Buổi chiều mùng 2 tháng Giêng, Viên Nhuận Chi một thân một mình lái chiếc xe QQ xinh xắn của mình về thị trấn Đào Hoa. Cô xin nghỉ phép, nghỉ hết cả thảy số ngày phép tích lũy trong năm, quyết định về thị trấn Đào Hoa đón hết dịp Tết này rồi mới quay lại làm việc.
Ngày 31 tháng Mười hai năm trước, Kỷ Ngôn Tắc đợi Viên Nhuận Chi cả một ngày trời, ngày mùng 1 tháng Giêng năm sau, đổi ngược lại cô chờ anh cả ngày.
Sau buổi đêm hôm đó, sáng ngày hôm sau, Kỷ Ngôn Tắc giống hệt như bốc hơi khỏi thế gian. Mãi cho tới khi màn đêm buông xuống, Viên Nhuận Chi mới hiểu rằng, lần này Kỷ Ngôn Tắc sẽ không giống như cô lén lút đứng ở một góc khuất nào đó, mà anh đã đi thật rồi, không để lại một câu một lời nào, ngoại trừ căn nhà và chiếc BMW cho cô.
Chuyện này cũng phải đến khi luật sư tìm gặp thì cô mới biết anh đã để lại hết mọi thứ cho cô rồi ra đi.
Viên Mộng Lộ vẫn như mọi khi, miệng ngậm điếu thuốc, ngồi tựa bên cánh cửa, nhìn cô bằng đôi mắt đầy khinh bỉ.
Cô cúi thấp đầu xuống, lặng lẽ, buồn thảm lẩn về phòng của mình.
Viên Mộng Lộ búng tàn thuốc, đưa tay ra ngăn cản cô. “Cái con ranh này, muốn đi đâu hả? Thằng tiểu tử thối kia đâu? Không phải hai đứa nói hôm qua sẽ về đây sao? Tại sao hôm nay một mình con về đây hả?”
“À, anh ấy có việc ra nước ngoài rồi ạ!” Cô trả lời trong tê dại, cúi đầu xuống, tiếp tục đi vào bên trong.
“Ra nước ngoài?” Viên Mộng Lộ tóm được chiếc mũ trên chiếc áo lông vũ của cô rồi nói: “Con đứng lại ngay cho ta! Định lẩn đi đâu hả? Con cho rằng lão nương không nhìn thấy khuôn mặt sầm sì, uất ức, sầu thảm của con sao? Con mau nói rõ ràng cho lão nương nghe, hôm qua con nói không đi đăng kí kết hôn nữa, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Thằng tiểu tử đó đi lúc nào hả?”
“Hôm qua ạ”. Cô trả lời đầy mệt mỏi, não nề.
Viên Mộng Lộ lạnh lùng “hừm” một tiếng, nhanh chóng dập tắt điếu thuốc trong tay, dúng ngón tay trỏ ấn mạnh lên trán của Viên Nhuận Chi rồi thét như sư tử Hà Đông: “Ra nước ngoài vào dịp lễ Tết này sao? Có phải định kết hôn đúng vào tiết Thanh Minh không? Con bé này đầu óc chẳng khác gì heo, coi lão nương đây cũng ngu ngốc, ngớ ngẩn như con sao? Ra nước ngoài vào dịp lễ Tết này rõ ràng là muốn bỏ rơi con mà”.
“Không phải như dì nghĩ đâu…” Viên Nhuận Chi đưa tay xoa chiếc trán đau nhói của mình, cực lực biện giải: “Dì vội vã gì chứ? Không lấy được chồng cũng lắm là không lấy nữa chứ sao”.
Viên Mộng Lộ tức điên cả người, lại tiếp tục hét lớn: “Ta vội vã sao? Hả, con ranh ngốc nghếch này, lão nương đây vội vã cái gì chứ? Thằng tiểu tử đó ra nước ngoài rồi, người nhà của nó cũng đi hết rồi sao? Lẽ nào đến nhà người ta nói một lời cũng vất vả, khó khăn vậy hả? Nói con đầu óc đơn giản, quả nhiên là ngu si tứ chi phát triển, ngày xưa tại sao lão nương không đặt cho con là Viên Nhuận Trư cơ chứ?”
