ền chạy đến chỗ cô nói: “Chị Chi Chi, chúc mừng chị, chị sắp được quay trở lại Phòng Thư kí giám đốc rồi đấy!”
Viên Nhuận Chi liếc nhìn Mã Hồng Diễm rồi nói: “Không hổ danh đã đi theo chị đây nhiều năm, tin tức lúc nào cũng nóng hổi nhất, có điều ngay bản thân chị còn chưa biết chị sắp được chuyển về, làm sao mà em biết được?” Lúc nãy khi ở trong thang máy, Tang tổng gặp cô mà chẳng hề nhắc tới việc này.
“Đương nhiên là em nghe nói rồi!”
“Em nghe ai nói hả?” Viên Nhuận Chi nghi ngờ.
“Sáng nay, Tang tổng bàn chuyện quảng cáo cũng với Tằng tổng bên MK, em vô tình nghe được hai người nhắc đến Kỷ tổng. Đại khái nói, nửa năm trước ngay khi mời Kỷ tổng sang bên Tập đoàn mình làm việc, anh ấy đã nói thẳng vào với Tang tổng rằng, không thể đảm bảo được thời gian làm việc ở Tang thị. Nếu như may mắn, sẽ ở lại đây làm việc luôn, nếu như có điều gì bất ngờ xảy ra thì chỉ có thể làm đến hết tháng Mười hai năm ngoái thôi. Buổi trưa vào giờ ăn cơm, Tiểu Hiền đã tìm người bên Bộ phận Nhân sự hỏi qua, người bên đó khẳng định chuyện này. Cho nên, vào lúc Kỷ tổng tới đây làm việc, Tang tổng đã chuẩn bị trước việc phải chuyển giao đại quyền ở Bộ phận Thị trường vào cuối tháng Mười hai. Tang tổng vô cùng tin tưởng vào năng lực làm việc của chị, cho nên mới sắp xếp cho chị đi theo trợ lý cho Kỷ tổng, như vậy, một ngày nào đó bỗng nhiên anh ấy đi mất, chị cũng có thể tiếp quản công việc được luôn. Có điều thật không ngờ, Kỷ tổng thật sự nói đi là đi luôn, lúc đầu bọn em còn tưởng anh ấy đi công tác, thật không ngờ lại thôi việc luôn”.
Trước khi tới Tang thị, anh đã chuẩn bị từ chức trước?
Đưa mắt nhìn về bộ bàn ghế to đẹp trong phòng làm việc, trái tim cô bị ai đó bóp nghẹt. Cô cố gằng điều chỉnh lại hơi thở, không muốn chạm vào vết thương sâu hoắm, đau nhói trong lòng mình nữa. Hai tay cô nắm chặt lại, cố gắng để cho mình nhìn trông bình tĩnh, thản nhiên nhất.
Cô nhìn Mã Hồng Diễm cười rồi nói: “Em chạy sang tận bên này chỉ để báo với chị chuyện này thôi sao?”
“À đúng rồi, suýt nữa là em quên khuấy đi mất, Tang tổng bảo chị quay về văn phòng thì sang gặp chị ấy luôn!” Mã Hồng Diễm nói.
Cô rất tò mò, tại sao lúc nãy gặp nhau ở thang máy, chị Tang không trực tiếp nói với cô luôn?
“Ừm, chị sẽ qua bên Tang tổng ngay đây. Cám ơn em!” Nói xong, cô liền đứng dậy đi ra bên ngoài.
Vào phòng Tổng Giám đốc, Viên Nhuận Chi ngồi im lặng trước mặt Tang Du.
Tang Du nhấp một ngụm trà, mỉm cười nhìn cô rồi nói: “Em đã ở Bộ phận Thị trường được nửa năm rồi đấy nhỉ, trông đen đi nhiều, xem ra cũng đã trưởng thành không ít. Thế nào, thu nhập có phải đã tăng hơn trước rất nhiều không?”
Viên Nhuận Chi mỉm cười khổ sở, mở miệng đáp: “Cũng may nhờ Tang tổng cho em cơ hội được thăng tiến”.
