yên qua đến Dụ trác hoàng triều nhân cơ hội thay Vi phong giải thích, "Kỳ thật, a phong cũng không phải ...gì đó cũng không hiểu ,hắn không phải người sống trên núi, hắn là hoàng đế, có địa vị cao nhất, cho nên tính cách hắn lạnh lùng cao ngạo , cho dù đi tới đây, trong 1 khoảng thời gian ngắn cũng đã rất nhiều. Bất quá, mẹ yên tâm, hắn rất thương con, thật sự rất thương, sủng ái con, yêu con."
Hàn mẫu vẫn đang lo lắng vừa mới nghe được những điều này, khó có thể đón nhận ngay!
Hàn lăng hơi thở gấp gáp, cảm xúc phập phồng.
Vi phong nắm chặt tay Hàn lăng bình tĩnh trấn an Hàn lăng.
Vài phút trôi qua đi, hàn mẫu từ khiếp sợ cũng thông qua được, "Tiểu lăng, ý của con là, con còn đi tiếp sao? Chừng nào đi? Lại lần nữa rời xa mụ mụ?"
Hàn lăng trầm ngâm, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu.
"Không, ta không cho phép con đi nữa! Nếu đã trở về, nên ở luôn đừng rời đi." Hàn mẫu mãnh liệt đẩy Vi phong ra, tự mình nắm tay Hàn lăng , lớn tiếng nói.
Hàn lăng thấy thế, nước mắt tràn mi , "Mẹ, con có lỗi với mẹ, có lỗi với mẹ, nhưng con phải đi,con phải trở về."
"Cái gì trở về? Nhà của con ở chỗ này! ! Còn có, con đi rồi mẹ làm sao bây giờ? Con cũng đã biết, mấy năm mẹ sống như thế nào mà? Vất vả lắm con mới trở về, rồi lại phải rời khỏi, chẳng lẽ con muốn mẹ lại lần nữa thống khổ sao?"
"Mẹ..."
"Tiểu lăng, thật sự nhất định phải đi sao?" Hốt nhiên, một giọng nói đau thương vang lên, là hàn phụ.
"Ba..."
"Hai người nói gì, ta ở phòng bên cũng nghe được . Chính là tiểu lăng, con nhẫn tâm để cho mẹ con lại lần nữa đau đớn vì mất con sao? Kể từ năm đó, mẹ của con thường xuyên mất ngủ ,nửa đêm gặp ác mộng , sau đó không ngủ tiếp được, trong lòng con cũng không có cha sao. Mẹ con sở dĩ già hơn trước nhiều là do quá lo lắng đó."
Hàn lăng cảm thấy rất áy náy, đau lòng ôm hàn mẫu, "Mẹ, con có lỗi với mẹ, là lỗi của con, có lỗi với, có lỗi với..."
"Mẹ không cần ngươi nói xin lỗi, mẹ chỉ cần ngươi ở lại! Tiểu lăng, nếu như cảm giác xấu hổ với mụ mụ, vậy ở lại đây đi, vĩnh viễn ở lại bên cạnh mụ mụ có được hay không? Có được hay không? Nhiều nhất, ta cũng không trách a phong , ta sẽ đối đãi với con rể tử tế mà."
"Mẹ, không phải như vậy..."
"Đó là như thế nào? Chẳng lẽ ngươi còn muốn làm hoàng hậu, hoàng hậu có cái gì tốt? Ở đó lạc hậu , cái gì cũng không có, thời gian có thể qua sao? Còn có ngươi đừng quên rồi, hắn là hoàng đế, từ xưa hoàng đế đa tình phong lưu, hạ lưu, thấy một nữ nhi khác là thích ngay, ngươi bây giờ còn trẻ, có lẽ hắn không dám xằng bậy, chính là chờ ngươi tao nhã không còn.nữa, hoa tàn nhụy rữa lúc đó ngươi có thể bảo đảm hắn không làm bậy sao? Ngươi có thể bảo chứng hắn yêu ngươi cả một đời sao?" Hàn mẫu hoàn toàn chán ghét Vi phong .
"Tiểu lăng, mẹ của con nói xong không phải không có lý, tại cổ đại, hôn nhân căn bản không có bảo đảm, cũng không có chế độ một vợ một chồng, nếu trở về, ngươi phải chia sẻ a phong với kẻ khác thì sao ." Hàn phụ cũng lo lắng giải thích.
"Không, ta sẽ không vứt bỏ lăng lăng, ta sẽ yêu nàng cả đời -!" Vi phong không thể chờ đợi được giải thích.
Hàn mẫu hung hăng trợn mắt liếc hắn , rưng rưng trách móc Hàn lăng, "Con không có cảm giác là như thế nào sao? Không, con căn bản không hiểu, con bị tình yêu làm cho mờ mắt, bị hoàng đế dụ dỗ nên không rõ hoàn cảnh của mình."
