r/> Phục vụ mang tới phần cơm văn phòng cho anh, anh cầm đũa, bắt đầu ăn.
Anh vô thức lại liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay.
“Tiết hồ ly, bụng dạ anh lúc nào cũng xấu xa, mau dạy tôi xem phải làm thế nào thì anh ấy mới từ bỏ suy nghĩ đó?”, Đỗ San San cuống quýt cầu cứu.
Cô ta không thể hiểu nổi, Bạch Lập Nhân ghét nhất loại phụ nữ có gương mặt “chơi bời”, luôn giữ thái độ kính nhi viễn chi, mà đã ghét thì sẽ có thành kiến. Nhưng bây giờ tại sao lại theo đuổi Liệu Diệu Trăn?
Mới ăn vài miếng, Tiết Khiêm Quân không còn muốn ăn nữa, anh nhấp một ngụm nước ấm.
“Cô tìm tôi là vì chuyện này?”
Liệu có quá kỳ cục không? Lòng người không thể kiểm soát, Bạch Lập Nhân có hứng thú theo đuổi Liệu Diệu Trăn, anh làm sao thay đổi được gì!
Hơn nữa anh có mắt, anh nhìn ra một vài chuyện.
“Tiết hồ ly! Anh có thể nghiêm túc được không? Liệu Diệu Trăn chẳng phải bạn gái anh à? Lỡ cô ta động lòng với Bạch Lập Nhân thì làm sao?! Lẽ nào anh cứ mở to mắt nhìn cô ta lao vào vòng tay Bạch Lập Nhân hả?!”, Đỗ San San không giữ được bình tĩnh, hét to, “Tóm lại anh có tự tin là giữ được cô ta không?” Lần này, cô ta thấy nguy cơ rất lớn.
Giữ được?
Nếu Diệu Diệu là con búp bê trong tay anh, thì cô sẽ không hẹn hò với Bạch Lập Nhân, càng không làm rơi bông tai của mình trong phòng ngủ của cậu ta.
“Lòng người còn cách lớp da bụng, tôi không phải con giun trong bụng cô ấy và Bạch Lập Nhân, càng không thể phí quá nhiều công sức để suy đoán suy nghĩ của họ. Nên… đành bó tay thôi.” Vẻ mặt anh ôn hòa nhưng những lời thốt ra lại lạnh tới rùng mình.
“Tiết hồ ly, anh không có cảm xúc hả?”
Không ghen tuông, không nổi điên?
Đỗ San San không tin nổi.
“Xin lỗi, tôi không biết thứ gọi là cảm xúc là gì”, anh lạnh nhạt.
Anh làm chuyện gì cũng rất lý trí.
Ghen tuông, nổi điên, chỉ có thể là kẻ ấu trĩ.
“Bạn gái sắp bị người ta cướp đi, anh không có cảm giác gì à?!”, Đỗ San San trừng mắt.
Không cảm giác ư?
Nếu thật sự không có cảm giác, bây giờ anh đã chẳng phí thời gian ngồi đây, nghe một cô gái khác lảm nhảm về sự không cam tâm của cô ta.
“Sao tôi lại quên nhỉ, anh vốn là động vật máu lạnh đáng sợ, làm sao có thể động lòng với Liệu Diệu Trăn được?”, Đỗ San San quả quyết kết tội anh.
Anh lại nhìn đồng hồ đeo tay, lặng lẽ ngồi dựa vào lưng ghế, không phản bác.
“Nhưng tôi khác anh! Bạch Lập Nhân càng không giống anh, tôi và anh ấy vì hiểu lầm mà chia tay tới bây giờ, anh ấy cũng chưa từng có bạn gái khác, điều này chứng minh tôi vẫn ở trong tim anh ấy!”, Đỗ San San không biết là đang thuyết phục anh, hay là thuyết phục chính mình. “Anh ấy chỉ đang tức giận, tức giận vì tôi hiểu lầm anh ấy, nên anh ấy mới trả thù tôi, không chịu làm lành!”
Một câu chuyện quá nhàm chán.
Anh nhìn đồng hồ đeo tay, có chút lơ đãng.
