Trong trí nhớ của Tuyết Nhung về cuộc hôn nhân mới, hai người tuy mới chỉ sống cùng nhau vài tháng, nhưng thực ra cô đã nhẩm đếm bọn họ cùng nhau trải qua biết bao nhiêu “lần đầu tiên” ở ngôi nhà xinh xắn bên bờ hồ Mi-chi-gân tuyệt đẹp này. Lần đầu tiên nấu cơm, lần đầu tiên ngắm mặt trời mọc, lần đầu tiên tiễn Lancer đi làm, lần đầu tiên cùng nhau chúc mừng tròn một năm ngày cả hai quen biết, lần đầu tiên mở tiệc ở nhà, lần đầu tiên cắt tỉa cỏ trong vườn, lần đầu tiên cùng nhau chạy bộ trên một con đường nhỏ, lần đầu tiên nhìn thấy con sóc ở trong rừng… Tất cả những “lần đầu tiên” này Lancer đều dùng tâm trạng vô cùng phấn khởi và sự nhiệt tình sẵn có để cùng Tuyết Nhung chúc mừng một cách long trọng mà chân thành. Nếu như anh dùng máy pha cà phê mới mua về để pha một ly cà phê đầu tiên, thì Lancer cũng kéo Tuyết Nhung đến bê cốc cà phê lên để cùng nhau thưởng thức rất lâu. Lancer sẽ luôn luôn nói: “Nhung yêu thương, chúng mình đang sống với nhau chẳng phải là rất thoải mái, rất hạnh phúc, rất vui vẻ hay sao? Đây chẳng phải là việc rất đáng để chúc mừng hay sao? Nhanh đến đây, có muốn hôn anh một cái, ôm anh một cái không?” Nói rồi, Lancer giả bộ nhăn mặt nhăn mũi. Nếu như lúc này Tuyết Nhung đang rửa bát, thì Lancer sẽ bắt cô bỏ bát xuống, cô không hôn anh một cái thật nồng nàn thì không được. Nếu như lúc này Tuyết Nhung không muốn cùng anh “chúc mừng một cách chân chính”, thì cô chỉ xoa xoa lên đầu anh rồi lại tiếp tục rửa bát, Lancer sẽ gào lên giống như một chú cún vậy, gào đến khi nào Tuyết Nhung bỏ bát xuống, đáp ứng mục đích chúc mừng của anh thì mới thôi.
Cũng như vậy, Tuyết Nhung âm thầm đếm, không biết Lancer đã làm cho cô bao nhiêu bữa điểm tâm. Sáng nào cũng vậy, Tuyết Nhung đều muốn ngủ nướng thêm một chút, và cũng đã quen với cách mà mình đã sống trước đây: Không ăn sáng, nhiều nhất cũng chỉ là uống một cốc sữa hoặc một cốc nước hoa quả. Nhưng từ sau khi cưới Lancer đến giờ, anh tuyệt đối không cho phép Tuyết Nhung bỏ bữa sáng. Mỗi sáng, anh đều dậy sớm, chuẩn bị đồ điểm tâm rồi mang vào phòng ngủ cho Tuyết Nhung, sau đó dùng một nụ hôn nồng nàn đánh thức cô dậy. “Em yêu ơi, hãy mở to đôi mắt đẹp của em ra đi, để xem người chồng đẹp trai nhất trên thế giới này hôm nay làm cho em một món điểm tâm thơm ngon gì nào?”
Mỗi lần bị hôn đến tỉnh ngủ như vậy, trong lòng Tuyết Nhung đều không muốn chút nào, nhưng cho dù như thế nào thì cô cũng đều phải phối hợp với Lancer, cô luôn phải lập tức tỏ ra vô cùng thích thú và ngạc nhiên nói: “Oa..., cưng à, hôm nay lại sáng tạo ra món điểm tâm gì nữa đây? Sao mà vừa nhìn đã thấy hấp dẫn như vậy, em nhất định sẽ ăn hết!” Lúc cô dùng dao và nĩa để cắt miếng xúc xích theo phong cách phương Tây thành những miếng nhỏ chuẩn bị cho vào miệng, thì thực ra trong dạ dày của cô đã cảm thấy buồn nôn kinh khủng. Lúc này cô chỉ muốn, thà rằng mình là một người Mĩ chính gốc cho rồi, mình có một cái dạ dày Mĩ chính hiệu, có như vậy cô mới thật sự tiếp nhận được sự chăm sóc chân thành của Lancer dành cho mình mà không phải giả vờ như thế này.