Tang Du gật đầu nói: “Mấy hôm nay chắc vất vả lắm nhỉ, các khoản nợ thu hồi ra sao rồi?”
Viên Nhuận Chi nhanh chóng báo cáo tóm tắt công việc mấy ngày hôm nay. Trước khi Kỷ Ngôn Tắc “mất tích” đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa đâu vào đấy, cho nên, cô cũng khá nhàn nhã, thảnh thơi, hôm nay chỉ phải đi đòi hai khoản nợ nữa là xong.
Tang Du lại gật đầu rồi nói tiếp: “Ừm, rất tốt. Tóm lại là khả năng “mặt dày” của em cũng có đất dụng võ, rất thích hợp làm trong Bộ phận Thị trường. Xem ra con mắt nhìn người của Kỷ Ngôn Tắc cũng rất chuẩn xác, quyết định cho em chuyển sang bộ phận này là rất sáng suốt!”
Viên Nhuận Chi hoàn toàn im lặng, thì ra trong đôi mắt của Tang Du, Tang sư tỷ, cô lại là con người có khả năng “mặt dày”, có điều Kỷ Ngôn Tắc cũng thường xuyên bảo cô là người “mặt dày”. Thật ra cô cũng đã rất nỗ lực, không phải mỗi một người mặt dày đều có thể đến mức độ như cô, bê chiếc bệ xí chạy đôn chạy đáo khắp nơi.
Tang Du lại nói thêm: “Hôm nay gọi em đến đây là muốn nói với em một việc. Kỷ tổng đã chính thức từ chức vào ngày 31 tháng Mười hai năm ngoái, cho nên công việc quản lý Bộ phận Thị trường lại do chị đảm nhiệm, chị sẽ tạm thời kiêm nhiệm chức Tổng giám Thị trường. Nếu vậy thì em sẽ lại là Trợ lý của chị. Chị đã suy nghĩ qua, chức vị của em không đổi, tính chất công việc không đổi, muốn trưng cầu ý kiến của em đôi chút, bây giờ em muốn tiếp tục làm việc ở Bộ phận Thì trường hay quay về Bộ phận Thư kí Giám đốc?”
Nghe sự thật Kỷ Ngôn Tắc đã xin từ chức từ ngày 31 tháng Mười hai năm ngoái lần nữa từ miệng của Tang Du, Viên Nhuận Chi lóng ngóng như hóc xương cá, hắng giọng một hồi lâu mới có thể thốt ra vài lời: “Tang tổng, em muốn hỏi một chút, ngày 31 tháng Mười hai năm ngoái chính Kỷ tổng đã đích thân từ chức với chị sao?”
Tang Du cau chặt đôi mày lại, suy nghĩ điều gì đó rồi nhìn cô. Một lúc sau mới nói: “Chị tưởng là em đã biết rồi?”
Viên Nhuận Chi mỉm cười đầy khổ sở, lắc đầu nói: “Trước đây, em chưa từng nghe anh ấy nhắc tới. Em cảm thấy vô cùng bất ngờ!”
Hai người có mối quan hệ làm việc mật thiết, nếu như để cho các đồng nghiệp trong công ty biết rằng họ đang hẹn hò, yêu đương thì thường ngày khó tránh việc bị mọi người lôi vào nói đùa, trêu trọc, hơn nữa đôi khi làm việc cũng xảy ra bất đồng quan điểm, khó tránh gây khó xử cho người kia. Vậy nên, để tránh những phiền phức không đáng có, cô với Kỷ Ngôn Tắc đã thương lượng với nhau từ trước, đợi sau khi đăng kí kết hôn xong mới quăng cho mỗi người một tấm “lựu đạn” màu đỏ báo hỷ, thu về một món lớn sau. Cho nên, tạm thời trong công ty không có ai biết hai người đang yêu đương, hơn nữa quan hệ của họ còn sâu sắc đến mức chuẩn bị tổ chức đám cưới.
Tang Du nắm chặt hai tay lại, nhìn Viên Nhuận Chi một hồi lâu rồi nói: “Không muốn nói điều gì với chị hay sao?”
