ai, đôi chân đặt xuống sàn, không dám quậy phá nữa, hai tay sờ tai, vội vàng quỳ xuống bên giường, bất động.
Bạch Lập Nhân xuống giường, đến tủ lạnh trước đã, lấy ra một chai nước khoáng lạnh, nốc “ừng ực” hết cả chai. Đặt cái chai rỗng xuống, anh quay lại, “Liệu Diệu Trăn, có phải cậu điên rồi không, nửa đêm nửa hôm chạy tới nhà đàn ông?!”, một chai nước vào bụng, cuối cùng anh đã tỉnh táo lại.
“Cậu hiểu mình đang làm gì không hả? Rốt cuộc cậu suy nghĩ gì vậy?”, anh tới trước mặt cô, giọng rất ác ý, “Tôi hỏi cậu một việc, cậu trả lời thành thực cho tôi nghe!”
Nó vẫn đang sờ tai, ngước lên vẻ đáng thương, đợi anh dạy dỗ.
Nó đã quen, đã rất quen, tính khí anh trai không dịu dàng như anh hai, mỗi lần anh nổi cáu là nó không dám nói gì.
“Cậu đã làm chuyện ấy với mấy thằng rồi? Lần nào cũng mới quen nhau, cậu đã bắt đầu chuyện ấy hả?”, nhìn cô dụ dỗ điêu luyện thế kia, anh rất bực bội.
“Diệu Diệu” im tiếng, nhìn anh, vì nó không biết, chuyện ấy là ý gì, còn dáng vẻ anh thì trông như rất để tâm tới “chuyện ấy”.
“Tối nay cậu tới đây, là vì tôi đặc biệt mà rất muốn làm chuyện ấy với tôi, hay vì lần nào cậu quen người ta, cũng…”, quá bực bội, anh không nói nổi.
“Diệu Diệu” bị anh cứ nói chuyện ấy chuyện kia, mà đầu óc rối tung.
“Thôi thôi, tôi không muốn biết!”, chưa đợi câu trả lời của cô, anh đã khoát tay.
Chịu nhận lời yêu cô, đã vi phạm luật “sạch sẽ” của anh, bây giờ dù tính toán mấy cũng vô nghĩa. Anh chỉ có thể xem mình là người đặc biệt nhất thôi.
“Tôi là người đặc biệt nhất, đúng chứ?”, không yên lòng, lại truy hỏi một câu.
“Vâng!”, “Diệu Diệu” ra sức gật đầu.
Anh nó đương nhiên là đặc biệt nhất.
“Từ giờ về sau, cậu chỉ được nghe theo tôi, sẽ không còn ong bướm lả lơi, chỉ thích mình tôi, đúng chứ?”, anh không yên tâm.
“Vâng!”, “Diệu Diệu” lại gật đầu rất mạnh.
Nó không cần anh hai nữa, nó chỉ cần anh nó, từ nay về sau, nó chỉ nghe lời anh thôi, chỉ yêu mình anh thôi!
Thôi được, anh thỏa mãn rồi.
“Tôi đưa cậu về nhà, sau này đừng đêm hôm khuya khoắt chạy tới nhà tôi nữa!”, anh chìa tay ra, định kéo cô dậy.
Nhưng, cô bất động, vẫn nhìn anh vẻ tủi thân.
“Cậu muốn thế nào đây?”, anh bất lực.
Sao lại thế này? Hoàn toàn ngược lại với điều anh tưởng tượng! Anh ngỡ yêu người con gái này, thì anh chỉ đông, cô sẽ không dám đi về phía tây, dù gì cô đã mất bao lâu mới “cưa” được anh mà.
Nhưng sao mới quen nhau một ngày, mà tình hình đã có phần rắc rối rồi?
Hình như anh hơi bó tay với Liệu Diệu Trăn. Xem ra nếu cứ tiếp tục nữa, anh phải nắm đằng chuôi mới được.
“Yêu yêu”, “Diệu Diệu” cúi đầu, ấm ức.
Bạch Lập Nhân vừa cừng người, vừa sững sờ.
Lúc nhỏ, “yêu yêu” mà em gái anh nói, ý tức là muốn được anh hôn nó chúc ngủ ngon.
Nhưng, anh thì không cho rằng, “yêu yêu” mà Diệu Diệu cần lại đơn giản như vậy.
“Đừng nóng vội quá, được không? Chúng ta thử dung hòa tính cách với nhau, được chứ?”, anh cứng giọng.
Sở dĩ cứng giọng, không phải vì thật sự bực bội, mà là ngọn lửa trong cơ thể lại nhanh chóng bị cô dẫn dụ mà cháy hừng hực.
“Diệu Diệu” to gan đưa tay ra, đòi “yêu yêu” cho bằng được.
Nó đã đợi giờ phút này mười lăm năm rồi.
Hôm nay, nhất định phải đòi anh nó “yêu yêu” mới được.
“Rốt cuộc cậu muốn thế nào?”, thật kỳ quặc, chẳng phải anh nên cho cô một cú “Phật sơn vô ảnh cước”, đá bay cô ra rồi tính sao?
Tối nay, sự nhẫn nại của anh tốt đến ngạc nhiên.
