Chung Lăng luôn có cảm giác rằng, chỉ cần đó là quyết định do chính bản thân cô đưa ra thì cô sẽ không bao giờ hối hận, thậm chí khi Đường Tranh lấy việc chia tay để ép, cô cũng không bao giờ chịu thỏa hiệp.
Nhưng khi máy bay vừa hạ cánh xuống sân bay Phố Đông, cô bắt đầu suy nghĩ về hành động khăng khăng làm theo ý mình của cô có đáng hay không.
Thượng Hải những ngày đầu tháng Hai, đêm rét căm căm, cô thu mình trong chiếc áo lông vũ mà vẫn cảm nhận được cái rét len lỏi vào tận xương.
Cô đợi mãi, đợi mãi, hai người đã hẹn sẽ ra sân bay đón cô đến giờ vẫn chưa thây bóng dáng đâu. Cân nhắc hồi lâu, cuối cùng cô lấy điện thoại ra tìm số của Quách Chỉ Quân rồi bấm máy, đầu bên kia là giọng nữ nhẹ nhàng cất lên: “Số điện thoại quý khách vừa gọi đã tắt máy, xin quý khách gọi lại sau”.
Hàng lông mày thanh tú của Chung Lăng cau lại, không phải cô trách Chỉ Quân lỗi hẹn, mà sợ có chuyện gì xảy ra với cô ấy.
Trời bắt đầu mưa như trút nước, khiến tâm trạng Chung Lăng càng tồi tệ hơn. Cô đưa tay xem đồng hồ và quyết định sẽ không đợi nữa, hòa vào dòng người vừa xuống máy bay ra điểm đợi taxi, kiên nhẫn chờ đợi.
Vừa đặt hành lý vào cốp xe, điện thoại của Chung Lăng liền réo liên hồi.
“Chỉ Quân à?” Cô vừa chui vào xe, vừa hỏi.
“Xin lỗi chị Chung Lăng, tôi là Phương Nhiên, cầu vượt tắc quá, tôi chưa có mặt ở sân bay được.”
“Vâng”, Chung Lăng đáp thờ ơ, “Không sao, tôi đã lên taxi rồi”.
Đối phương ngừng một lát rồi nói: “Thế tôi gửi tin nhắn tên khách sạn nhé”.
“Vâng.” Chung Lăng cúp máy.
So với sự chậm chạp của cô thì tin nhắn của Phương Nhiên chẳng khác gì tên lửa: “Khách sạn Westin, nằm gần bến Thượng Hải”. Chung Lăng mỉm cười gập điện thoại lại.
Vào khách sạn nhận phòng, tắm rửa, thu dọn xong xuôi, cuối cùng Chung Lăng cũng thở phào. Cô mở máy tính xách tay, đang định check mail thì điện thoại lại đổ chuông.
“Chị Chung Lăng, tôi đang ở dưới sảnh lớn của khách sạn.” Tiếng Phương Nhiên vang lên ở đầu dây bên kia.
Chung Lăng bình thản nói: “Vậy hả? Nhưng tôi chuẩn bị đi ngủ rồi”.
Rõ ràng Phương Nhiên không thể ngờ Chung Lăng lại trả lời như vậy, cô im lặng hồi lâu.
“Nếu không có việc gì thì tôi cúp máy đây.”
“Chị Chung Lăng, tôi chỉ muốn lên nói với chị vài câu rồi đi ngay, sẽ không ảnh hưởng đến giấc ngủ của chị đâu.”
Chung Lăng liền mỉm cười: “Ok, chị lên đi”.
Cô biết bản thân mình không được người ta chào đón gì nhiều, Phương Nhiên làm như vậy chẳng qua là muốn ra oai trước với cô, nhưng cô cũng sẽ không vì thế mà lùi bước, đừng nói là vị trưởng phòng thị trường như Phương Nhiên, kể cả vị phó tổng giám đốc công ty kia cũng coi cô như cái gai trong mắt. Nghĩ thấy cũng phải, đang yên đang lành tự nhiên lại có vị giám đốc thị trường từ trụ sở chính tại Anh mò sang chi nhánh Thượng Hải làm việc, trong lòng ai chẳng khó chịu.