Viên Nhuận Chi cúi đầu không nói thêm gì.
“Lão nương đã nói với con bao nhiêu lần rồi, bảo con hẹn hò yêu đương cùng bọn đàn ông thì được, nhưng xin con phải giữ cho được lớp màng kia trước khi kết hôn, như vậy có được không? Lão nương đã nói với con tám trăm lẻ mấy lần rồi, mẹ con cũng đã chết vì bị bọn đàn ông lừa gạt, bỏ rơi, con bây giờ nhất định phải đi theo vết xe đổ của mẹ con ngày xưa sao?”
“Anh ấy không phải là loại người như dì nói đâu”.
“Loại người nào? Rõ ràng là đùa giỡn, lợi dụng, chiếm đoạt con xong rồi phủi mông bỏ đi, bây giờ còn đứng đó mà tranh luận với ta hả? Đầu óc ngốc nghếch giống hệt như mẹ con ngày xưa vậy”.
Viên Nhuận Chi cuối cùng cũng chẳng thể nào nhẫn nhịn thêm được nữa, đưa tay lên che tai lại rồi hét: “Dì có thể không nhắc đến chuyện của mẹ con được không? Con không giống mẹ! Tại sao tất cả mọi người cứ muốn bức ép con, nhất định bắt con phải nhận rằng mình đã sai, mắt nhìn người của con kém cỏi, cả cuộc đời này con chỉ có thể bị đàn ông bỏ rơi mà thôi? Tại sao cứ ép buộc con phải thừa nhận rằng, anh ấy không yêu con, anh ấy muốn cưới con, ở bên cạnh con chỉ vì muốn trốn tránh địa vị cao thượng kia, không muốn lấy mấy người vợ một lúc và bị người khác thao túng, mất đi tự do? Tại sao nhất định phải như thế chứ? Được thôi, con thừa nhận con kém cỏi, con ích kỷ, con thẹn thùng, con vật chất, con tham lam, con đáng đời, con không có ưu điểm nào. Từ trước đến nay con chưa bao giờ phủ nhận khuyết điểm của bản thân, thế nhưng cho dù có kém cỏi đến đâu con cũng là một con người, con cũng có tình cảm, lẽ nào tình cảm muốn thu lại là có thể thu lại ngay được sao? Rút được bài học từ mẹ con, từ nhỏ dì không ngừng dạy dỗ con, dì có biết con chẳng khác nào một con nhím, lập nên biết bao phòng tuyến, bảo vệ bản thân vô cùng kĩ càng? Đương nhiên là con sợ phải chịu tổn thương, con cũng không muốn yêu anh ấy, con vẫn luôn trốn tránh, thế nhưng con không thể nào khống chế, quản thúc được trái tim của mình. Đúng thế, cho dù một từ believe (tin tưởng) ở giữa cũng có một chữ lie (nói dối). Thế nhưng cho dù chỉ là nói dối thì đã sao chứ? Nếu như nói dối có thể khiến cho bản thân vui vẻ hơn đôi chút, tại sao lại không sống trong giả dối cho rảnh nợ, nhất định phải phá vỡ lớp giấy mỏng manh ngăn cách đó? Yêu hay không yêu thì có quan trọng gì chứ, tại sao con lại phải để tâm nhiều đến thế? Bây giờ anh ấy đi mất rồi, có phải nhất định muốn con phải có kết cục giống như mẹ thì dì mới vui mừng không?”
Viên Mộng Lộ im lìm. Từ nhỏ đến lớn, bà chưa bao giờ thấy Viên Nhuận Chi khóc lóc thảm thương đến mức độ này.
“Con về phòng trước đây”. Viên Nhuận Chi cúi đầu xuống, đưa tay gạt hết nước mắt trên mặt, quay người đi rồi nhanh chóng bước về phòng mình.
