bộ của tôi là 9527.” Nói xong, Chung Lăng không có phản ứng gì, còn Phương Nhiên lại mỉm cười.
Chung Lăng bật máy tính xách tay, nối mạng để check mail, mới chỉ một ngày mà có tới hàng trăm mail chưa đọc. Mail mới nhất được gửi cách đây năm phút, người gửi họ Hướng.
Chung Lăng di chuột mở ra, đó là mail viết bằng tiếng Anh chào đón cô đến chi nhánh ở Thượng Hải làm việc. Ngôn từ cẩn trọng, khách khí, chu đáo và rất lịch thiệp. Đích thân phó tổng giám đốc gửi, đó là một niềm vinh dự và cũng thể hiện sự tôn trọng đối với cô. Chung Lăng dùng chuột bôi đậm dòng chữ ngắn ngủi đó, vẻ mặt đầy suy tư. Đột nhiên có tiếng gõ cửa, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Bước vào là Phương Nhiên và một cô gái trẻ khác: “Giám đốc Chung Lăng, đây là Đới Hiểu Lam, trợ lý công ty sắp xếp cho chị”.
Chung Lăng nhìn kỹ cô gái, các nét gọn gàng, dáng dấp nhỏ nhắn, khí chất trong sáng, lúc cười còn để lộ hai chiếc răng khểnh trông rất dễ thương.
“Giám đốc.” Giọng Đới Hiểu Lam lộ rõ vẻ e dè.
“Ờ?” Chung Lăng ngẩng đầu lên.
“Sếp tổng mời chị sang phòng họp.”
“Ừ, tôi sang đây.” Chung Lăng chợt nhớ tới lời Hướng Huy dặn Phương Nhiên ban nãy, muốn giới thiệu để các đồng nghiệp làm quen với cô. Họ muốn lấy lòng hay cô lập cô, cô chưa dám khẳng định, nhưng chắc chắn sẽ không né tránh.
Chung Lăng là người cuối cùng bước vào phòng họp, vị trí ngồi của cô được xếp ở bên tay trái Hướng Huy, giống như vị trí phòng làm việc của họ. Những người khác đều ngồi bên tay phải Hướng Huy, rõ ràng là đối nghịch hoàn toàn. Chung Lăng ngước mắt lên, kín đáo liếc một lượt. Trong phòng có tất cả năm người bao gồm cả cô, ngoài Phương Nhiên và Hướng Huy ra, còn có một nam một nữ khác cô không quen.
Không đúng, Chung Lăng khẽ cau mày, người đàn ông này, rõ ràng là cô đã từng gặp. Nét cười hiện rõ trong đáy mắt, khuôn mặt toát lên vẻ ngang tàng, chính là “tài xế taxi” mà tối qua cô nhìn nhầm.
Ánh mắt người đó lộ vẻ sửng sốt, rõ ràng cũng nhận ra cô. Nhưng nếu anh ta đã không nói thì Chung Lăng cũng sẽ không chủ động nhắc đến.
“Giám đốc Chung Lăng và trưởng phòng Phương Nhiên đã gặp nhau rồi, tôi không giới thiệu nữa. Hai vị kia là Tư Mẫn, giám đốc phụ trách hành chính và Hạ Dương, trưởng phòng dịch vụ chăm sóc khách hàng của công ty.”
Một người giám đốc bằng vai phải lứa với Chung Lăng, còn vị kia là cấp dưới của cô. Cô cười rất duyên dáng, chiếc cằm xinh xắn hơi nghếch lên, kiêu ngạo đầy tự tin.
“Rất vui được làm quen với hai vị, mong rằng sau này chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.”
Tư Mẫn đưa tay ra trước, so với vẻ cao ráo, thon thả của Chung Lăng, dáng người Tư Mẫn đầy đặn, tròn ữĩnh hơn, đôi mắt đen láy ngự trên khuôn mặt tròn như vầng trăng thu. Nụ cười trên môi Hạ Dương cũng rất đúng mực, nét mặt rạng rỡ tựa như cái tên, chói chang như ngày hè. Đểu là những nhân vật không nên va chạm, Chung Lăng than thầm, nhưng nụ cười trên môi không thay đổi.