Cô phải đối mặt với rất nhiều bài toán khó, con đường cô sắp qua sẽ rất nhiều chông gai.
Phương Nhiên có mái tóc dài xoăn nhẹ, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, thanh thoát, một cô gái năng động, làm được việc, đây là ấn tượng đầu tiên của Chung Lăng về cô ấy.
Còn cô để mặt mộc, giản dị như quả trứng gà mới bóc, tóc buông xõa, chân đi dép lê, bình dị chẳng hề ra dáng vị lãnh đạo cấp cao trong công ty, nhìn chẳng khác gì cô bé hàng xóm thân thiện.
Cô mời Phương Nhiên vào phòng, cười hỏi: “Uống gì nhé?” Không đợi đối phương trả lời, cô lại nói thêm: “Nhưng ở đây chỉ có nước khoáng thôi”.
Phương Nhiên đành nói: “Không cần đâu”.
“Thực ra ngày mai đến công ty gặp nhau cũng được, không cần phải đến cho vất vả.” Chung Lăng cười nói, không hề nhận ra vẻ không vui ở cô.
“Có gì vất vả đâu, trách nhiệm của tôi là phải ra sân bay đón chị, nhưng vì đường tắc quá…”
Chung Lăng lập tức ngắt lời Phương Nhiên, mỉm cười nói: “Thôi, tôi biết rồi, chị còn có việc gì nữa không?”.
Phương Nhiên biết đây là lệnh tiễn khách của Chung Lăng, nét mặt cô thoáng qua vẻ ngại ngùng, rồi cô cắn môi nói: “Lúc đầu sếp tổng Hướng Huy và giám đốc Tư Mẫn đã lên kế hoạch ra sân bay đón chị, nhưng công việc bận quá không sắp xếp được thời gian, mong chị thông cảm”.
Chung Lăng gật đầu rất nhẹ, coi như thay câu trả lời.
Thái độ không vồn vã mà cũng không thờ ơ của cô khiến Phương Nhiên có vẻ ngại ngùng: “Vậy ngày mai gặp nhau”.
“Hẹn gặp ngày mai.” Chung Lăng tiễn Phương Nhiên ra đến cửa: “Tôi không tiễn xuống dưới nữa nhé”.
“Vâng, chúc chị ngủ ngon.”
Nụ cười vẫn đọng trên môi Chung Lăng, cô đóng cửa lại, cầm điện thoại lên bấm số của Quách Chỉ Quân một lần nữa.
Lần này, không ngờ điện thoại lại có người nghe máy: “A lô”. Giọng nam trầm vang lên ở đầu bên kia.
“Lâm Sâm à?” Chung Lăng không dám chắc.
“A lô, cô là?”
“Tôi là Chung Lăng, Chỉ Quân có đó không anh?”
Lâm Sâm nói: “Bọn anh đang ở trong bệnh viện”.
Tim Chung Lăng giật thót: “Xảy ra chuyện gì vậy anh?”
“Chỉ Quân sảy thai rồi.” Lâm Sâm thở dài.
Chung Lăng như người ngồi trên lửa: “Hai người đang ở bệnh viện nào, em sẽ đến ngay”.
Sau khi Lâm Sâm báo tên bệnh viện và địa chỉ, Chung Lăng liền vơ ngay chiếc áo khoác, buộc tạm tóc lại rồi xách túi ra khỏi phòng.
Không hổ là khách sạn năm sao, vừa nhìn thấy dáng vẻ vội vã của Chung Lăng, liền có nhân viên bước đến hỏi: “Xin lỗi, chị có cần gọi taxi không?”
Chung Lăng vội gật đầu: “Làm phiền anh”.
Cô đứng trong sảnh lớn tránh mưa, nhân viên khách sạn cầm ô chạy ra giữa đường vẫy xe. Vì đã khuya, trời lại mưa như trút nước, taxi chạy qua đều đã có khách cả, gần nửa tiếng đồng hồ mà không bắt được chiếc nào. Đến khi quay vào, quần áo cậu nhân viên đã ướt hết.
