Diệu Diệu ngỡ rằng hai người dù thay đổi mối quan hệ thì rất nhiều cảm giác cũng sẽ không đổi, nhàm chán đến độ có thể đi ngay vào trạng thái hai vợ chồng già được! Dù sao cả hai đã quá thân thiết.
Nhưng hóa ra không phải thế.
Vì tối qua, anh cố ý bắt cô ngồi lên đùi, bắt cô dựa vào anh, trong thời gian xây đắp tình cảm này, cô lại dựa vào anh mà mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Đêm nay, một mùi hương thanh tân của sữa tắm nam cứ phảng phất, quấn quýt bên cô.
Nhưng khi ngửi thấy mùi hương đó, cô nhận ra bản thân thực ra cũng rất nhung nhớ, hoặc nên nói là, cô thích cảm giác hai người ở lại sát bên nhau.
Chẳng qua chỉ mấy đêm, mà đã tạo thành một thói quen.
Mấy hôm trước, anh bất chợt xa cách khiến cô rất đau lòng.
Con một, quả nhiên trong xương tủy là sự cô đơn, một khi đã có cảm giác có thể nương tựa vào nhau thì không cách nào xóa bỏ được.
Sáng sớm, mới mở mắt ra, cô đã nhìn thấy gương mặt đẹp của Bạch Lập Nhân.
Gương mặt say ngủ dựa vào ghế sofa kia, có những đường nét vô cùng cương nghị, qua một đêm, quần áo đã nhăn nhúm, nút áo bung ra vài cái, để lộ lồng ngực có thể gọi là trắng trẻo, sạch sẽ.
Lồng ngực anh phập phồng lên xuống theo giấc ngủ say, gương mặt đã lún phún râu hơi xanh, cánh tay phải chắc nịch gác lên sofa nhưng vẫn tạo ra một hình tượng ngạo mạn.
Còn cô giống như một đứa trẻ đang co tròn, gác lên đùi anh, bóng hai người nhập vào nhau có một sự thân thiết và ngọt ngào khó tả.
Anh vẫn chưa tỉnh, cô không dám vội đứng lên gọi anh dậy, mà tiếp tục gối lên đùi anh, bất động.
Đây là thói quen khi làm “người”.
Thế là, trong thời gian nhàm chán đó, cô bắt đầu nhớ kỹ lại những lời anh nói tối qua, cuối cùng là thái độ của anh.
Rồi ngu ngơ khẽ cười thành tiếng.
Cảm giác hạnh phúc trong lòng chợt tràn đầy.
Thực ra rất nhiều việc, cô khá ngô nghê, nhưng không có nghĩa là cô không biết suy nghĩ.
Người đàn ông này một khi đã quyết định yêu, thì sẽ ra sức giành lấy chủ quyền.
Thực ra, cô khá là dễ tính, chỉ cần sau này anh không làm chuyện quá đáng, có thể nhường nhịn, có thể chiều chuộng, thì cô không thấy vấn đề gì.
Nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy, trong tích tắc lại cảm thấy mọi thứ quá không chân thực, cứ như một giấc mơ.
Bạn bè thân thiết bao năm rồi, mà lại có ngày quan hệ trở nên khác như vậy.
Thật sự, rất thú vị.
Bạch Lập Nhân đúng lúc đó cũng mở mắt, nhìn vào mắt cô.
Nam nữ chính ở bên nhau cả đêm bây giờ mới bắt đầu cảm thấy cảm giác ngượng ngùng khi quan hệ đã thay đổi.
Sắc mặt anh và cô đều trở nên thiếu tự nhiên.
“Chào buổi sáng”, anh lên tiếng chào cô trước.
“Vâng!”, cô vội vàng bò dậy, suy nghĩ đầu tiên là chỉ muốn lao ngay vào nhà vệ sinh, xem xem tóc mình có rối như tổ quạ không, để đỡ phải ảnh hưởng tới hình tượng xinh đẹp xưa nay của mình trong mắt anh.
