhiên với những người trong thị trấn.
Vân Dịch dường như rất thích những điều thuần khiết, những tình cảm chân thật đó. Đối với anh mà nói, Tô Hà là thiên đường, những người nơi đây cũng thật dễ thương.
Anh thích là thích tôi của Tô Hà, cho nên anh luôn nghĩ tôi trong sáng, không vướng một hạt bụi. Nhưng ra ngoài xã hội vài năm, xa Tô Hà lâu như thế, tôi đã biết thêm nhiều điều, làm sao tôi có thể mãi dừng lại ở tuổi mười sáu được? E rằng sự cố chấp và mong muốn của anh chỉ là một giấc mơ của chính bản thân anh mà thôi.
Nghĩ đến đây, lòng tôi bỗng thấy buồn. Thực ra Vân Dịch thích, Vân Dịch yêu, chính là Đường Tử Kỳ còn thơ ngây của ngày đó, Đường Tử Kỳ chưa trưởng thành, chứ không phải tôi, không phải tôi của bây giờ.
Còn tôi, ngoài việc tôi thích Vân Dịch khi đó, Vân Dịch những lần viết thư cho tôi, còn thích Vân Dịch của hiện tại. Bất luận anh có độc đoán bất chấp lý lẽ hay không, bất luận anh có tức giận với tôi hay không, thì tôi vẫn thích anh. Tôi đắm chìm trong cái ôm của anh, thèm muốn sự ấm áp nơi anh, và khao khát ánh mắt nồng nàn của anh.
Vẫn biết tôi và anh là hai con người của hai thế giới khác nhau, vẫn biết vì anh mà tôi phải chịu trách nhiệm về những món nợ với nhà họ Ninh, nhưng tôi vẫn không có cách nào để quên, để không yêu anh. Trong phim Đông tà tây độc có câu: “Cách để quên những việc muốn quên mà không quên được, đó là không cần phải quên nữa”.
Khi tạm biệt, tôi sẽ phải nói rõ với anh.
Dậy sớm rồi đi làm, chân thư ký nhỏ với công việc đánh văn bản, sắp xếp tài liệu, ghi biên bản họp, đúng là một công việc nhàn hạ. Tôi soi gương và tự mỉm cười với bản thân, nếu lương cao hơn một chút, tôi sẽ không thay đổi công việc nữa, cuộc sống cứ thế này ở thành phố B cũng rất tốt mà.
Vừa xuống lầu thì tôi nghe thấy tiếng Vân Dịch, quay đầu lại thấy anh đang nhìn mình, tôi đành bước đến hỏi: “Sớm thế này, có chuyện gì vậy? Em phải đi làm kẻo muộn”.
“Mau lên xe, anh đưa em đi.”
Có xe tất nhiên phải ngồi rồi. Khi tôi vừa lên xe thì anh đưa cho tôi bữa ăn sáng: “Em ăn đi”.
“Em ăn không vào, những đồ ăn sáng khô em đều không thể ăn nổi.” Tôi nhìn miếng bánh sandwich trên tay, nhăn mặt lại.
“Không ăn được cũng phải ăn, khi nào ăn xong thì khi đó mới được đi làm, em uống sữa trước rồi ăn”, Vân Dịch nói với tôi bằng một giọng dứt khoát.
Tôi thở dài, anh không hề biết từ trước tới giờ tôi không uống sữa, nếu uống sữa lạnh tôi sẽ bị nôn, nên mới toàn uống cà phê vào buổi sáng, thi thoảng húp ít nước cháo. Tôi vốn không định uống sữa, nhưng lại nghĩ nên để cho anh chứng kiến một lần vậy. Tôi cầm sữa uống mà như uống thuốc, và chưa đầy hai phút sau, bắt đầu nôn ra hết.
Vân Dịch sợ hãi, cuống cả lên.
Tôi nôn xong thì lau miệng, nói: “Em mà uống sữa là sẽ bị nôn”.
Khuôn mặt anh xám ngắt, trừng mắt nhìn tôi: “Thế sao em vẫn uống?”.
“Thì anh nói ăn xong mới được đi làm, nên em không dám không uống. Thực ra em muốn anh biết, không phải tất cả những việc anh cho là tốt, em đều có thể chịu đựng được.” Tôi quay sang nhìn khuôn mặt đang biến sắc của anh.