“Chị à, chắc là phải đi ra xa một chút mới bắt được xe, chị cứ đứng ở đây đợi nhé.” Cậu nhân viên còn rất trẻ, cười để lộ hai lúm đồng tiền nhỏ, trông như học sinh cấp ba.
Chung Lăng cũng thấy vui lây vì nụ cười đó, bất giác đáp lại bằng nụ cười ấm áp: “Không cần đâu, tôi tự ra bắt cũng được “.
“Chị…” Cậu nhân viên ngần ngừ một lát, Chung Lăng đã bước ra ngoài cửa kính, cậu nhân viên rảo bước rất nhanh: “Chị ơi”.
Chung Lăng quay đầu lại, cậu nhân viên đưa cho cô chiếc ô, cô mỉm cười đón lấy và nói: “Cảm ơn em”.
Chung Lăng băng qua hai làn đường, ở đây tầm nhìn rộng, xe cộ qua lại đông, chắc dễ bắt xe hơn.
Mắt cô cận hơn một độ, bình thường không đeo kính cũng không sao, nhưng trời mưa, nước mưa nhạt nhòa nhìn không rõ, vì thế mỗi khi có ánh đèn từ xa hắt tới, cô liền giơ tay lên vẫy, nhưng rồi lại chìm trong thất vọng.
Cô liên tục xem đồng hồ, đã gần một tiếng đồng hồ trôi qua kể từ lúc gọi điện cho Lâm Sâm, cô vẫn đứng yên ở vị trí cũ, tâm trạng sốt ruột cộng với cái lạnh trong đêm mưa khiến cô phải liên tục giậm châm, đi đi lại lại cho người ấm hơn.
Thêm mười mấy phút nữa trôi qua, có lẽ sự chân thành của Chung Lăng đã làm Thượng đế cảm động, cuối cùng cũng có một chiếc taxi dừng trước mặt. Cô vội thu ô lại, mở cửa lên xe rồi nói: “Phiền bác tài chạy đến bệnh viện RJ”.
Qua gương chiếu hậu, lái xe liếc cô một cái, định nói gì xong lại thôi.
Chung Lăng cũng thấy thắc mắc, hỏi: “Có gì không hả bác tài?”
Tài xế không đáp chỉ khẽ nhếch mép rồi rồ ga cho xe chạy.
Mặc dù trời mưa to, đường trơn nhưng rõ ràng tay lái của bác tài rất cứng, chiếc xe luồn lách qua ngõ nọ phố kia một cách thành thạo, chẳng bao lâu, tài xế đã quay đầu lại nhắc: “Đến rồi”.
Chung Lăng đang nhắm mắt tĩnh tâm, nghe thấy vậy liền vội móc ví trong túi xách ra: “Bao nhiêu tiền ạ?”
“Cô à, xe tôi không phải taxi.” Lái xe cười rất thoải mái.
Chung Lăng sửng sốt ngẩng đầu lên, phát hiện thấy đằng trước không có đồng hồ tính cước. Cô nheo mắt liếc “bác tài” thì thấy anh ta đang mím môi, miệng hơi mỉm cười. Anh chàng sở hữu làn da màu đồng như Cổ Thiên Lạc, nhìn rất trẻ trung, đặc biệt là đôi mắt rất sáng, mặc bộ comple đen, bên trong là áo sơ mi trắng, không thắt caravat.
Chung Lăng ngượng quá, vội co người lại: “Ôi, xin lỗi anh”. Chẳng lẽ áp lực công việc quá lớn khiến đầu óc cô mê muội, nhìn gà hóa cuốc.
“Không sao”, anh chàng nhếch mép cười cười.
Sau khi xuống xe Chung Lăng mới hiểu ra vấn đề, đây là chiếc Santafe màu đen còn khá mới, ngoài việc không có hộp đèn và đồng hồ tính cước thì gần như không khác gì những chiếc taxi hằng ngày vẫn chạy quanh đường phố Thượng Hải.