Thứ cô gạt đi không chỉ là nước mắt mà còn là lớp thành trì xây đắp để tự bảo vệ bản thân. Ở bất cứ vấn đề gì cô cũng có thể không cần giữ thể diện, thế nhưng trong phương diện tình yêu, cô luôn giữ cho mình một trái tim kiêu sa, đài các. Từ nhỏ đến lớn, nhận được sự dạy dỗ tận tình của dì, cô xây đắp cho mình một tòa thành trì vừa cao vừa dày, sau cùng người phá sụp căn thành trì đó không phải ai khác mà chính là cô.
Phải chăng bảo vệ quá tốt, cho nên, chỉ cần nhận một vết thương nho nhỏ, tiếp đó thêm trận mưa to gió lớn dồn đến là không thể nào chống đỡ nổi, vì thế mà vết thương ngày càng sâu hơn, nặng hơn?
Viên Mộng Lộ thẫn thờ nhìn theo bóng dáng của Viên Nhuận Chi, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Lão nương tuổi còn trẻ đã mang theo con ranh này đi khắp nơi, rời khỏi quê hương, tay cầm khố tay cầm bình sữa, lẽ nào vì muốn nó giống hệt như mẹ nó trước đây sao? Con nha đầu chết tiệt này, bên ngoài chịu uất ức, vậy mà chịu đựng đến tận bây giờ mới dám nói ra”.
Viên Nhuận Chi quay về phòng mình, nằm phệt xuống giường, nước mắt không ngừng tuôn rơi, không thể nào ngừng lại được. Cô đưa tay lên cao che đôi mắt mình lại. Chỉ có như vậy, cô mới có thể ngăn chặn triệt để ngọn nguồn đau thương.
Viên Mộng Lộ bước vào phòng cô, ngồi bên cạnh giường, châm một điếu thuốc.
Viên Nhuận Chi khẽ cất tiếng: “Dì có thể ra ngoài hút thuốc được không?” Ở bên cạnh Kỷ Ngôn Tắc lâu ngày đã thành thói quen, giờ cô chẳng thể nào chịu được mùi khói thuốc nữa.
Viên Mộng Lộ liền dập tắt điếu thuốc vừa mới châm rồi nói: “Có điều gì không thoải mái thì nói ra mau, đừng giữ trong lòng, dễ dàng già đi đấy!”
“Con chẳng quan tâm nữa, nếu như bây giờ có thể già đi, nói không chừng ngày mai con nhắm mắt xuôi tay, lại làm phiền người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh”.
“Cái con ranh con này…”
“Mộng Lộ, con mệt mỏi quá, con muốn ngủ một lúc, đến giờ ăn cơm dì gọi con dậy nhé!” Nói xong cô liền quay người, đắp chăn trùm cả qua đầu.
Đến buổi tối, Viên Mộng Lộ nấu cơm xong, liền gọi Viên Nhuận Chi dậy ăn cơm. Viên Nhuận Chi trốn trong chăn không biết đã khóc bao nhiêu lâu, đầu óc u mê, nhắm mắt lại không bao lâu chìm vào giấc ngủ.
Ngày nào Viên Mộng Lộ cũng cằn nhằn, than vãn, nhất định là kiếp trước đã thiếu nợ Viên Nhuận Chi, cho nên kiếp này bị trời phạt phải hầu hạ, chăm sóc tiểu tổ tông này. Sau mấy lần gặng hỏi được mọi chuyện từ miệng của Viên Nhuận Chi, bà đã hiểu được đại khái đầu đuôi câu chuyện, lại bắt đầu khuyên bảo con nha đầu ngốc nghếch của mình, mọi chuyện phải nghĩ thoáng ra, cũng đâu có ai nói cuộc đời này không có đàn ông thì không sống tiếp được chứ? Cũng giống như bà, nửa cuộc đời này đều sống như vậy rồi, vẫn bình an như không đấy thôi!
