rằng sự bất bình thường gần đây của mình đã khiến rất nhiều đồng nghiệp chú ý.
Dù sao mỗi ngày anh đều cẩn thận bê một chậu hoa thủy tiên đi làm, một ngày thì là tình cờ, nhưng thường xuyên như thế thì không muốn chú ý cũng khó.
“Lập Nhân, dạo này gặp người đẹp nào à?”, lúc tan họp, Tiểu Vĩ chồm tới gần anh, đại diện cho tất cả đồng nghiệp có tinh thần tám chuyện, hỏi thăm anh.
Mấy ngày gần đây, tần suất khóe môi anh nhướng lên gần như bằng cả năm cộng lại, như thể đang lén lút hưởng thụ chuyện gì vui, dáng vẻ kỳ quặc đó mà không khiến ai hoài nghi cũng khó!
Đỗ San San lập tức dỏng tai nghe ngóng.
“Chẳng có chuyện gì đặc biệt”, anh nhún vai, từ chối thừa nhận.
“Bớt giả vờ giả vịt đi!”, Tiểu Vĩ cười mờ ám, “Nếu không gặp cô nào thì có cần đến chỗ tôi mượn tất cả ‘chân truyền’ về không?”
Ông anh này mở mang đầu óc hơi muộn, nhưng một khi mở mang là hơi bị lợi hại, loại phim nào cũng xem, nhìn vết thâm nhạt dưới mắt anh vì ngủ không đủ, lẽ nào là luyện công quá cần mẫn?
Thật tò mò, rốt cuộc là luyện tới cấp mấy rồi? Động tác độ khó cao đã học được đến đâu?
“Nói rồi, không có gì là không có gì”, anh chối.
Bạch Lập Nhân không phải kiểu đàn ông tự dưng đi kể chuyện riêng tư, muốn đào bới chuyện từ anh xem ra còn khó hơn lên trời.
“Khi nào thì dẫn người ấy của cậu đến cho mọi người làm quen?”, Tiểu Vĩ hỏi tới cùng.
“Không tiện đâu,”, sợ dọa chết bọn họ!
Ba chữ đó khiến Tiểu Vĩ nhướng mày.
“Không tiện cái gì, cậu dẫn bạn gái ra mắt, tụ tập một bữa, cũng phá giải một vài lời đồn không hay”, Tiểu Vĩ bẩm sinh thích ồn ào, anh ta cảm thấy dù có bất kỳ chuyện gì thì mọi người cùng nhau đi hát Karaoke là giải quyết được hết.
“Lời đồn?”, Bạch Lập Nhân cau mày.
“Mọi người đều đang đồn là gần đây cậu bị người âm theo, bị thứ gì đó không tốt ám đó!”, Tiểu Vĩ nghe như chuyện đùa giỡn, đồng thời hiện giờ anh ta cũng kể anh nghe như chuyện đùa, “Quãng trước cậu qua lại với một cô giáo đúng không? Nghe nói cô ta lại chính là chị họ của Tiểu Ngô phòng tin tức, Tiểu Ngô hỏi vì sao hai người đoạn tuyêt quan hệ, thì đối phương lại nói cậu có mắt âm dương, bên cạnh hình như có một con ma đi theo.”
Vừa nói dứt, Tiểu Vĩ đã cười ngặt nghẽo.
Chuyện này người nói vô ý, người nghe lại cố tình, lúc này cũng truyền đi nhanh chóng.
Gương mặt Bạch Lập Nhân cứng đờ.
Thành phố nhỏ đúng là thành phố nhỏ, chỗ nào cũng có người quen.
Anh làm như không nghe thấy, nhanh chóng thu dọn xong công văn, quay lưng bỏ đi.
Anh không chú ý thấy Đỗ San San luôn quan sát từng nét thay đổi dù nhỏ nhặt trên gương mặt anh.
Về lại văn phòng, anh mới bước vào đã nghe, “Bạch Lập Nhân! Bạch Lập Nhân!”
Bạn gái anh đang vui sướng gọi tên anh.
“Chuyện gì?”, anh lạnh nhạt hỏi.
Phụ nữ, không nên quá nuông chiều.
“Bạch Lập Nhân, anh nhìn cây bút trên bàn kìa…”, cô vui quá, muốn mau chóng chia sẻ với anh.
Bây giờ cô đã học được rất nhiều việc mà nghe nói chỉ có ma đạo hạnh cao thâm mới làm được.
Cây bút trên bàn, theo giọng nói của cô, lăn qua lăn lại trước mặt anh.
Anh đờ người.
“Em phát hiện ra chỉ cần em gắng sức tập trung tinh thần, nhìn chằm chằm một đồ vật nào đó thì nó sẽ di chuyển theo suy nghĩ của em!”, phát hiện mới này khiến cô quá hưng phấn.
Mẹ nói đúng, mắt trái của cô quả nhiên là vô địch.
Thực ra ban đầu học được ngay cách hút đồ ăn, có lẽ cũng là công lao của mắt trái.
“Bạch Lập Nhân, anh nhìn xem, em còn biết mở máy tính của anh nữa”, cô kêu lên.