Trước khi đóng cửa, cô khẽ cúi người nói: “Cảm ơn anh nhiều”.
“Không có gì.” Nụ cười của anh chàng rất dễ chịu, tựa như ánh nắng lướt trên bầu trời u ám, vô cùng ấm áp.
Chung Lăng vội vã chạy vào bệnh viện, đến phòng tư vấn hỏi số giường. Nhờ có sự hướng dẫn tận tình của cô y tá, cuối cùng cô đã tìm được phòng Quách Chỉ Quân đang nằm. Bước vào phòng, thấy Chỉ Quân đang nằm trên giường với vẻ mệt mỏi, Lâm Sâm đang kê cao gối cho cô, nhẹ nhàng khuyên cô nên ăn chút gì đó.
“Chỉ Quân.” Chung Lăng cảm thấy sống mũi cay cay, bước đến nắm chặt bàn tay Chỉ Quân.
“Cậu đến rồi à.” Chỉ Quân cười buồn.
Lâm Sâm nhường chỗ cho Chung Lăng: “Hai em cứ nói chuyện, anh đi hâm lại cháo cho nóng”.
“Sao cậu lại sơ ý như vậy, cậu không sao chứ?” Giọng Chung Lăng nửa phần tỏ ý trách móc, nửa phần tỏ ý thương bạn.
Quách Chỉ Quân lắc đầu: “Xin lỗi vì mình không ra đón cậu được”.
Chung Lăng bẹo má cô: “Cậu cứ lo cho bản thân đi đã”.
Nét mặt Chỉ Quân lộ rõ vẻ u buồn, cô đưa mắt nhìn ra ngoài rồi thở dài thườn thượt.
Là bạn thân chơi với nhau nhiều năm, Chung Lăng hiểu Chỉ Quân hơn ai hết, cô vội khuyên: “Cậu và Lâm Sâm còn trẻ, còn nhiều cơ hội, trước mắt phải lo cho sức khỏe ổn định mới là quan trọng nhất”.
Quách Chỉ Quân cúi đầu một lát rồi lại ngẩng lên: “Anh chàng Đường Tranh để cậu về nước công tác mà không lo à?”
Lúc này còn đùa cợt được chứng tỏ Chỉ Quân không sao, Chung Lăng cũng thấy yên tâm hơn. Cô cười nói: “Vì muốn đem lại niềm vui cho cậu nên mình phải hy sinh nhiều như vậy đây”.
Quách Chỉ Quân lấy khuỷu tay huých cô: “Khai thật đi, hai ông bà không cãi nhau vì chuyện này chứ?” Đường Tranh là người hay chấp vặt, khó tính, Chỉ Quân ít nhiều cũng hiểu.
Chung Lăng nhún vai, cố tình vờ như không thèm quan tâm, nói: “Mặc kệ hắn ta”.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ.
“Mời vào.” Chỉ Quân nói.
Đẩy cửa bước vào là một người đàn ông mặc áo blu, trông rất thư sinh, khôi ngô tuấn tú.
Quách Chỉ Quân sửng sốt hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
“Đêm nay anh phải trực, vừa gặp bác sĩ Lâm ở cổng, mới biết em xảy ra chuyện không may.” Người vừa vào mang đến một bó hoa ly, hương thơm thoang thoảng, thanh khiết.
Chỉ Quân đón lấy bó hoa rồi đưa cho Chung Lăng, Chung Lăng vội cắm hoa vào bình.
“Đây là?” Anh mắt anh chàng dừng ở Chung Lăng.
“Để em giới thiệu hai người làm quen nhé, đây là Chung Lăng, bạn thân của em. Còn đây là Tống Minh Chí, đồng nghiệp của anh Lâm Sâm.”
“Chào anh.” Chung Lăng vui vẻ đưa tay ra.
Tống Minh Chí cũng lịch thiệp không kém: “Rất vui vì được làm quen với em”.
Đang nói chuyện thì thấy Lâm Sâm nhẹ nhàng bê một bát cháo cá khói bốc nghi ngút vào, ý cười dịu dàng hiện rõ trong đáy mắt.