"Không phải, mẹ, không phải như vậy! Không có cảm giác, con biết, con đương nhiên biết! Con không phải ghét ở thời cổ đại? Khó được trở về đây lần nữa, con cũng từng nghĩ tới không quay lại đó, nhưng con không thể, bởi vì lạc lạc vẫn ở cổ đại, đứa bé đó vĩnh viễn chỉ có thể ở lại nơi đó. Con là mẹ lạc lạc làm sao có thể bỏ rơi con mình? Nó chỉ mới có 4 tuổi, nếu như chúng con không quay về, nó nhất định trở thành cô nhi. Dù cho có đông đảo cung nô thậm chí đại thần làm bạn, thì nó cũng sẽ không vui sướng gì, hắn muốn chính là tình yêu thương của cha mẹ ,trong vòng tay cha mẹ mà trưởng thành."
Hàn mẫu sững sờ. Tiện đà ôm đầu khóc rống lên.
Vi phong lại lần nữa lên tiếng, "Ba, mẹ, hai người yên tâm, con sẽ đối xử thật tốt với lăng lăng, yêu nàng cả một đời, đời đời kiếp kiếp, con tuyệt không phụ nàng."
Đáng tiếc, hàn mẫu không nghe gì, một bên rưng rưng một bên nổi giận, "Lời của ngươi có thể tin sao? Ngươi hiện tại đương nhiên nói như vậy, chính là tương lai cơ? Tại cổ đại, ngươi là hoàng đế, tất cả mọi người nghe lời ngươi, ngươi muốn như thế nào liền được như thế đấy, nam nhân không tham luyến sắc đẹp, hoàng đế không phải tam cung Lục Viện, tần phi hàng ngàn sao"
"Sẽ không mẹ, không phải như thế. Giữ lại tam cung Lục Viện, chỉ là vì cân bằng thế lực triều đình, để ta quản lý thiên hạ thái bình. Lòng ta trung chỉ có lăng lăng thôi." Vi phong tiếp tục giải thích, chẳng những là nói cho hàn mẫu nghe, còn là nói cho Hàn lăng nghe.
"Hừ, thiên tài tin tưởng chuyện ma quỷ của ngươi!" Hàn mẫu gạt nước mắt, nghiêm túc nhìn về phía Hàn lăng, "Dù sao mẹ mặc kệ, ngươi nhất định không thể đi, nếu không, mẹ chết cho ngươi xem!"
"Mẹ..."
"Lão bà..."
Hàn mẫu lại lần nữa căm hận trợn mắt nhìn Vi phong vài lần, không bao giờ ... tin tưởng bất cứ.điều..gì hắn nói, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.
Hàn phụ nhìn con gái cùng con rể gật đầu, cũng vội vàng đuổi kịp.
Cả gian phòng, yên tĩnh trở lại.
Hàn lăng hai tay xuôi xuống, cằm để trên đầu gối, ưu sầu, khổ sở cùng thương tâm.
Vi phong lẳng lặng nhìn nàng một hồi, ôm nàng, "Lăng lăng,ta có lỗi với nàng nhiều!"
"Không liên quan chuyện của ngươi!" Hàn lăng thấp giọng u thán.
"Không... Kỳ thật..." Vi phong trầm ngâm một lúc cũng nói ra, "Kỳ thật, lạc lạc có thể theo tới đây, là ta... Ta sợ nàng không chịu theo ta trở về, vì vậy dùng kế để lạc lạc ở lại cổ đại."
Hàn lăng vừa nghe, tức thì đông cứng người.
Vi phong càng ôm chặt hơn, "Có lỗi với nàng, là do ta ích kỷ, chính là ta sợ, nàng một mực ghét bỏ cổ đại, nhưng ta lại không thể cả đời sống ở chỗ này. Ở chỗ này, ta cảm thấy rất không an toàn, ta không hề có sự bảo đảm, tại đây mỗi người đều thông minh tuyệt đỉnh, ta đi tới nơi nào xin việc cũng bị những mắt lạnh lùng và giễu cợt. Chỉ có tại cổ đại, tại quốc gia của ta ta mới yên tâm."
Hắn nói không sai, trở lại hiện đại lâu như vậy tới nay, tâm tình của hắn nàng hiểu rõ, cũng hiểu hắn căn bản không thích hợp nơi này, tuy nhiên, nghĩ tới việc đi về đó, sẽ không có cơ hội nhìn thấy cha mẹ người nhà, nàng liền ruột gan đứt từng khúc, lòng như đao cắt.
Mấy năm trước, nàng thật vất vả cam chịu lần này sau khi trở về, từ tận đáy lòng cũng đang phân vân không biết bản thân cần phải làm sao bây giờ...