“Điều kiện của Bạch Lập Nhân tốt như thế, Liệu Diệu Trăn chắc chắn sẽ động lòng, nếu anh ấy cưa được cô ta thì làm thế nào? Nếu họ yêu nhau thì phải làm sao? Tiết hồ ly, anh không hề níu kéo sao?”
Đúng là Hoàng đế chưa cuống mà thái giám đã quýnh lên.
Đỗ San San thấy cô ta hiện giờ giống một người ngoài cuộc bị đá ra ngoài, chỉ có thể mở to mắt cuống cuồng nhìn thế trận tam giác của ba người họ. Dù sao cô ta và Bạch Lập Nhân đã chia tay quá lâu rồi, hiện giờ không thể chen chân vào được.
“Anh nghe tôi nói này, Bạch Lập Nhân không thể thích Liệu Diệu Trăn! Anh ấy nhất định là có âm mưu gì đó, mới theo đuổi Liệu Diệu Trăn! Tiết hồ ly, anh và tôi phải nghĩ cách ngăn cản anh ấy đi!”
Đỗ San San nói mãi, phát hiện đối phương luôn lơ đãng từ nãy giờ.
“Tiết Khiêm Quân!”, Đỗ San San tức tối hét lên.
Anh giật mình, “Cô tiếp tục đi…”
Đã mười hai giờ rưỡi, nửa tiếng tiếp theo rất quan trọng với anh.
Chỉ cần anh làm như không biết gì, cha con họ có thể sẽ mãi mãi trở thành kẻ thù.
Chỉ cần qua ải này, cả đời Bạch Lập Nhân sẽ không bao giờ tha thứ cho cha mình.
Chỉ cần qua ải này…
Anh tháo đồng hồ đeo tay xuống, cho vào túi quần, xốc lại tinh thần, tiếp tục lắng nghe màn “oán nữ ký” của cô thiên kim tiểu thư kia.
“Anh mau giúp tôi nghĩ đi, mục đích anh ấy làm vậy là gì?!”, Đỗ San San cuống như ngồi trên lửa, “Anh ấy biết rõ Liệu Diệu Trăn đang yêu anh, với cá tính anh ấy, sẽ phải càng tránh xa cô ta mới đúng! Dù sao anh ấy thực sự siêu ghét, siêu ghét anh mà! Không có lý nào mà anh ấy lại muốn dính dáng vào cô nàng của anh cả!”
Nhưng dù đã tháo đồng hồ ra, anh vẫn không ngồi yên nổi.
Mười hai giờ rưỡi rồi, mười hai giờ rưỡi rồi…
Bỗng, một suy nghĩ lóe lên trong đầu Đỗ San San, cô ta trợn mắt, “Tiết hồ ly, chẳng lẽ, chẳng lẽ… Bạch Lập Nhân là vì…”
“Xoạch” một tiếng, Tiết Khiêm Quân đột nhiên đứng phắt dậy.
“Xin lỗi, tôi sực nhớ ra có việc gấp! Bữa nay cô thanh toán nhé, lần sau tôi mời lại!”, vội vàng, anh dợm bước đi.
“Không được, anh không được đi! Khó khăn lắm tôi mới nghĩ ra chuyện quan trọng!”, Đỗ San San đứng lên, ngang ngược ngăn anh lại, “Tôi có bàn bạc với anh thì cũng có lợi cho anh thôi!”
Trước mặt cô ta, Đơn Thiếu Quan chưa từng dám nói “không”, trong mắt cô ta, Tiết hồ ly chẳng qua cũng chỉ cùng đẳng cấp như Đơn Thiếu Quan thôi.
Nhưng Tiết Khiêm Quân không khách sáo, đẩy cô ta, “Tránh ra!”
Đỗ San San bị đẩy ngồi xuống ghế, trợn trừng mắt vẻ không tin nổi. Cô ta xưa nay coi mình là nữ thần, nhưng không ngờ cũng bị đối xử như vậy.
Không kịp rồi, không kịp rồi!
Tiết Khiêm Quân không lái xe tới đây nên cuống quýt đứng ra giữa đường vẫy xe.