Hóa ra khi mới hẹn hò, cảm giác yêu vẻ đẹp quan trọng đến mức vẫn không hề phai nhạt đi cho dù đã từng là bạn bè thân đi chăng nữa.
Nhưng giữa chừng, khi định thần lại mới nhận ra, linh hồn mãi mãi sẽ không mất đi hình tượng.
Phát hiện đó khiến cô rất đau buồn.
Nếu có thể mất đi thì hay biết mấy…
Anh thong thả đi qua người cô, đánh răng rửa mặt xong, lúc quay trở ra, ăn mặc gọn gàng, râu cũng cạo sạch sẽ.
“Chào buổi sáng”, vô duyên vô cớ, anh lại chào cô.
Ngước lên, cô đang định đáp lại, ai ngờ đâu, anh đã ôm mặt cô, áp sát lại.
Bây giờ, hơi thở thơm mát, rất phù hợp làm một chuyện.
Chuyện mà mọi cặp tình nhân đều nên làm.
Rèm mi anh chạm vào mặt cô, sống mũi thẳng của anh đụng vào mũi cô, nhưng những điều này có hề gì, không ngăn cản được anh đang rất muốn làm một việc…
Không báo trước, anh hôn lên môi cô, động tác có chút lóng ngóng, môi anh áp lên môi cô như thăm dò. Toàn bộ quá trình, anh đều nhắm mắt, còn cô, lúc mới đầu còn mở to mắt, rồi từ từ, cô cũng nhắm mắt lại.
Không nên có cảm giác gì, không thể có cảm giác, nhưng không biết vì sao, nụ hôn nóng bỏng của anh khiến chân cô run rẩy, như sắp mềm nhũn ra.
Nụ hôn ấy kéo dài đến mấy phút, anh mới thở gấp, từ từ lùi ra.
Anh có cảm giác, không phải chỉ là hôn không khí.
Chỉ cần trong tim có cảm giác thì lúc hôn nghĩ tới môi cô, răng cô, lưỡi cô, thế thì hơi ấm đôi môi sẽ tồn tại thực sự.
Anh biết, đây là cảm giác tồn tại sinh ra từ ảo giác trong lòng, nhưng anh không màng quan tâm.
Diệu Diệu đờ đẫn sờ môi mình.
Cô muốn ôm anh, rất muốn rất muốn.
Cô muốn hôn trả lại anh, rất muốn rất muốn.
Cô rất muốn… thuận theo những gì anh muốn.
Không phải chỉ mới thích anh một chút thôi sao? Tại sao lúc anh hôn cô, cảm giác đó lại mạnh mẽ tới mức tim cũng run rẩy?
Tiến độ tình yêu của họ thật là quá nhanh, quá nhanh.
“Xin lỗi…”, bỗng cô cúi gầm mặt, buồn bã nói.
Cô là một người bạn gái không đủ tiêu chuẩn, những điều mà cô gái khác có thể cho anh thì cô vẫn không làm được. Cô bắt đầu có một ham muốn mãnh liệt hơn cả lúc học cách cảm nhận thức ăn lúc đầu, chí ít là cô có thể cho anh một nụ hôn thực sự.
Thấy vẻ mặt cô, anh đã biết cô không vui điều gì, lại nhớ đến vấn đề mà tối qua còn chưa kịp thảo luận, thế là vẻ mặt anh tỏ ra ngượng nghịu, hỏi cô, “Khụ… tối qua em nói…”
Bạn trai nói thế nên cô ngước lên nhìn anh vẻ thắc mắc.
Tối qua cô nói quá nhiều, không biết bây giờ anh muốn nhắc vấn đề nào. Ở một mặt nào đó, cô đã là bạn gái không đạt chuẩn, đành bù đắp bằng cách chu đáo, ngoan ngoãn.
