Mặt Trạc Thác vẫn đỏ bừng vì giận, phẫn nộ nhìn anh một hồi rồi mới trả lời: “Ta cho ngươi biết, vốn dĩ Hiền Thái Phó của ngươi không phải Vong Ưu gì gì đó, tên thật của nàng ấy là Thẩm Tư Vũ, là nữ nhân của ta, là người ta trao tình cảm chân thành!”
Tư Mã Tước như bị sét đánh trúng “Không, không thể nào. Nàng ấy được ta phát hiện phía sau núi của hoàng cung, tuyệt đối không phải là người như ngươi nói cái gì mà Tư Vũ, chính miệng nàng ấy nói với ta tên nàng ấy là Vong Ưu!”
“Bây giờ không phải thời điểm để giải thích, ngươi nhanh dẫn ta đi gặp Tư Mã Thuần, ta muốn cứu Vũ nhi.”
“Đợi một chút! Nếu như nàng ấy thật sự là nữ nhân của huynh, tại sao nàng ấy không biết huynh? Mặt khác huynh với Noãn Ngọc lại có chuyện xảy ra?”
Trac Thác thấy anh với bộ dạng không đến Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định nên nói ngắn gọn: “Sở dĩ nàng ấy không để ý đến ta vì trước đây ta làm chút chuyện khiến nàng ấy bị tổn thương, còn về phần Noãn Ngọc thì ta sẽ nói với ngươi sau. Đúng rồi, Tư Mã Thuần là chủ mưu bắt cóc Vũ nhi thì nhất định hắn sẽ không thừa nhận, hay là chúng ta lén điều tra, ngươi hãy nghi kỹ lại xem Tư Mã Thuần có thể mang Vũ nhi giấu ở đâu, liệu ngoài cung hắn có xây chuyển hay phòng ốc nào không?”
Tư Mã Tước vẫn không thể nào tiếp nhận được tin tức khiếp sợ đó, đến khi Trạc Thác lớn tiếng quát mắng anh mới bắt đầu hồi phục, suy nghĩ một lát rồi dẫn Trạc Thác đến thành phía Bắc.
Khoảng nửa canh giờ sau họ đã đứng trước một biệt thự uyển hoa lệ, cánh cửa lấp ló sau cái cây to đùng cách đó không xa. Nhìn vào chỉ thấy có thị vệ thay phiên tuần tra rất nghiêm ngặt.
“Tư Mã thái tử, ở nước Nguyệt Ký các người, mỗi vị hoàng tử biệt uyển đều có nhiều thị vệ canh chừng nghiêm ngặt thế sao?”
“Không phải. Ta nhớ lần trước tới chỉ có hai thị vệ canh gác, tại sao hôm nay lại nhiều như vậy, chẳng lẽ hoàng huynh thật sự nhốt Vong Ưu ở đây?”
“Nhất định là vậy rồi!” Trạc Thác nhíu mày nhìn những thị vệ canh gác kia nói: “Chúng ta về trước đi, đêm nay lại đến!”
Sau đó mỗi người một ngả rời đi, Tư Mã Tước trở lại hoàng cung, Trạc Thác thì trở về lãnh sự quán. Trạc Thác không muốn bị anh làm vướng chân vướng tay, hơn nữa cảm giác nữ nhân của mình phải do mình cứu nên thuyết phục Tư Mã Tước đêm nay đừng đến, cứ ở lại trong hoàng cung chờ tin tức, thuận tiện để anh xem xem Tư Mã Thuần có động tĩnh gì không. Nói muốn toạc cả miệng ra cuối cùng thì Tư Mã Tước cũng đồng ý đáp ứng.
Đầu tháng ban đêm thường rất tối và yên tĩnh đến mức làm tim người ta trở nên băng giá. Trạc Thác vội vàng dùng qua loa bữa tối, mặc bộ trang phục màu đen rồi chọn vài tên hộ vệ tinh nhuệ đến biệt uyển tại thành Bắc của Tư Mã Thuần.