Dù tự lừa mình dối người đến mấy, anh cũng phải thừa nhận rằng, có cố ý rời khỏi công ty thì nơi lồng ngực anh vẫn có một nỗi lo sợ, như ngọn lửa thiêu đốt, khiến anh đứng ngồi không yên.
***
Mười hai giờ rưỡi, theo yêu cầu của Chủ tịch và sự sắp xếp của Tiết Khiêm Quân, Diệu Diệu mang tư liệu cuộc họp đến văn phòng Chủ tịch.
“Chủ tịch, đây là tư liệu ngài cần.”
Cô mới bước vào văn phòng, phát hiện Chủ tịch đứng cạnh cửa, hơn nữa còn tiện tay khóa cửa văn phòng lại.
“Chủ tịch, ngài cứ từ từ xem, tôi xin phép ra ngoài trước”, khung cảnh bức bối này khiến Diệu Diệu rất khó chịu, nhưng cô vẫn cố giữ vẻ điềm tĩnh.
Chủ tịch ngồi trên sofa, cười cười, chỉ vào chỗ ngồi cạnh ông ta, “Trợ lý Liệu, cô cứ ngồi xuống đã, tôi xem thử nếu có chỗ không hiểu thì còn có người để thỉnh giáo.”
Chủ tịch đã nói thế nên Diệu Diệu cũng không tiện bỏ đi.
Nhưng cô đứng một bên, mặc ông ta vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, cô vẫn từ chối bằng “Không cần ạ”, “Cảm ơn”, để cự tuyệt không ngồi vào đó.
Cuối cùng…
“Trợ lý Liệu, cô đang khinh thường người thô lỗ như tôi phải không? Không muốn ngồi cạnh kẻ thô lỗ này sao?”, Bạch Long sa sầm mặt, giọng mang vẻ uy hiếp. Diệu Diệu thấy da đầu tê dại, ngần ngừ một phút, thấy không còn cách nào trì hoãn, cô đành gồng mình lên, ngồi xuống.
Ông ta chỉ vào một từ trong công văn, ngồi sát vào cô, “Trợ lý Liệu, thế nào gọi là ‘Bong bóng kinh tế’?”
“‘Bong bóng kinh tế’ là một thuật ngữ chỉ một hiện tượng kinh tế, có ý nói số vốn ảo tăng trưởng quá nhanh, tiếp tục lớn mạnh, mỗi ngày một thoát ly khỏi số vốn thực chất, đầu tư vào rất dễ gặp nguy hiểm…”, Diệu Diệu vừa trả lời nhanh vừa khẽ ngồi lùi ra.
“Trợ lý Liệu, giọng cô thật hay”, nhưng Chủ tịch lại lợi dụng nắm tay cô.
Diệu Diệu hoảng loạn rút tay ra.
“Trợ lý Liệu, vậy thì thời gian chính xác nào là phồn vinh và chu kỳ ảm đạm của kinh tế?”, ông ta lấn tới, hỏi thêm.
Khốn thật, mấy công văn thằng con vợ Tiết Khiêm Quân viết ra, lần nào cũng khó hiểu!
Không kịp trả lời, Diệu Diệu vội vàng đứng dậy.
Vì… vì… ban nãy Chủ tịch vừa hỏi, vừa đưa tay lần xuống mông cô. Ai ngờ, cô chưa kịp đứng lên thì eo đã bị kéo mạnh lại.
Trời xoay đất chuyển, cô bị ném lên sofa, một cơ thể nặng nề đè lên, giữ cô lại.
“Trợ lý Liệu, trò chuyện nữa đi! Ôi chao, em đẹp thật…”, ông ta hổn hển nói.
Một bộ phận nào đó của cơ thể ông ta đã vô cùng hưng phấn.
Hơi thở nặng nề lẫn dục vọng phả vào gương mặt tuyệt đẹp của Diệu Diệu.
Cảm giác buồn nôn dâng lên cổ họng Diệu Diệu.
Cùng là dương khí, sao khác biệt quá lớn như vậy?