Mấy giây sau, laptop trên bàn làm việc của anh đúng là vẳng đến tiếng mở máy “tít tít”.
“Nói đi nói đi, mật mã máy tính của anh là gì?”, cô hưng phấn hỏi.
Cô tìm thấy trò chơi mới, cô phải thử xem có thể dựa vào ý chí của mình, giải khóa từng ổ đĩa một hay không.
Mấy hôm nay anh quá vất vả, không chỉ phải làm thêm đến khuya, mà còn phải đích thân quản lý hóa đơn chứng từ, còn cô thì chỉ có cách trơ mắt nhìn.
Nếu năng lực thần thánh của mắt trái cô có thể luyện thành, có lẽ sẽ không cần phải làm kẻ vô dụng nữa.
“Không cần!”, anh từ chối theo phản xạ.
“Hừ, anh tưởng em không biết hả, anh vẫn có thói quen lấy ngày sinh làm mật mã chứ gì?”
Phớt lờ anh, cô bắt đầu gắng hết sức giải mã.
Mãi sau cũng không thấy tiếng hoan hô vui vẻ của cô, Bạch Lập Nhân biết cô nàng này chắc chắn vẫn đang luyện “Hàm Mô công”[1], nén lại đủ khí, nỗ lực phấn đấu.
[1] Hàm mô công: Còn có tên gọi khác là Cáp mô công. “Cáp mô” trong tiếng Hán có nghĩa là con cóc. Là môn võ độc môn của Tây Độc Âu Dương được nhắc đến trong các tác phẩm Xạ điêu anh hùng truyện và Thần điêu đại hiệp của nhà văn Kim Dung.
“Mắt em có mỏi không?”, anh bực tức hỏi, lo cô sẽ quáng gà mất.
Vuốt ve lá cây, không cho cô nghịch máy tính của anh nữa.
Nhưng mới chạm vào, anh đứng phắt dậy ngay, sửng sốt, nổi trận lôi đình, “Ai tưới cây vậy?”
Đất trong chậu cây sũng ra như bị nước lũ cuốn qua, lá cây anh chạm tay vào càng ướt đẫm.
Kỳ hoa thủy tiên nở đã qua, năm sau còn đâm chồi hay không còn phải chăm sóc tỉ mỉ, mà nếu lúc này tưới nước quá nhiều thì có thể sẽ làm úng hoa.
Không ai biết mùa xuân năm sau Diệu Diệu có thể rời khỏi chậu thủy tiên này không, nên anh không dám mạo hiểm chút nào, cho dù có lúc vẩy nước vào để đùa nghịch cô, anh cũng rất kiềm chế.
Bị anh vạch lá cây ra xem, làn sương lẩn khuất bên trong quả nhiên đã ướt đẫm.
“Bạch Lập Nhân, em không sao mà…”, Diệu Diệu vội an ủi anh, không muốn nói nhiều.
Khóe mắt anh liếc thấy một thứ gì đó màu vàng ở dưới đáy chậu cây.
Nhấc chậu cây lên, kéo thứ đó ra, anh mới nhìn đã cau mày hỏi, “Đây là gì?”
Là một tờ giấy màu vàng, bên trên vẽ những chữ nguệch ngoạc, rất giống lá bùa mà anh uống.
Nhưng anh chắc chắn những chữ trên tấm bùa này rất khác.
Diệu Diệu thở dài, trả lời, “Dùng để trừ tà.” Xem ra trong công ty này, có người rất quan tâm anh.
Trừ tà? Trừ tà?
Sắc mặt anh vụt thay đổi, “Là ai?” Là ai đang muốn cô chết?
Diệu Diệu nín lặng.
Không kịp nghe câu trả lời, anh đã tái xanh mặt mày, xé tan nát lá bùa, mở toang cửa văn phòng gầm lên, “Ai vào phòng tôi? Ai đụng đến chậu thủy tiên của tôi?”
Các đồng nghiệp đều dồn ánh mắt vào anh.
Bà bác lao công sắc mặt tái mét, lúng túng, luống cuống, định bỏ chạy.
“Bác… có phải bác không?”, anh chỉ vào bác ta, tức giận, không nghe giải thích, “Đến ngay phòng Tài vụ kết toán tiền lương, ngày mai bác không cần tới nữa!”
Chắc là bác ta rồi! Chẳng trách Diệu Diệu thở dài, bác Trương là công nhân thất nghiệp, gia đình rất nghèo, rất cần công việc này, nhưng bình thường lại không cần mẫn lắm, trong văn phòng dọn dẹp cũng khá qua loa.
Nếu bác ta tiếp tục giữ sự lười biếng đó thì thôi, anh đành mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng bác ta không nên “cần mẫn” chọc tức anh!
Anh bị ma ám nhưng anh vui, liên quan khỉ gì tới đám nhiều chuyện các người!
“Ông chủ…”, bác lao công bỗng sợ tới môi tái mét, run lẩy bẩy không ngừng nhìn về phía Đỗ San San.
Không chỉ là bác lao công mà những người khác cũng sợ khiếp vía!