Tránh đám thị vệ, rốt cục anh cũng lẻn vào được. Nhưng vừa tiếp đất liền có một đám thị vệ xông đến. Xem ra hắn đã sớm đã có phòng bị, trong lòng Trạc Thác chợt run lên. Nhưng cho tới giờ cũng không khiến anh lo lắng nhiều, vì thế canh nháy mắt với người bên cạnh rồi xong tới chém giết.
Người của lãnh sự quán thật sự rất dũng mãnh, nhưng thực lực của quân địch cũng không yếu, hai bên đánh nhau đã lâu, Trạc Thác nhận ra quân địch muốn đánh lâu đánh dài để khiến đối phương mệt chết. Không muốn dây dưa thêm nữa, Trạc Thác bảo người mình tấn công mạnh lần cuối cùng, rất nhanh sau đó tất cả quân địch đều ngã xuống đất. Nhưng sau đó lại thêm một đám người nữa, lòng Trạc Thác nóng như lửa đốt, theo tình hình hiện giờ thì không biết đối phương có bao nhiêu người, nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ đánh đến sáng cũng không cứu được Vũ nhi.
Vì vậy anh phân phó thủ hạ tiếp tục chiến đấu với đối phương, còn mình thì lặng lẽ rời khỏi, chăm chú nhìn gian phòng được bảo vệ nghiêm ngặt.
Nhưng cả biệt uyển cơ hồ bị anh lục tung nhưng vẫn không thấy bóng dáng Vũ nhi đâu. Trạc Thác tức giận, đang muốn tiếp tục tìm kiếm thì trong bóng tối truyền đến từng đợt những tiếng cười khủng bố, một cẩm y vệ từ chỗ tối xuất hiện, cầm thanh trường kiếm trong tay đâm đến.
Là hắn! Trạc Thác vội vàng giơ kiếm lên phản kích, chém vài hiệp rồi tức giận nói: “Tư Mã Thuần, ngươi giấu Vũ nhi ở đâu, hay đem nàng ấy trả lại cho ta, ,ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống, nếu không Thịnh Trạc hoàng triều sẽ mãi mãi đối đầu với ngươi!”
“Trạc thái tử, đây là việc nước Nguyệt Ký chúng tôi, bổn thái tử khuyên ngươi không nên chõ mồm vào!”
“Vớ vẩn! Ta nói cho ngươi biết, ngươi trong tay ngươi vốn dĩ không phải cái gì Vong Ưu, không phải là cái gì Hiền Thái Phó, nàng ấy là nữ nhân của Trạc Thác ta, ngươi mau trả lại nàng ấy cho ta. Nếu không đừng trách ta vô tình!”
“Haha. Vũ nhi? Bổn thái tử nói không sai, một mỹ nhân xinh đẹp như vậy đủ để nam nhân khắp thiên hạ phát cuồng, một Tư Mã Tước, một thái tử của Thịnh Trạc hoàng triều là quá đủ rồi. Xem ra bổn thái tử sẽ không để ý đến những kẻ chen chân vào một cước” Tư Mã Thuần cười lớn đáp “Trạc Thác, có can đảm thì cùng bổn thái tử quyết đấu, Hiền Thái Phó coi như do bổn thái tử nhìn túng, nàng ấy đã đồng ý làm nữ nhân của ta, cho nên ngươi hãy trở về địa bản của mình đi, đừng ở đây tìm khổ sở nữa.”
“Ngươi…..” Trạc Thác vừa đố kỵ lại phẫn nộ, vung trường kiếm lên đâm về phía hắn.
Hai người điên cuồng giao đấu, từ mặt đất đến nóc nhà, rồi lại từ nóc nhà bay đến giữa không trung, từng chiêu thức sử dụng sắc bén vô cùng, dường như muốn đánh đối phương đến chết. Từ Từ Tư Mã Thuần lâm vào thế hạ phong. Lúc này Trạc Thác đã mất đi thường tính, anh chỉ biết tên trước mặt dám nhìn lén Vũ nhi, tự tay mình sẽ lấy mạng hắn!