Dương khí của Bạch Lập Nhân rất trong sạch, không lẫn tạp chất, mới lại gần đã rất thoải mái. Còn dương khí của Bạch Long lại nóng bỏng và ô uế, khó chịu đựng được như ở phòng tắm hơi vậy.
Bất kỳ người nào cũng chỉ thích nắng ấm mùa đông, chẳng ai ưa đứng dưới ánh mặt trời gay gắt mùa hạ.
“Chủ tịch, xin ngài hãy tự trọng!”, Diệu Diệu dùng cả chân lẫn tay đẩy ông ta ra.
Nhưng vô dụng, cơ thể nặng gần chín mươi cân của ông ta, cô không thể đẩy ra nổi.
“Tự trọng? Một năm cho em một triệu tệ, thêm một căn nhà, có được xem là tự trọng không?”, người đàn ông nói vẻ ý nhị sâu xa.
“Tôi không cần! Xin ngài buông tôi ra!”, ẩn trong vóc hình tuyệt mỹ của Diệu Diệu là một trái tim mạnh mẽ, cứng cỏi.
Cô chưa từng dùng cơ thể để đổi lấy thứ gì!
Gương mặt cô quá buồn thảm.
Người đàn ông sững sờ.
Vốn tưởng cô ta chỉ vùng vằng cho có thôi, rồi sẽ nhanh chóng thỏa hiệp, nào ngờ…
“Tôi thích nhất dạng phụ nữ rượu mời không uống muốn uống rượu phạt thế này!”, ông ta cười.
Ngày xưa, ông ta rất nghèo, chuyên kiếm chuyện gây gổ đánh nhau, làm gì cũng kém cỏi, gần ba mươi vẫn chưa kiếm được vợ để làm ấm giường, lần đầu trông thấy bà Bạch, đã bị khí chất trong sáng của bà thu hút.
Rồi một hôm, trên thảm cỏ, ông ta đã chiếm đoạt cô con gái nhà lành đó.
Ở thời đại ấy, bà đương nhiên chỉ có thể theo ông ta.
Phụ nữ mà, chỉ cần cưỡng bức, làm nhiều lần thì sẽ “yêu” thôi.
“Tránh ra!”, giọng Diệu Diệu lạnh lẽo.
“Rẹt”, nút áo sơ mi của Diệu Diệu đã bị xé tung.
Diệu Diệu chưa từng trải qua kiểu “cướp đoạt” thế này bao giờ, vội vàng túm chặt áo, không để xuân quang lộ ra.
Mắt cô đỏ ngầu, đôi môi run run, nhưng cô tập trung mọi sức lực để vùng vẫy, không dám phí chút sức nào vào việc khóc lóc, càng không thể để bàn tay dơ bẩn của ông ta chạm vào ngực cô.
Nhưng, nam mạnh nữ yếu.
“Cứu tôi…”
Ai đến cứu cô chứ? Giờ này, mọi người đã đi ăn trưa hết rồi.
Diệu Diệu bỗng hiểu ra, văn phòng Chủ tịch sở dĩ xây một mình ở một tầng, là vì để tiện cho…
Mới vùng vẫy mấy phút mà sức lực của Diệu Diệu đã nhanh chóng cạn kiệt, còn đối phương thì như mèo vờn chuột, đè lên người cô không chút suy suyển.
Cô biết dung mạo của mình rất dễ gây chuyện thị phi, nên bao năm rồi ở cạnh Bạch Lập Nhân, cô luôn rất yên tâm.
Quả nhiên, mới đổi sếp mà bây giờ đã xảy ra chuyện.
“Hết sức rồi hả? Gái, hết sức rồi thì chúng ta bắt đầu nhé!”, người đàn ông là con nhà võ, thành thạo khóa chặt hai tay cô, dùng cánh tay bịt miệng cô lại, một chân đè lên không cho cô vùng vẫy, nhanh chóng cởi áo, để lộ đám lông rậm rạp như khỉ đột của mình.
Đầu óc xoay chuyển, Diệu Diệu suýt nữa ngất xỉu.
Một nỗi tuyệt vọng chưa từng có tràn ngập tim cô.
Một sự sỉ nhục, một nỗi tuyệt vọng, khiến đôi mắt cô giận dữ lóe sáng.