“Diệu Diệu” cuối cùng đứng lên, hai tay vòng ôm cổ anh, hai “cục thịt” to trước ngực lại áp sát người anh.
Lửa to, lửa to, lửa to rồi.
“Anh ơi, phải hôn cơ!”, “Diệu Diệu” quyết định nói rõ bằng một câu tương đương “yêu yêu” cho anh nó nghe. Sau đó, nói xong, nó đu lên người anh, chủ động hôn loạn xạ lên cổ, lên má anh nó trước.
Nụ hôn của nó, là kiểu liếm láp.
Bạch Lập Nhân nhắm nghiền mắt, biến mình thành cây cột gỗ.
Tâm trạng lại khó mà tê liệt được.
Vì, không thể khống chế, còn có dục vọng bị khiêu chiến, ham muốn đang dâng trào như thủy triều ào ào cuộn xô tới anh, đã sắp bị dìm ngập rồi.
Đây chẳng phải vấn đề mà một chai nước lạnh có thể giải quyết được nữa.
“Diệu Diệu, cậu còn thế này… tôi sẽ… tôi sẽ…”, đè em xuống!!!
“Tôi đã cảnh cáo cậu rồi đấy…”, khốn thật, cùng lắm thì làm to bụng cô, rồi cưới là xong.
Đàn ông quả nhiên là động vật có ý chí yếu ớt! Hiện giờ, anh chỉ muốn suy nghĩ bằng nửa thân dưới.
Anh ra sức giữ đầu cô, để ánh mắt “ngây thơ” của cô ngước lên nhìn anh.
“Tôi không thích nuốt nước bọt kẻ khác, tôi ghét nuốt nước bọt phụ nữ…”, anh lảm nhảm một mình.
Trong ký ức, anh thậm chí còn chưa từng hôn Đỗ San San.
Chỉ bị cô nàng này cướp thành công một lần.
Vừa nói dứt, anh ôm cô nàng này, hôn mạnh cô.
“Shhhhh…”, “Diệu Diệu” hít một hơi, chân nhũn ra.
Anh đẩy cô ra, lồng ngực anh áp vào cơ thể cô, anh ấn cô xuống giường, nụ hôn rất mạnh mẽ ập xuống, xoay chuyển quyến luyến.
Cảm giác ấm nóng đến từ đôi môi cô, đến từ đầu lưỡi anh.
Lửa nóng bừng bừng, thổi bùng xung quanh.
Vừa hôn, hai tay anh đã kéo áo ngủ của cô ra, lòng bàn tay ra sức vần vò đôi gò bồng đào.
Anh sẽ không buông tha cô, sẽ không buông tha!
Anh không có kinh nghiệm, chẳng biết bây giờ có nên lập tức giương súng vào trận, hay là cứ từ từ khiêu khích? Còn nữa, tại sao cô chẳng rên rỉ, thở hổn hển chút nào cả? Cô không thích?
Rất lạ.
Anh ngẩng lên.
Diệu Diệu nhắm nghiền mắt, nằm bất động,
“Diệu Diệu!”, anh đẩy đẩy cô.
Nhưng cô vẫn không có chút phản ứng nào.
Xỉu rồi?
Kích thích thế ư, hưng phấn thế ư?
Bạch Lập Nhân nghệt mặt.
Anh không hề biết, có một linh hồn màu trắng, vì luồng khí của anh mà đã bị đá văng ra khỏi cơ thể Diệu Diệu.
“Nóng quá, nóng quá!”, cô bé kêu cha gọi mẹ, bò về phía chậu thủy tiên.
Luồng khí của anh nó quá lợi hại, gần như mới chạm vào đã bị bỏng, đá văng nó ra.
Nóng tới nỗi nó chỉ muốn tìm chỗ râm mát để trốn tránh, làm gì còn để ý tới màn kích thích sau đó nữa.
“Diệu Diệu!”, anh lại đẩy cô.
Diệu Diệu vẫn bất động như không hề có ý thức.
Bạch Lập Nhân muốn cười mà cười không nổi.
Tối nay, là chuyện nhầm lẫn tai hại gì đây.
Anh cúi xuống, bộ dạng Diệu Diệu như chỉ đang ngủ say mà thôi.
Nhưng anh biết, cô đã ngất xỉu rồi.
Muốn tức cũng không tức được.
“Thích tôi đến thế sao?”, ngón tay cái vuốt ve những dấu hôn anh để lại trên cổ cô, Bạch Lập Nhân không hề nhận ra anh hỏi rất dịu dàng.
Anh rất muốn rất muốn làm hết mọi chuyện ban nãy, dục vọng và khát vọng không hề buông tha anh, vẫn đang thiêu cháy.
Nhưng, hình như là… điều anh muốn còn nhiều hơn.
Chẳng hạn, sự hòa hợp giữa hai tâm hồn.
“Chúng ta vẫn nên theo nhịp độ bình thường đi”, đứng dậy, anh bế bổng cô lên.
Cửa nhà kế bên đang mở toang.
Anh nhẹ nhàng đi qua phòng khách, bước vào phòng cô, đặt cô vào giường đã hơi lạnh.