Tư Mã Thuần càng lúc càng cảm thấy sợ hãi, hắn nghĩ đi nghĩ lại nhưng căn bản không dừng lại được. Thấy một cơn đau kéo đến từ cổ, hắn thấy máu từ tay trái chảy ròng ròng sau đó cả người đổ nhào xuống mặt đất.
Trạc Thác đặt kiếm ở cổ họng hắn thét to “Nói mau, ngươi giấu Vũ nhi ở đâu?”
Tư Mã Thuần tức giận nhìn anh không lên tiếng, đến khi mũi kiếm tiến lại gần hắn mới run giọng nói: “Ở….Ở phía sau căn phòng kia!”
Trạc Thác không nghi ngờ gì vội vàng thu hồi kiếm, xoay người chạy đến trước cửa, dùng sức đẩy ra. Nhưng trong phòng không một bóng người, trên mặt bàn chỉ chừa lại một chiếc bánh bao mốc meo và một cái chén đã bị bể, bên dưới còn chèn một tờ giấy. Anh nhanh chóng đọc dòng chữ ghi trên đó: “Muốn tìm nàng ấy? Không dễ dàng như vậy đâu. Trò chơi càng lúc càng hay, tiếp theo là Thành Tây phong cảnh rất đẹp. Nếu có nghị lực thì tới đi. Ha ha ha.”
A! Trúng kế rồi. Có lẽ Vũ nhi đã từng bị nhốt ở đây, nhưng trước khi mình đến đã bị chuyển đi nơi khác. Anh chạy ra ngoài nhưng lại không thấy bóng dáng Tư Mã Thuần đâu nữa. Vì sự chủ quan của anh mà tìm kiếm khắp nơi nhưng không biết Tư Mã Thuần chạy đi đâu rồi.
Cuối cùng anh trở lại đại viện, phân phó thủ hạ còn đang đánh nhau rút lui, rời khỏi biệt uyển.
Bọn hộ vệ biết Trạc Thác muốn tiếp tục đến Thành Tây nên đều khuyên anh cẩn thận có trá hình, nhưng nói thế nào anh cũng không nghe. Bất đắc dĩ họ đành chạy theo anh. Nhưng sau khi trải qua một phen đánh nhau mới phát giác đó là một cái bẫy. Con người nham hiểm như Tư Mã Thuần, Trạc Thác hận không thể đem hắn đi ngũ mã phân thây. Rốt cục tất cả mọi người đều mệt mỏi trở về lãnh sự quán.
Hôm sau Trạc Thác dựa lưng vào ghế lớn hờn dỗi. Từ khi hiểu được mới biết Tư Mã Tước không tin mình có năng lực, trở lại hoàng cung sau lại tìm hoàng đế lý luận, trong lúc vô tình đả thảo kinh xà, khó trách Tư Mã Thuần đoán được hậu quả khi Vũ nhi đi. Thật sự là đầu heo mà!
“Điện hạ! Có thư!” Một hạ nhân đến trước mặt anh cung kính đưa cho anh một phong thư.
Trạc Thác không thèm đếm xỉa đến nhận lấy, xem xét một hồi rồi sắc mặt trở nên khó coi. “Trạc Thác, ngươi thật độc ác! Dám mạo phạm bổn thái tử. Được, bổn thái tử không muốn chơi trò chơi với ngươi nữa, bổn thái tử tìm được nơi tốt hơn để chơi đùa rồi, một canh giờ tới ngươi hãy đến Thành Tây cướp lại nữ nhân của mình nếu như may mắn, còn nếu không thì đến xương cốt cũng không còn đâu! Ha ha!”
Tên khốn Tư Mã Thuần lại chơi trò gì đây? Liệu đây có phải là một âm mưu?? Nhưng nếu đúng là thật thì sao? Không được, anh không thể bỏ qua bất cứ cơ hội nào nên phân phó hạ nhân “Sau khi Trương hộ vệ về hãy bảo hắn đến Thành Tây tập hợp với bổn thái tử.” Nói xong anh mang theo trường kiếm, tức tốc rời khỏi lãnh sự quán.