“Em nói, không cần trực tiếp… dùng hai tay… cũng được?” Thực ra anh không hề muốn nói đến chuyện này chút nào.
Mối quan hệ nào đó của nam nữ chắc là sẽ tự nhiên mà nảy sinh, lấy ra để nói thì thật ngượng quá!
Nhưng mà tình hình của họ lại quá đặc biệt, những vấn đề này đều phải đối mặt!
Ngay cả phần cổ của cô cũng bắt đầu đỏ bừng.
Và cả cảm giác lúng túng nặng nề.
Nhớ lại những lời linh tinh của mẹ trước kia, rồi liên tưởng tới tình hình hiện nay…
Một màn xxx trần trụi.
“Chắc là… đúng…”, cô cúi đầu, xấu hổ muốn chết.
Sao cô lại vô duyên vô cớ nhớ đến cảnh anh thoát y hôm đó, hơn nữa lại cảm thấy… thật là ngon lành!
“Nói thực anh chưa từng làm chuyện đó, anh cũng không biết phải bắt đầu thế nào”, dù ngượng nghịu thì anh cũng đành nói thật nỗi khó khăn của mình.
Cô ngẫm nghĩ, cũng đoán ra.
Cô cũng chẳng thể tưởng tượng nổi, một người đàn ông bình thường lạnh lùng như thế, lại một mình trải qua “lễ lao động”.
Hơn nữa…
“Người ta thường nói… lần đầu tiên của đàn ông… không dâng hiến cho tay… tay trái, thì cũng là tay phải… Em nghĩ chắc là rất dễ thôi…” Rất khó nhọc, cô mới nói ra được như tự an ủi.
Trước kia cô cũng nghi ngại như vậy, mới nghĩ là đồng tử tinh nhất định phải cần nam nữ xxx mới được.
Nếu không thì đàn ông thật sự có quá nhiều “cơ hội” mất đi lần đầu mà.
Cô vừa nói xong, sắc mặt anh vụt thay đổi.
Xanh, rồi trắng, cảm giác như cách nói của cô thật tục tĩu, khiến người ta khó chịu.
“Chắc anh không… hoặc là…”, Diệu Diệu mở to mắt, “Di… di…” Còn một chữ mà cô không nói được.
Di tinh.
Đây là hiện tượng rất bình thường do chính mình tạo ra mà sách giáo khoa nói.
Cô chỉ mới nói tới chữ “di” mà mặt anh đã ngượng tới độ tái xanh, “Chúng ta có thể đừng nói đến chủ đề này không?”
Quay lưng đi, phớt lờ cô.
Dù sao anh đã hối hận khi nhắc tới chuyện này.
“Bạch Lập Nhân, anh đừng làm em sợ, anh có ổn không?”, nếu “không ổn” thì anh cũng trong sáng tới mức đáng sợ rồi!
Quả nhiên người kỳ cục thật là vô địch, ngay cả “mộng xuân” cũng bị đạo đức khống chế?
Anh quay lại, nheo mắt cảnh cáo.
Không dâng hiến lần đầu cho tay phải hay tay trái, hoặc cho tấm drap giường, như thế là rất bất bình thường à? Một trăm người có một trăm cách sống, thế này đã bị xem là khác biệt?
Lại còn hỏi anh rốt cuộc có ổn không? Khốn kiếp, anh bị sỉ nhục!
Bị anh trừng mắt hung dữ, cô lúng túng, lí nhí nói, “Đừng thế mà, người ta cũng chỉ suy đoán theo lệ thường thôi.”
Suy đoán theo lệ thường? Nên lệ thường là, đáng đời anh bị xem là trai bất lực?
Mới sáng sớm, mới thấy hạnh phúc dâng lên, anh đã bị cô chọc cho tức chết, không chịu nổi, anh quát, “Anh rất bình thường, mỗi sáng đều ‘chào cờ’!!!”
“Chào cờ”?