Vân Dịch nhìn tôi, nói: “Đường Tử Kỳ, em đúng là có khả năng làm người khác điên lên đấy”, rồi lại quay ra lo lắng: “Có cảm thấy dễ chịu hơn không?”.
Tôi cười: “Em nôn xong là không sao rồi, lần sau đừng ép em uống những thứ em không quen nhé. Đi thôi”.
“Anh biết rồi, ngày mai sẽ đưa em đi uống cà phê và ăn điểm tâm”, anh nói.
Trời! Ngày mai anh lại đến? Anh muốn gì đây? Tôi không hiểu. “Vân Dịch, em tự đi làm được rồi, anh đến làm gì nữa?”.
Anh trả lời rất rõ ràng: “Chỗ em làm quá xa, không tiện”.
“Nhưng anh có nhiều việc, ngày nào cũng thế này không phải rất mệt sao? Em quen đi xe buýt đến chỗ làm rồi, còn nữa, em muốn nói với anh.” Vậy là tôi vẫn muốn nói ra suy nghĩ của mình. “Vân Dịch, anh có từng nghĩ rằng người mà anh thích chẳng qua là Đường Tử Kỳ của thị trấn Tô Hà, là cô bé trong sáng hồn nhiên những ngày chưa tới giảng đường đại học không?”
Vân Dịch nhếch môi lên: “Trong đầu em chứa cái gì vậy? Tử Kỳ, anh hiểu bản thân mình, người không biết gì có lẽ chính là em đấy. Đừng nghĩ linh tinh nữa”.
Khi chúng tôi đến công ty thì vẫn còn sớm, đúng là có xe thuận tiện thật đấy. Vân Dịch dừng xe rồi nói: “Mình đi uống cà phê và ăn chút gì nhé”, anh nói rồi kéo tôi vào một quán cà phê gần đó.
“Tử Kỳ, em thích sự nhẹ nhàng của Ninh Thanh khi cư xử với em phải không?”, anh nhìn tôi hỏi.
Vừa uống cà phê vừa ăn bánh, tôi trả lời: “Đúng vậy, Ninh Thanh tốt hơn anh nhiều, anh ấy không nổi giận với em”.
“Em vì anh ta mà đến tìm anh, Ninh Thanh biết điều này không?”, Vân Dịch hỏi tôi.
“Không biết, em không nói với anh ấy mà đi luôn”, tôi thật thà trả lời.
Vân Dịch cười một cách ranh mãnh: “Vậy anh không cho em đi làm nữa, tìm một nơi nhốt em lại, như vậy sẽ không ai tìm thấy em cả, thế chẳng phải thoải mái hơn sao?”.
Tay tôi run lên, chiếc muỗng cũng rơi xuống bàn, nhìn anh bằng đôi mắt đầy kinh ngạc.
Anh cười, “Vẻ kinh ngạc của em sao buồn cười vậy? Anh trêu em thôi, em như thế chẳng giống với người đã kết hôn chút nào”.
Tôi giận dữ: “Triển Vân Dịch, anh có thể nghiêm chỉnh được không? Em không chịu nổi cái kiểu lúc thế này lúc thế khác của anh nữa!”.
Vân Dịch cười lớn: “Muốn biết kế hoạch của anh đối với Ninh Thanh thế nào không? Khi em và anh ta tiến hành hôn lễ, anh đã nghĩ sẽ cho anh ta hối hận khi lấy em”.
Tôi muốn, rất muốn biết. Tôi tò mò muốn biết tất cả kế hoạch và những toan tính của Vân Dịch.
“Muốn biết thì ngoan ngoãn chờ anh đến đón khi tan làm”, anh nhìn tôi cười nói.
Bây giờ tôi không muốn đi làm, chỉ muốn biết đáp án thôi. Ăn xong Vân Dịch đứng lên định đi luôn, thấy thế tôi không khách sáo nói: “Trả xong tiền rồi hãy đi, em không có tiền. Lần trước ở Vô Tích ăn cá, suýt nữa em không ra được khỏi quán đấy”.
Tôi chờ đến giờ tan ca, chưa bao giờ thấy nóng ruột như lúc này, cứ đếm từng giây chờ Vân Dịch đến đón. Buổi trưa có người mang đồ ăn đến cho tôi, nhìn hộp đồ ăn xa xỉ, đồng nghiệp hỏi tôi ngày gì mà ăn sáng thế. Tôi chia đồ ăn cho mọi người, cầu chúa ban phước để Vân Dịch im ắng đi một chút.