Thêm vào đó, tiền bạc sáng lóa kia quyến rũ biết bao, đàn ông dù đẹp trai đến đâu, cũng có một ngày nhan sắc tàn tạ, thế nhưng những tờ giấy bạc kia càng nhìn lại càng khiến người ta vui sướng, càng nhìn lại càng cảm thấy giá trị phi phàm, cứ vài năm lại thay đổi kiểu dáng, thiết kế, tươi mới và kích thích biết bao!
Thời khắc hết năm cũ, đón năm mới đã đến, thế nhưng những bông pháo hoa rực rỡ, những sắc hoa tươi thắm chẳng thể nào thu hút được Viên Nhuận Chi.
Trong những ngày tháng mọi người hân hoan, hạnh phúc đón năm mới, cô toàn nằm thẫn thờ trong phòng, hết ăn rồi lại đến ngủ. U u mê mê qua nốt năm cũ, ăn ăn uống uống, ngủ ngủ, không những chẳng béo lên mà càng ngày càng thêm gầy guộc, héo hon.
Dáng vẻ tiều tụy này của cô khiến cho ai gặp cũng phải xót xa, đau lòng.
Viên Mộng Lộ không chịu đựng được nhìn cô thế này mãi, nên đánh mắng thậm tệ, bắt cô quay về thành phố làm việc.
Kể từ sau khi Kỷ Ngôn Tắc ra đi, Viên Nhuận Chi không còn nhìn thấy anh lần nào nữa, ngay cả cuộc điện thoại cũng không có.
Các đồng nghiệp trong công ty thi thoảng lại có người hỏi cô: “Chi Chi à, có phải Kỷ tổng từ chức rồi không? Tại sao từ sau dịp nghỉ Tết không thấy đến công ty nữa?”
“Em không biết được, mọi người đi hỏi Tang tổng ấy!” Cô nhíu chặt đôi mày trả lời, trái tim đã đau đến ứa máu.
Hạ Nguyệt Cúc kéo cô vào một góc rồi thì thầm riêng tư, hỏi rằng có phải cô thật sự không biết Kỷ tổng đi đâu không.
Kể từ sau khi Kỷ Ngôn Tắc quản lý Bộ phận Thị trường ở Tang thị, tất cả mọi người đều rất nể phục anh, bỗng nhiên thấy bao nhiều ngày qua rồi mà không thấy anh đến công ty, mọi người cảm thấy khó thích ứng. Tất cả mọi việc to nhỏ lại phải trực tiếp đi hỏi Tang tổng. Nói cho cùng, Tang tổng cũng là bà chủ, việc gì cũng phải đối diện trước mặt bà chủ, đương nhiên cảm thấy không thoải mái rồi.
Viên Nhuận Chi thật sự không biết anh đã đi đâu. Nếu như cô biết được thì mỗi ngày không cần phải ngồi thẫn thờ trước máy tính, lặng người nhìn cả gian phòng làm việc trống rỗng không còn bóng dáng anh, để rồi một lát sau đấy, kinh ngạc nhận ra tờ báo đặt dưới bàn tay đã chi chít viết đầy ba chữ - Kỷ Ngôn Tắc.
Để cho bản thân không còn suy nghĩ linh tinh nữa, cô lấy lại tinh thần và quyết tâm cao độ, giải quyết hoàn hảo, mỹ mãn tất cả các công việc đang làm, đi đến những công trường cần phải đi, thôi thúc, đòi nợ những nơi cần đòi, cố gắng để cho bản thân không có gì khác biệt so với mọi khi, vẫn cứ cười cười nói nói, vui vẻ, hân hoan cùng với các đồng nghiệp khác.
Thế nhưng mỗi khi yên tĩnh một mình, trái tim cô lại nhói đau như bị hàng trăm, hàng nghìn mũi kim châm vào.
Chạy đôn chạy đáo suốt cả một ngày, mệt mỏi, rệu rã cả thân người, cô bước vào trong thang máy, tựa người vào tường thang máy.
Vừa mới quay về vị trí của mình, Mã Hồng Diễm thuộc Bộ phận Thư kí giám đốc li