Nhìn cô ăn với vẻ say sưa thích thú như vậy, Lancer luôn hôn rồi lại hôn lên tóc cô, cổ cô, thậm chí là cả đầu ngón tay của bàn tay cô. Rồi bỗng nhiên anh nói: “Nhung yêu thương, em xem, trước đây tổng thống Geogre W.Bush cũng chẳng qua chỉ là bê một tách cà phê cho phu nhân của ông ấy mà thôi, anh còn ga-lăng hơn ông ấy nhiều phải không?”
“Vậy thì anh mau đi ứng cử tổng thống Mĩ đi, em sẽ bỏ cho anh một phiếu!” Nói rồi Tuyết Nhung từ trên giường thò mấy ngón chân về phía Lancer lắc lắc với vẻ vô cùng dí dỏm.
“Ha ha ha ha!”, thông thường bữa sáng thường kết thúc trong tiếng cười vui vẻ như vậy. Còn cả một ngày, sau khi Lancer đi làm, cái dạ dày của Tuyết Nhung luôn duy trì trạng thái phản kháng bữa ăn sáng đầy dầu mỡ, nó luôn ậm à ậm ạch. Bữa trưa đương nhiên là bỏ qua luôn, cho đến tận buổi chiều lúc Lancer đi làm về, Tuyết Nhung mới xốc lại tinh thần, ép cái dạ dày của mình tiếp nhận sự thách thức khiêu chiến của bữa tối.
Đương nhiên Tuyết Nhung cũng không cam tâm chịu ở nhà từ sáng đến tối mà chẳng làm việc gì, cô cũng cố gắng đi tìm một công việc nào đó. Nhưng, đối với cô mà nói, ngoài chơi đàn ra, những việc khác cô cũng không thể làm được như những người nước ngoài khác, vậy phải đến chỗ nào để tìm việc bây giờ? Quả thực trời cũng không phụ những người có tâm, cuối cùng cô cũng đã tìm được một việc làm tạm thời ở ban nhạc cộng đồng. Một người chơi đàn ở trong ban nhạc đó phải đi công tác nước ngoài nên trong ban nhạc khuyết thiếu một chỗ. Tuyết Nhung cũng chẳng có sự lựa chọn nào khác, có thể được thay thế làm ở chỗ trống này đối với cô cũng là mãn nguyện lắm rồi.
Đêm đó, khi lần đầu tiên tham gia diễn tập cùng ban nhạc, cô đứng ở phía sau tấm màn trên sân khấu, cô muốn đứng ở đó đợi một lát rồi mới bước ra. Trong thời khắc này, cô bỗng có một cảm giác hưng phấn không thể nào giải thích được: Cuối cùng, cô lại được trở về với sân khấu mà cô vốn rất quen thuộc. Cô ngẩng đầu nhìn những bóng đèn chói mắt đang treo rất cao ở trên đỉnh sân khấu, nghe từ trên sân khấu những âm thanh lăn lộn của các thành viên trong dàn nhạc đến sớm hơn cô đang luyện đàn vọng đến, cô không thể cưỡng lại được sự hấp dẫn vô cùng quen thuộc ấy, liền ôm đàn chạy vội vào sân khấu.