Chiều đến lại có người mang tới một bó hoa hồng to, cả văn phòng lại được một phen kinh ngạc. Tôi biết, bó hoa hồng kia không phải chỉ để tặng cho tôi, mà còn muốn cho các đồng nghiệp trong văn phòng nhìn thấy.
Chờ đến giờ tan ca, tôi ra khỏi văn phòng sớm hơn mọi người, sợ bọn họ nhìn thấy Vân Dịch lại bàn tán, rồi tôi lại chết ngập trong sự tò mò, và những ngày tháng bình yên sẽ bị xáo trộn.
Đứng trước tòa nhà làm việc nhìn xung quanh, không thấy người đâu cả, làm thế nào đây? Chuyện gì cũng ra ngoài dự liệu thì còn chiến đấu cái gì nữa? Tôi cứ thế ủ rũ đứng chờ anh.
Đồng nghiệp đều đã lần lượt tan ca, ai đi ngang qua tôi cũng hỏi: “Tử Kỳ, chờ bạn trai à?”.
Tôi mỉm cười để ứng phó, đến tận khi không còn người quen nào nữa, Vân Dịch vẫn chưa xuất hiện. Từ trước tới nay, anh chưa bao giờ nuốt lời, nhưng tôi không muốn chờ anh nữa.
Đang đi về phía trạm xe buýt thì nghe thấy tiếng gọi của Vân Dịch, tôi tức giận quay đầu lại nhìn. Anh đang đứng dựa vào tường, giơ tay vẫy và nở nụ cười đáng ghét.
Anh cứ đứng đấy để nhìn sao? Tôi tức điên người mím chặt môi lại, rồi kệ anh và cứ đi thẳng về phía trạm xe. Vân Dịch chạy đến: “Giận rồi à? Không quan tâm đến anh nữa à? Em không muốn biết chuyện của Ninh Thanh nữa sao?”.
Tôi dừng lại nói với anh: “Tôi không muốn biết nữa, trái tim tôi mềm yếu, lúc nào cũng cảm thấy nợ Ninh Thanh, nhưng xem ra tôi không có cách nào để trả món ân tình đó nữa. Anh muốn đối phó với anh ấy, xin cứ việc, còn tôi nợ thì cứ nợ. Còn nữa, đừng tiếp tục lấy chuyện của anh ấy ra để nói, tôi cũng không muốn có bất kỳ liên lạc gì với anh nữa”. Nói xong tôi cứ thế đi thẳng về phía trước.
Tôi không muốn mình trở thành kẻ ngốc, cứ thế để anh đùa cợt.
Vân Dịch vẫn không để tôi yên, anh kéo tay tôi đến chỗ đỗ xe. Sắc mặt của anh không mấy hài hòa, tôi định lên tiếng kêu cứu, anh buông mạnh tay tôi ra: “Tốt nhất là em nên ngoan ngoãn đi theo anh, làm ầm ĩ giữa đường không tốt chút nào đâu!”.
Tôi cười nhạt: “Tôi thế đấy! Anh nói đúng, tôi thích sự nhẹ nhàng của Ninh Thanh, anh thấy làm ầm ĩ ở đây mất mặt, thì đừng có lôi kéo tôi như vậy, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”.
Vân Dịch cười, nụ cười rất đỗi dịu dàng: “Tử Kỳ, đúng là em thay đổi nhiều rồi, anh thích em của bây giờ, có muốn đi nhờ xe của anh không? Anh đảm bảo sẽ đưa em về tận nhà, không làm vấn đề phức tạp lên nữa”.
Nếu như là ngày trước, tôi sẽ không dám ngồi lên xe anh. Còn bây giờ, ngồi xe riêng tiện hơn. Và vì tôi đã hiểu, anh thực sự hy vọng tôi sẽ tình nguyện theo anh, chứ không phải theo một cách miễn cưỡng. Có là đồ ngốc mới không lợi dụng điều này.
Những ngày sau đó khiến tôi rất bất an. Triển Văn Dịch thay đổi rồi sao? Ông trời đổ mưa hồng sao? Tôi muốn mua vé số quá.
Anh bỗng trở nên nhẹ nhàng quan tâm, còn tôi thì vẫn bướng bỉnh ngang ngược.
Từ hôm đó, dù sớm hay muộn anh cũng đến đón tôi, ngày nào cũng chuẩn bị đồ ăn sáng, chiều về đưa tôi đi ăn cơm, thi thoảng đi d