“Tối nay tôi muốn mời các đồng nghiệp trong công ty ăn bữa cơm, nhưng tôi chưa quen với khu vực này lắm, có thể nhờ giám đốc Tư Mẫn giúp một tay được không?”
Tư Mẫn nở nụ cười duyên dáng: “Công ty đã lên kế hoạch tối nay sẽ mở tiệc chào mừng giám đốc Chung Lăng đến nhận công tác, bữa tiệc sẽ được tổ chức ở nhà hàng South Beauty trên đường Hoài Hải, đến lúc đó giám đốc phải uống với anh em mấy ly”.
Chung Lăng đưa mắt nhìn xuống, gật đầu cười.
“Giám đốc, tài liệu mà chị cần đều ở trong này ạ.” Đới Hiểu Lam bê chồng tài liệu cao gần bằng nửa người cô đến, sau khi gõ cửa loạng choạng bước vào, Chung Lăng vội đứng dậy đón lấy, dịu dàng nói: “Em vất vả quá”.
“Dạ, không có gì.” Đới Hiểu Lam dường như hơi bất ngờ khi được trọng vọng như vậy. “Giám đốc có cần gì nữa không ạ?”
“Không cần thiết phải một câu giám đốc, hai câu giám đốc như vậy, cứ gọi chị Kiya là được rồi.” Chung Lăng khẽ mỉm cười, cô đâu có phải là Diệt Tuyệt sư thái1, cũng không có ba đầu sáu tay, không đến mức khiến cô bé phải sợ như vậy.
1Diệt Tuyệt sư thái là một nhân vật hư cấu trong tiêu thuyết Ỷ thiên Đồng Long ký của nhà văn Kim Dung. Bà nổi tiếng là người cứng nhắc, giáo điều, nặng nề định kiến và quan điểm trắng đen rõ ràng.
“Dạ vâng, thưa giám đốc.”
“Hả”. Chung Lăng cau mày.
“Dạ, em biết rồi chị Kiya.” Đới Hiểu Lam vội sửa lại, lúc này Chung Lăng mới mỉm cười tỏ ý hài lòng. Đới Hiểu Lam thẹn thùng nói: “Nếu không còn việc gì nữa thì em xin phép ra ngoài”.
Chung Lăng hiểu ý mỉm cười: “Ừ, em ra đi”.
Đưa mắt dõi theo bóng Đới Hiểu Lam ra ngoài, Chung Lăng chìm trong suy nghĩ. Cô đã xem qua tài liệu về nhân viên của cô, Đới Hiểu Lam mới vào làm việc chưa đầy một năm, trên lý thuyết, kinh nghiệm của cô bé này chưa thể đủ để làm trợ lý giám đốc, nhưng hiện tại lại được sắp xếp vào vị trí quan trọng này, không hiểu lý do bắt nguồn từ đâu.
Ngoài việc buổi trưa nhờ Đới Hiểu Lam đi mua một chiếc bánh sandwich để ăn trưa, cả ngày Chung Lăng đều vùi đầu xem giấy tờ trong phòng làm việc. Cô cần phải bắt tay vào công việc với tốc độ nhanh nhất để người khác không soi mói gì được cô.
Ngày đầu tiên đến chi nhánh của tập đoàn Hiển Dịch ở Thượng Hải đã bình yên trôi qua như vậy.
Sáu giờ chiều, Phương Nhiên gõ cửa phòng làm việc Chung Lăng.
“Mời vào.”
Phương Nhiên thấy bàn làm việc chồng chất giấy tờ, liền cười hỏi: “Giám đốc, chị vẫn đang bận à?”
“Có việc gì không?” Chung Lăng dụi mắt.
Phương Nhiên cười khúc khích: “Công ty tổ chức tiệc chúc mừng chị đến nhận công tác, chị quên rồi à?”
Chung Lăng vỗ mạnh tay lên đầu, cười nói: “Đúng là tôi quên thật”.