Dù sao Bạch Lập Nhân tuy không dễ tính như Tiểu Vĩ, nhưng thường ngày khá kiềm chế, đối với nhân viên cũng hiếm khi nổi trận lôi đình như hôm nay.
“Lập Nhân, có đến nỗi phải giận dữ thế không?”, Đỗ San San vội đẩy anh vào trong văn phòng, đóng cửa lại, lựa lời khuyên nhủ, “Bác Trương làm chuyện gì sai thì để em nói bác ấy là được, đừng làm lớn chuyện!”
Anh đập mạnh bàn, giận dữ, “Bình thường tùy bác ta muốn gì cũng được, nhưng không được đụng đến chậu cây này!” Bọn họ không có mắt sao? Mỗi ngày anh đều ôm chậu cây nâng niu như báu vật, chưa từng để ai đụng vào, thậm chí nhìn nhiều cũng không được.
Hôm nay lại dám tưới nước ướt sũng chậu cây của anh, còn dùng bùa trừ tà gì nữa chứ!
Lỡ làm bị thương bạn gái anh thì sao? Lỡ, cô đã bị thương thì làm sao???
Anh gọi điện thoại nội bộ cho phòng Tài vụ, “Ban nãy đã nghe lời tôi nói chưa? Bảo bác ta biến ngay! Đừng để tôi nói lần hai!”
Nhưng điện thoại lại vô duyên vô cớ cúp ngang.
Anh trừng mắt nhìn, không dám tin rằng phòng Tài vụ lại dám cúp máy.
“Là em đó”, giọng nói rất buồn bã.
Có người ở đây mà cô lại lên tiếng.
Bạch Lập Nhân tức tối trừng mắt nhìn điện thoại, sợ bị phát hiện nên không muốn quay lại nhìn cô.
“Bác Trương tuy hơi tham lam một chút, nhưng chồng mất sớm, hai đứa con trai gái của bác vẫn đang đi học, nếu anh để bác thất nghiệp thì sẽ hại đến cả gia đình.”
Anh dựa lưng vào ghế, mím môi không nói, nhưng rõ ràng vẫn còn rất tức giận.
Diệu Diệu biết một khi anh đã cố chấp thì sẽ vô cùng cứng đầu.
Luồng khí mỏng trong chậu cây bay ra, hình hài trong suốt của cô từ từ hiện hình.
“Á!”, anh theo phản xạ kêu lên, vội lao đến chỗ cửa sổ.
Lúc này mới kinh hãi nhận ra, mỗi lần đưa cô đến công ty là anh đều cố gắng điều chỉnh ánh sáng trong phòng xuống mức tối nhất.
Đỗ San San đần mặt nhìn Bạch Lập Nhân bỗng dưng rơi vào tình trạng hoảng loạn. Một suy nghĩ quái dị quá rõ ràng hiện lên trong cô ta.
“Bạch Lập Nhân, em đã không còn sợ ánh sáng nữa”, cô xoa dịu người bạn trai đang lo sợ của mình, “Còn nữa, anh nhìn này, lá bùa đó chẳng hề hấn gì tới em.”
Có lẽ cô vẫn chưa được coi là “tà”, dù sao lá bùa đó chẳng có chút tác dụng nào cả.
Chính vì cô sợ chỉ nói không thì sẽ chẳng thuyết phục được anh, nên để anh an tâm, cô mới hiện thân.
Anh nhìn cô, quan sát kỹ lưỡng, chỉ sợ để lỡ mất điều gì đó.
Cũng may ngoài việc toàn thân cô ướt đẫm ra thì vẫn bình thường.
“Anh thấy đó, em vẫn ổn, hãy tha cho bác Trương đi”, cơn giận dữ này của anh, có lẽ sau này chẳng ai dám đến gần văn phòng anh nữa.
Anh vẫn lạnh lùng.
“Bạn trai à, thôi bỏ qua nhé, được không…”, cô kéo áo anh.
Trong lời dịu dàng khuyên nhủ của cô, Bạch Lập Nhân muốn làm gì đó nhưng đành chịu thua.
“Em ra ngoài đi”, quay lại, anh đuổi Đỗ San San ra ngoài trước.
Sau đó, là thời gian hòa hợp của bạn trai và bạn gái, không tiện để người ngoài ở lại.
Vẻ mặt Đỗ San San trở nên kỳ quặc, nhưng lại ngập ngừng không nói.
“Được, anh làm việc đi”, cuối cùng, cô ta gật đầu.
Nhưng sau khi ra khỏi văn phòng, cô ta đờ đẫn ngồi xuống ghế.
Vốn dĩ là, có thờ có thiêng có kiêng có lành, nhưng lần này, cô ta thật sự có phần tin rồi.
Nghĩ thật kỹ lại…
Ma…
“Diệu Diệu, cô ấy luôn bám theo tôi!”
Lời Đơn Thiếu Quan bỗng nhảy vào trong đầu cô ta.
Bàng hoàng.
Không thể nào!
Do dự, cô ta bấm một chuỗi số điện thoại đã lâu không liên lạc, “Tiết hồ ly, gặp nhau được không?”