Diệu Diệu mất tới nửa phút mới hiểu ra “thuật ngữ chuyên ngành” đó, nhưng cô lại theo bản năng ngước lên nhìn mặt anh, rồi cúi xuống nhìn bộ phận chính giữa của anh.
Á, quả nhiên là…
Anh kịp thời che chỗ kín đáo lại, tức điên, “Liệu Diệu Trăn, nhìn chỗ khác ngay!”
Mới sáng sớm mở mắt dậy đã thấy cô nằm trên đùi mình, làm sao mà không phản ứng được?
Nhưng cảm giác bị vạch trần này khiến anh quá mức xấu hổ, phẫn nộ.
Bị anh quát tháo như một kẻ háo sắc, Diệu Diệu đỏ bừng mặt. Ban nãy chắc chắn cô vẫn chưa tỉnh ngủ, nên mới nghĩ tới phần bụng hoàn hảo, chắc nịch nhưng không quá cơ bắp của anh, và cả dưới bụng…
Không được nghĩ nữa!
Bây giờ họ là người yêu rồi, tương lai anh cũng có thể không che giấu những gì riêng tư nữa, càng nghĩ cô càng thấy rối loạn, sắp thừa máu não tới nơi.
Cô cũng là “gái hư giả tạo” mà, lại thêm một anh bạn trai trong sáng, thật khó xử.
Trong trạng thái máu dồn lên não, cô không nghĩ ngợi gì mà nói ra ba chữ, “Em giúp anh!” Cô phải có trách nhiệm với cuộc đời bạn trai, nên phải nhanh chóng tỉnh lại, nếu đồng tử tinh đều quan trọng với cả hai thì cô cũng không thể ngồi yên nhìn một mình anh cố gắng một mình anh vật vã được.
Họ phải cùng chung hoạn nạn mới đúng.
Anh ngẩng phắt lên!
Cô giúp anh???
Hít một hơi, anh nghĩ đến ngay, phụ nữ giúp đàn ông có rất nhiều cách…
Cô… thoáng quá!
Nhưng nghĩ kỹ thì kinh nghiệm về mặt này của cô phong phú hơn anh nhiều, đối với cô mà nói thì.. chắc không phải là chuyện khó nhỉ?
“Được thôi”, anh miễn cưỡng nhận lời.
Nghe anh nói, cô hứng chí. “Anh thích xem phim A loại nào? Có tình tiết, hay chỉ thuần là AV? Hoặc là anh có thích nữ chính phim cấp ba nào không?”, thông tin về mặt này rất quan trọng, như thế cô mới có thể tìm được cách làm anh “sôi sục”.
Phim A? AV? Nữ chính phim cấp ba?
Lông mày anh giật giật, anh biết ngay là cô nàng này làm sao tốt bụng được!
Hơn nữa, cô bây giờ làm sao có thể “chạm” vào anh?
Mới bắt đầu mà anh đã thấy thoắt cái lên thiên đường, thoắt cái xuống địa ngục rồi.
Cả buổi sáng, Bạch Lập Nhân cứ lúc thì ngẩn ngơ, lúc lại thảng thốt.
***
Thời gian hợp tác các chủ quản vào sáng thứ Hai, khi các quản lý báo cáo tình hình kinh doanh ở các khu vực, anh chỉ nghĩ đến cô nàng kia ở một mình trong văn phòng, liệu có cô đơn không? Nhớ đến gương mặt cô khi chăm chỉ học hành, có lúc mệt đến nỗi ngáp dài, nhớ đến cô trong mọi tư thế trạng thái, là anh đã nở nụ cười rồi.
Sau đó, cứ nghĩ tới môn học kinh khủng “a”, “ôi”, “um” mỗi tối phải đối mặt là anh đã nhăn mặt.
Anh không hề biết là nụ cười vui vẻ lại mang chút phiền muộn ấy đã lọt vào mắt những người xung quanh từ lâu.