Các đồng nghiệp khác trong dàn nhạc đã ngồi ở vị trí của mình với dáng vẻ vô cùng thanh thoát, sau khi nhìn thấy cô, họ đều thân mật gật đầu, xem như cũng đã chào hỏi nhau. Tuyết Nhung rất nhanh tìm được chỗ ngồi thay thế của mình, cô vén chiếc váy đen sang một bên, ngồi xuống ghế, thuần thục kẹp đàn xuống dưới phía cổ, bắt đầu điều chỉnh âm thanh, tiếng đàn ấm áp vang lên, ngay lập tức hòa vào cùng với những thanh âm ồn ào của các loại nhạc cụ khác trước giờ khai mạc.
Đúng lúc này, trong thời khắc quan trọng vừa gấp gáp vừa vội vàng chuẩn bị cho giờ mở màn biểu diễn, tấm màn phía sau sân khấu bỗng mở ra, có một người cầm hoa đi đến. Đó là một chàng trai người Mĩ mặc đồng phục, chàng trai ấy chẳng có chút gì là do dự đi thẳng đến chỗ của Tuyết Nhung ngồi, lịch lãm cúi người xuống nói: “Cô có phải là Tuyết Nhung không ạ? Có một ngài tặng cho cô giỏ hoa này, và chúc cô có một buổi tối thật vui vẻ!” Tuyết Nhung vừa ngẩng đầu nhìn, lập tức mặt đỏ bừng lên vì ngượng ngùng. Lúc này cả dàn nhạc đột nhiên như bất động, mọi người đều dừng hết những việc đang làm lại, đồ dồn ánh mắt nhìn về phía Tuyết Nhung. Chẳng cần phải ngẩng đầu nhìn, trong lòng Tuyết Nhung cũng biết lúc này mọi người đang nhìn cô với ánh mắt như thế nào: có kinh ngạc, có đố cụ, có hiếu kỳ và đương nhiên có cả chút gì đó không hiểu. Mọi người có phản ứng như vậy cũng là hết sức bình thường mà thôi, bởi vì thời điểm này chỉ còn cách thời gian khai mạc hai phút. Tuyết Nhung nhanh chóng nhận lấy lẵng hoa rồi đi thật nhanh ra phía sau bức màn, đem lẵng hoa đặt ở bên cạnh chân tường, rồi vội vàng trở về chỗ ngồi của mình, cố gắng tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra. Đúng lúc này, màn từ từ mở ra, người chỉ huy dàn nhạc thong dong bước vào.
Là Lancer, chỉ có Lancer mới là người lãng mạn và thích thể hiện cho cả thế giới thấy mình là người vô cùng lãng mạn như vậy.
Sau khi trở về nhà, việc đầu tiên là Tuyết Nhung cẩn thận hỏi Lancer, vì sao anh không nói với em là anh sẽ mang hoa đến tặng? Lancer mở to mắt, hỏi lại một cách rất ngạc nhiên: “Em yêu à, lẽ nào em không thích được anh tặng hoa hay sao? Ngày hôm nay đối với em mà nói, chẳng phải là rất có ý nghĩa hay sao? Nếu như nói trước với em, thì làm gì còn khiến em ngạc nhiên vui mừng chứ?”
“Cưng à, em biết, nhưng lúc đó sắp đến giờ biểu diễn rồi, vả lại… vả lại… vả lại mọi người đều ở…” Tiếng của Tuyết Nhung càng nói càng nhỏ.
“Phải đợi đến lúc đó, đợi đến lúc mọi người đều ở đó mới mang hoa đến tặng em, như vậy thì mới thu hút được sự chú ý của mọi người, mới có thể nhận được sự chúc mừng của mọi người, như vậy có gì không đúng sao? Người phương Đông bọn em có phải là đều cẩn thận quá như vậy hay không?” Tiếng của Lancer càng nói càng to.
“Không có, Lancer, hoàn toàn không có. Chỉ là em đang nghĩ, lần sau nếu như có một trường hợp tương tự như vậy, anh có thể là chí ít thì cũng nói với em một tiếng, để em còn chuẩn bị tâm lý…” Tuyết Nhung nghĩ, nếu như trước đó Lancer có gợi ý một chút, thì cô sẽ đợi anh ở cửa thông sang phía hậu đài, đem lẵng hoa để ở nơi đó. Như vậy có phải sẽ tránh được sự việc phát sinh khiến cô lúng ta lúng túng nhiều như vậy.