“Đúng là sếp lớn nên hay quên.”
Vốn chỉ là một câu nói đùa, nhưng được thốt ra từ miệng Phương Nhiên nghe rất chối tai. Nụ cười không thật lòng của cô ta khiến Chung Lăng cảm thấy rất khó chịu. Cô chỉ cười mà không nói gì thêm, thu dọn sơ qua bàn làm việc rồi nói: “Đi thôi”.
Mấy vị lãnh đạo cấp cao của công ty đều tự lái xe đi, chỉ có Hạ Dương chủ động đề nghị chở bọn họ.
Đợi lúc đèn đỏ, Chung Lăng phát hiện thấy Hướng Huy lái một chiếc Volkswagen Tiguan màu xanh sapphire đi đầu tiên, ngay sau đó là chiếc Volkswagen Sagitar màu đỏ và chiếc Volksvvagen Golf Gti màu đỏ tươi. Chiếc Santafe màu đen mà họ ngồi đi cuối cùng.
Nhìn vẻ lái xe chăm chú của Hạ Dương, bất giác Chung Lăng cảm thấy buồn cười, đúng là cô có duyên với chiếc xe này.
Trong phòng ăn của nhà hàng, Chung Lăng nhìn thấy Thích Đình Đình, kế toán trưởng phụ trách tài vụ của công ty và giám đốc phụ trách bộ phận hậu cần Bành Húc, hai người này không tham dự cuộc họp buổi sáng.
Thích Đình Đình là cô gái rất trẻ trung, xinh đẹp. Chung Lăng chưa đến ba mươi tuổi mà đã được ngồi ở vị trí giám đốc thị trường, vốn là một kỳ tích, không ngờ xem ra cô gái Thích Đình Đình này còn kém cô mấy tuổi.
Còn Bành Húc thì trông rất thô kệch, mặt đầy nếp nhăn, nếu vị này không có mặt ở đây sớm thì suýt nữa Chung Lăng đã tưởng anh ta được cử đến để thu tiền bảo vệ.
Thức ăn đã được mang lên một nửa, rượu chưa quá ba tuần, Hướng Huy mỉm cười nói: “Mọi người cứ vui vẻ đi nhé, tôi cáo lỗi về trước”.
Bất chấp sự hò hét và những tiếng la ó phản đối của mọi người, ý cười ấm áp hiện trên khuôn mặt lạnh lùng, Hướng Huy vẫy tay chào mọi người rồi ra về.
Chung Lăng mím môi, cố ý nói: “Tổng giám đốc Hướng làm như thế mọi người sẽ mất hứng đấy”.
Hạ Dương cười liếc cô một cái: “Từ trước đến nay sếp tổng luôn như vậy, dần dần sẽ thấy quen”.
Phương Nhiên tiếp lời rất đúng lúc: “Sếp tổng về rồi, bọn mình mới được chơi thoải mái”.
Thích Đình Đình chớp chớp mắt: “Đúng rồi đây, ăn xong đi hát karaoke nhé, ngày mai vứt hóa đơn cho sếp Hướng là được”.
Giọng điệu thoải mái của cô khiến mọi người đều cười ổ.
Nói thực, với một đội ngũ có tiềm năng và đầy sức trẻ, Chung Lăng rất muốn hòa nhập với họ, nhưng cô hiểu rằng, bầu không khí đoàn kết, dễ chịu đó không có chỗ dành cho cô.
Lời dự đoán của Chung Lăng không sai, bữa tiệc chào đón cô mặc dù không nguy hiểm như Hồng Môn Yến1, nhưng cũng đầy sóng ngầm.
1 Hồng Môn Yên là buổi tiệc được tổ chức tại vùng ngoại ô Hồng Môn đời Tần với sự tham gia của Hạng Vũ và Lưu Bang. Đây là buổi tiệc có sức ảnh hưởng quan trọng cho cuộc chiến nông dân cuối đời Tần sau này, được cho là nguyên nhân gián tiếp khiến Hạng Vũ thất bại và Lưu Bang lập nên triều Hán. Người đời sau đã dùng từ Hồng Môn Yến để chỉ về những buổi tiệc có nhiều mưu đồ.