Viên Nhuận Chi ngẩng đầu lên nhìn Tang Du, ánh mắt lấp lánh khi nãy phủ nhòa một lớp sương. Cô mím chặt môi, một lúc lâu sau mới khẽ lên tiếng đáp lại: “Tang tổng, có thể nói cho em biết lúc trước làm thế nào mà chị kéo được Kỷ Ngôn Tắc về Tập đoàn mình làm việc không?”
Tang Du nhẹ nhếch đôi mày của mình lên rồi đáp: “Khoảng đầu năm trước, chúng ta đã giành được dự án khách sạn Hoàng Đình. Ngày thứ hai sau buổi tiệc mừng công, chị nghe nói Kỷ Ngôn Tắc đã rời khỏi công ty GD, sau đó chị liền lấy thân phận sư tỷ hẹn Kỷ Ngôn Tắc ra ngoài nói chuyện. Chị hỏi cậu ấy tại sao lại rời khỏi GD, cậu ấy nói đã đến lúc cần làm vậy. Chị muốn mời cậu ấy giúp đỡ chị ở Tập đoàn Tang thị, hỏi cậu ấy có yêu cầu gì đặc biệt không. Kỷ Ngôn Tắc liền nói nếu như tìm được bà xã, cậu ấy sẽ làm việc luôn cho Tang thị, nếu như không được thì chỉ có thể làm việc ở Tang thị đến hết ngày 31 tháng Mười hai năm đó thôi. Nếu như một ngày nào đó, cậu ấy đột nhiên biến mất thì cũng không thể bàn giao lại công việc cho công ty. Nếu như chị có thể chấp nhận được thì cậu ấy sẽ đến làm, nếu như không thì đành thôi. Vào lúc chị chuyển hợp đồng cho cậu ấy thì cậu ấy cũng chuyển cho chị thư xin từ chức với ngày tháng là 31 tháng Mười hai”.
Trái tim của Viên Nhuận Chi lại co thắt dữ dội như bị ai đó bóp nghẹt.
Tang Du nhìn thấy thái độ lạ thường trên khuôn mặt cô, liền gõ nhẹ lên mặt bàn rồi nói: “Chi Chi, tuy rằng chị không biết giữa em với Kỷ Ngôn Tắc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng đại khái chị cũng nắm được một vài tình hình. Em không nói điều gì nên chị cũng không hỏi nhiều. Nói cho cùng, đây cũng là chuyện riêng của hai đứa. Có điều, từ bộ dạng của em lúc này, chị nhìn thấy hình ảnh của mình đúng một năm trước. Chị đã dùng khoảng thời gian năm năm để chờ đợi cho nên chị biết được chờ đợi một người là chuyện không dễ dàng gì. Nói một câu thật lòng, chị cảm thấy vô cùng tiếc cho hai đứa”.
Tang Du nói những lời này với Viên Nhuận Chi thực tế là muốn ám chỉ Kỷ Ngôn Tắc đã yêu thầm cô từ rất lâu rồi, thế nhưng đến tai Viên Nhuận Chi nó lại biến thành một ý nghĩa khác: Chị đang khuyên cô nên từ bỏ chờ đợi một người.
Cô mím chặt môi, cúi đầu thấp xuống, không nói lời nào.
Tang Du nhìn thấy phản ứng của cô, chỉ biết than dài một tiếng, rồi bổ sung thêm một câu: “Cho dù em đưa ra quyết định thế nào, chỉ cần em tin chắc vào bản thân là được rồi. Quyết định ở lại Bộ phận Thị trường hay quay về Phòng Trợ lí Tổng giám đốc đây?”
Cô u sầu đáp lại: “Em sẽ quay về Phòng Trợ lý Tổng Giám đốc”.
Tang Du liền nói: “Được thôi, hoan nghênh em quay lại!”
Bước ra khỏi Phòng Tổng giám đốc, Viên Nhuận Chi đi thẳng vào phòng vệ sinh.