“Vì sao anh cần phải gợi ý với em trước? Nếu gợi ý với em trước như vậy, thì đó còn gọi gì là niềm vui sướng bất ngờ nữa? Tặng hoa như vậy thì còn ý nghĩa gì nữa chứ? Người đàn ông tặng hoa cho người phụ nữ mà mình thương yêu, đó là một việc hoàn toàn chính đáng, và cũng là việc mà người đàn ông nên làm cho người phụ nữ mà mình yêu thương nhất, điều đó có gì là không đúng hay sao? Lại còn hà tất phải để ý đến việc người khác sẽ nghĩ gì nữa sao?” Lần này có vẻ như Lancer đã giận thật sự, mặt anh đỏ ửng lên, ở các lỗ chân lông màu vàng trên mặt còn lấm tấm mồ hôi.
Trong thoáng chốc, Tuyết Nhung bị dọa cho sợ hãi. Đây là lần đầu tiên kể từ khi quen biết Lancer đến giờ cô nhìn thấy anh nổi cáu với mình. Thì ra, điều mà trước đây cô cứ ngỡ rằng Lancer sẽ mãi mãi là một người đàn ông ôn hòa nhã nhặn và rất giỏi trong việc hiểu được tâm ý của người khác, giờ đây xem ra không đúng như vậy nữa rồi. Tuyết Nhung cảm thấy như có một cơn gió lạnh đột nhiên thổi qua lạnh buốt sống lưng: Đối với người đàn ông này, rốt cuộc cô đã hiểu anh ấy được bao nhiêu?
Lần cãi vã nho nhỏ này tuy cuối cùng cũng kết thúc bằng việc xin lỗi nhau và một cuộc làm tình mãnh liệt vào buổi tối, nhưng rõ ràng sự việc này đã lưu lại một vết đen trong lòng của mỗi người. Tuyết Nhung dường như đã ý thức được rằng, cho dù trước đây giữa hai người đã từng yêu nhau say đắm, nhưng khi cùng nhau bước vào cuộc sống chung một cách chính thức, thì hoàn toàn không thể sống hạnh phúc cùng nhau đến đầu bạc răng long giống như công chúa và hoàng tử trong các câu chuyện cổ tích. Mà thực ra, cuộc sống giống như một chuỗi hạt ngọc vậy, là do từng hạt từng hạt nhỏ bé xâu kết lại với nhau mà thành, chỉ cần một hạt nào đó bị tì vết, thì sẽ ảnh hưởng đến giá trị của toàn bộ chuỗi ngọc. Thì ra, cái gọi là “cuộc sống hôn nhân” thật không hề đơn giản như Tuyết Nhung vẫn tưởng tượng trước đây: chỉ cần tình yêu, tình yêu chính là tất cả, tình yêu có thể chiến thắng tất cả. Đây chính là bài học đầu tiên mà Tuyết Nhung học được từ sau khi kết hôn với Lancer.
Từ đó về sau, cho dù là Lancer hay Tuyết Nhung đã điều chỉnh những việc làm của mình, thông qua việc tặng hoa lần này đã dẫn đến việc tranh cãi với nhau, Lancer cũng đã lĩnh ngộ được một điều giống như Tuyết Nhung: Muốn để cuộc sống vợ chồng của họ ngày càng thêm hòa hợp và hoàn mĩ, thì cả hai người đều phải cố gắng hơn rất nhiều nữa thì mới được. Mà Lancer thì cho rằng vấn đề giữa bọn họ là do sự khác biệt của hai nền văn hóa và chủng tộc. Trong suy nghĩ của anh, dù sao Tuyết Nhung cũng là một người ngoại quốc, cô đã sống hơn hai mươi năm trong môi trường văn hóa Trung Quốc, giờ đây chỉ trong một thời gian ngắn mà muốn cô phải tiếp nhận ngay cách sống và nền văn hóa nước Mĩ e là không thể. Cho nên việc mà anh cần làm nhất lúc này