Mới một ngày thôi mà Thành Tây đã biến hóa thật lớn. Một bóng người cũng không có, cực kỳ yên tĩnh, cứ như một đình viện đã bị hoang phế từ rất lâu. Trạc Thác cảnh giác nhìn bốn phía, dần dần tiến sâu vào trong. Khi vào đến đại sảnh thì cảnh tượng bên trong khiến tim anh như muốn ngừng đập.
Bóng dáng người mà anh ngày nhớ đêm mong bị treo lên, ủ rũ cúi đầu. Nghe thấy tiếng Trạc Thác gọi cô mới chậm rãi ngẩng đầu, suy yếu nói một tiếng “Thác!” sau đó lại mê man. Trạc Thác lại tiếp tục gọi, nhưng không hề có phản ứng.
Điều làm anh khủng hoảng chính là dưới chân cô có đặt một chiếc nồi lớn, bên trong có dầu đang sôi ùng ục, nhiệt khí bốc lên nghi ngút. Xung quanh nồi cắm đầy chông nhọn sắc bén, dao nhọn chằng chịt diện tích lớn ước chừng mười lăm thước vuông. Trời ạ, Tư Mã Thuần thật biến thái, hắn ta nghĩ ra cả những phương pháp độc ác như vậy. Nếu không cẩn thận, Vũ nhi mà rớt xuống thì…..dù không rớt cuống thì nếu cứ giữ lâu như vậy cũng sẽ bị dao nhọn đâm chết.
Nghĩ đến đây, Trạc Thác càng thêm hoảng loạn, anh cẩn thận xem xét bốn phía, cả đại sảnh trống rỗng ngoại trừ chính giữa được ‘bố trí tỉ mỉ’. Nhìn sợi dây thừng đang lung lay, dù cho kinh công có lợi hại cũng chưa chắc có thể an toàn thoát hiểm.
Đột nhiên anh nhớ tới Tư mã Thuần trong thư có viết ‘Xương cốt không còn’, chẳng lẽ ngoại trừ điều này còn có cơ quan khác? Hay là có thuốc nổ? Mải mê ngắm nhìn xung quanh nhưng không có hỏa dược gì, không chừng chúng được chôn ở bên ngoài. Tư Mã Thuần khốn khiếp, cái gì cũng có thể làm được. Bình thường thì có thể đánh cược một lần, nhưng lần này có quan hệ đến tính mạng của Vũ nhi nên anh tuyệt đối không thể đánh cuộc. Nửa canh giờ đã trôi qua, phải tranh thủ thời gian nghĩ ra biện pháp để cứu nàng ấy ra khỏi nơi này.
Anh hít sâu một hơi, tập trung tinh thần bay lên. Nhưng đến giữa không trung anh phát hiện toàn thân mình đang rơi tự do. Đáng ghét, tại sao lúc cần thiết thì khinh công lại biến mất, lần trước nhảy xuống núi cũng gặp tình trạng này, lần này cũng vậy, chẳng lẽ ông trời lại muốn trừng phạt mình nữa? Muốn thử sự nhiệt tình của anh? Anh định bắt lấy sợi dây thừng bên cạnh nhưng đột nhiên tay nhói đau, lúc đấy anh mới phát hiện trên sợi dây cắm đầy dao sắc nhọn.
Thời gian càng lúc càng gấp bách, Trạc Thác như nhìn thấy Vũ nhi càng lúc càng gần Quỷ môn quan hơn, mặc kệ đau đớn, anh dùng cách đao duy thê. Năm ngón tay như hòa làm một cùng nhau tiến lên phía trước khiến anh đau thắt tim. Anh cắn chặt răng xem nhẹ hai bàn tay nhuốm máu, từng bước từng bước tiến gần đến cô.
Không biết trèo trong bao lâu, đến khi hai tay đã nhuốm đầy máu tươi không còn cảm nhận được đay đớn nữa thì anh cũng đến được trước mặt cô. Anh duỗi hai chân kẹp chặt lấy eo của cô, một tay túm lấy dây thừng, tay kia cẩn thận cột dây thừng vào người cô, sau nhiều lần khổ sở cũng thành công. Nhìn người trong ngực, anh k