Khó khăn lắm cô mới bình ổn được tâm trạng trong cả tháng nay, không ngờ lại một lần nữa trào dâng dữ dội.
Anh một tay cầm thư tuyển dụng, một tay cầm thư xin từ chức thì có gì là không đúng? Tìm không được bà xã, chuẩn bị sẵn cho việc rời đi thì có gì sai? Hu hu, Viên Nhuận Chi ngu ngốc, không phải ngay từ lúc ban đầu cô đã tự dặn bản thân mình hay sao? Nếu như chịu chấp nhận số phận ngay từ ban đầu, chiếm lợi từ một người đàn ông thì đã sao chứ? Chỉ cho phép đàn ông chiếm lợi phụ nữ, lẽ nào không cho phép phụ nữ vùng dậy đòi quyên lợi sao? Thật ra là do cô đã quá tham lam chăng? Cho nên sau khi có được đáp án này, cô mới cảm thấy như cả thế giới đều có lỗi với bản thân vậy. Cô đâu phải là tiên nữ giáng trần, cũng không phải là thiếu nữ xinh đẹp tài giỏi, cho nên hãy để cho mọi chuyện được quay trở về mốc ban đầu. Giao kèo nửa năm, anh đem căn nhà sang trọng và chiếc xe hơi đắt tiền cho cô, đó mới chính là những gì cô đáng được nhận.
Cô ra sức lắc đầu, nước mắt không ngừng tuôn trào khỏi mí mắt. Cô ôm lấy khuôn mặt, ngồi trên bồn cầu khóc không thành tiếng.
Mấy cô làm việc ra vào phòng vệ sinh nghe thấy tiếng khóc liền gõ cửa hỏi thăm.
Viên Nhuận Chi vội vã lau khô nước mắt, giả vờ không sao rồi đáp lại một cách yếu ớt: “Bà dì hàng tháng tới, cháu chịu không nổi…”
Bà liền mỉm cười đáp: “Ừm, cái đó thường thích làm phiền người ta vào mỗi dịp lễ Tết, vui vẻ, dùng túi nóng chườm thử xem sao? Khi nào về nhà, cháu thử nấu canh gừng với đường đỏ xem có đỡ không nhé!”
“Cháu cám ơn cô!” Viên Nhuận Chi khẽ mỉm cười, khuôn mặt khô ráp, đau rát.
Sau khi Viên Nhuận Chi quay về Phòng Trợ lý Tổng Giám đốc, công việc vô cùng bận rộn. Hàng ngày từ sáng đến tối đều “tử thủ” ở chỗ khách hàng, thậm chí còn đôn đốc đòi về khoản nợ từ năm ngoái đã được quy vào khoản hầu như không hy vọng đòi lại.
Tất cả mọi người trong Bộ phận Thị trường đều cảm thấy rất kì lạ, tại sao vừa mới đón Tết xong, con nha đầu này như thể biến thành một người khác, đột nhiên im ắng, trầm lặng hơn trước rất nhiều.
Người nào người nấy đều hỏi thăm xem cô gặp vấn đề gì.
Khi bị hỏi nhiều quá, cô liền giở ra một chiêu vô cùng hữu hiệu – giả đò ngây ngô, mỉm cười ngốc nghếch rồi nói: “Em như vậy không gọi là im ắng, trầm lặng được mà là chín chắn, đằm thắm hơn. Nói cho cùng cũng đã nhiều thêm một tuổi, đương nhiên không thể nào ngốc nghếch, ngáo ngơ như trước nữa’.
Khi màn đêm buông xuống, cô thường im lặng một mình nằm trên giường, cuộn tròn người lại, dùng chăn bọc quanh cơ thể, chui đầu vào trong chăn, để cho màn đêm ấm áp bao quanh lấy linh hồn tan vỡ của cô. Có một lúc nào đó, trong bóng đêm, cô nhìn thấy rõ bóng hình của Kỷ Ngôn Tắc hiện lên. Người đàn ông khiến cô vừa đau lòng, vừa xót xa, vừa yêu thương lại vừa căm hận này toát lên khí chất khiến người khác khó lòng phản kháng được.