Bành Húc nâng ly lên trước: “Giám đốc Chung Lăng, tôi mời chị một ly”.
Nụ cười thấp thoáng trên môi Chung Lăng, cô uống một hơi cạn ly.
“Tửu lượng của giám đốc khá thật đấy.” Phương Nhiên vỗ tay đầu tiên rồi rót cho Chung Lăng một ly rượu vang đầy, nâng ly mình lên, cười híp mắt: “Tôi cũng mời giám đốc một ly, chúc mừng chị đã đến làm việc ở chi nhánh Thượng Hải”.
Rõ ràng Chung Lăng nghe thấy có tiếng phì cười, định xem đó là ai nhưng lại không biết tiếng cười phát ra từ hướng nào. Cô bình thản uống cạn ly rượu, mày hơi cau lại: “Mời Phương Nhiên”.
Rõ ràng là Phương Nhiên không uống được rượu, miễn cưỡng uống hết một ly, người đã nhìn hơi lảo đảo, Tư Mẫn vội đứng dậy, nheo mắt nói: “Giám đốc, ta cũng cạn ly chứ nhỉ?”
Sự việc đã đến nước này, dù ngốc đến đâu Chung Lăng cũng nhận ra ý đồ của bọ họ. Cô xoay ly rượu, miệng lộ ý cười: “Mấy người định cấu kết với nhau chuốc cho tôi say đúng không?”
“Giám đốc vui tính thật đấy.” sắc mặt Tư Mẫn hơi sầm xuống, nhưng rồi lại nhanh chóng cười tươi như hoa: “Giám đốc đã uống với anh Bành Húc và chị Phương Nhiên, đừng có không nể mặt em nhé”.
Ngay cả trò kích tướng cũng lôi ra rổi, mấy khi được bọn họ trọng vọng thế này đâu, sao Chung Lăng lại có thể để họ thất vọng, cô cau mày, uống hết ly rượu mà không hề chớp mắt.
Tư Mẫn bại trận ngồi xuống, tiu nghỉu gắp một miếng thức ăn đưa vào miệng, nhai uể oải.
Chung Lăng liếc Hạ Dương đang ngồi hơi chếch với cô phía đối diện, tiếp theo sẽ đến lượt anh chàng này đây. Cô thầm cười khẩy trong lòng, định chuốc cho cô say, hãy đợi đấy. Kiếp này cô chỉ say một lần, suýt thì gây ra họa lớn, nếu không phải… Đến giờ nghĩ lại vẫn thấy hãi hùng.
Cô thở phù một hơi dài, cố gắng gạt đi ký ức đau buồn đó. Lúc quay mặt sang, cô nhìn thấy Phương Nhiên ra sức đưa mắt ra hiệu cho Hạ Dương, nhưng không ngờ anh chàng vờ như không nhìn thấy. Phương Nhiên đành phải bấm bụng lâm trận, phát động vòng tấn công mới bằng rượu.
Mặc dù tửu lượng của Chung Lăng không tồi, nhưng cũng không thể chịu nổi sự oanh tạc dồn dập của mấy người đó, rượu bốc lên khiến mặt cô nóng rực, cô khẽ mỉm cười nói: “Tôi vào toilet một lát, mọi người cứ tiếp tục”.
Trong tích tắc vã nước lạnh lên mặt, cô cảm thấy tỉnh táo hơn rất nhiều. Cô chậm rãi dặm thêm phấn, loanh quanh hồi lâu mới quay vào.
Có lẽ mấy người kia ý thức được rằng nếu xét về tửu lượng, ở đây không ai có thể là đối thủ của cô, nên không đến chúc rượu cô nữa. Chung Lăng rất vui vẻ, còn tranh thủ thời gian trả lời tin nhắn của Chỉ Quân, nói rằng lát nữa sẽ đến bệnh viện thăm.
Bành Húc là người đầu tiên không ngồi yên được nữa, anh ta loạng cho