Buổi sáng Diệu Diệu tỉnh dậy, đầu nặng chân nhẹ, đi như “bay”.
Trạng thái này giống y hệt hậu di chứng lúc tốt nghiệp đại học, mấy người trong phòng quyến luyến, cả đêm không ngủ, trò chuyện tới đêm vậy.
Nhưng, vấn đề là, tối qua rõ ràng cô ngủ say vô cùng, thậm chí không hề nằm mơ mà!
Diệu Diệu ôm đầu, mơ mơ màng màng đi tắm táp rửa mặt, nhưng lại bị bộ dạng ma quỷ của chính mình dọa cho hết hồn.
Trời ơi trời ơi trời ơi!
Cái người mắt có quầng đen thâm sì kia, đôi môi đỏ hơi sưng kia, mà cơ thể trông rất tiều tụy trong gương kia, là cô đó sao?
Trời đất ơi!!!
Tại sao lại thế này???
Khoan đã.
Còn nữa, những dấu đỏ nho nhỏ trên cổ là gì?
Diệu Diệu nhìn dấu đỏ trên cổ mình trong gương, sờ rồi sờ, hoàn toàn lạ lùng.
Bị muỗi cắn?
Có thể, thời tiết này muỗi rất nhiều.
Nhưng, bị cắn đến thế thì cũng xui xẻo quá! Lại đúng vị trí đó… bó tay thật.
Bực mình chết được.
Ăn sáng, Diệu Diệu múc hai bát cháo, đặt trên bàn, kéo cái ghế bên cạnh ra.
Mỗi người một bát, mỗi người một bộ đồ ăn.
Nuôi ma là thế, biết rõ có lúc nó không ra được nhưng bắt buộc phải xem nó như người nhà, tôn trọng mà giữ cho nó một chỗ.
Nhưng, kỳ lạ, hôm nay A Vu cũng yên lặng quá?!
Diệu Diệu đang định động đũa thì nhà bên cạnh có tiếng động.
Lúc đó, Bạch Lập Nhân mở cửa ra, cầm chìa khóa xe chuẩn bị đi làm.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tệ thật.
Diệu Diệu thầm rủa mình, ban nãy lúc cô mơ mơ màng màng đi nấu bữa sáng đã mở cửa ra cho thoáng khí, rồi quên đóng lại.
Bây giờ để Bạch Lập Nhân nhìn thấy hai bộ đồ ăn, cô làm sao giải thích? Chuyện A Vu, người bình thường khó lòng chấp nhận, cho dù thế nào cũng không thể để lộ được.
“Ăn sáng à?”, Bạch Lập Nhân lại không đợi mời mà tự vào.
Ưm.
“Ừ”, Diệu Diệu cười cứng đơ.
Làm ơn đi, đừng hỏi cô vì sao lại mang dư bát đũa ra, cô không biết phải giải thích thế nào đâu.
“Chuẩn bị cho tôi à?”, Bạch Lập Nhân chỉ vào chỗ trống.
Ưm…
“Cảm ơn”, anh thản nhiên ngồi vào chỗ của A Vu.
Diệu Diệu há hốc miệng.
Kỳ lạ quá, bình thường buổi sáng Bạch Lập Nhân đi ngang đều lạnh nhạt không chào hỏi gì cô, chứ đừng nói là chủ động vào ăn sáng.
“Xin mời”, Diệu Diệu đành cười khan.
Bạch Lập Nhân không nghi ngờ nhiều, cô đã cảm kích ân huệ đến muốn khóc rồi, làm sao dám nói gì nữa.
Chỉ mong là A Vu đừng giận.
Cô lén lút nhìn về phía chậu xương rồng, chỗ đó lặng phắc.
Kỳ cục, bây giờ rõ ràng ánh mặt trời chưa mạnh lắm mà.
Bạch Lập Nhân cúi đầu, ăn một miếng.
Dù sao, hai người sau này có thể sẽ cùng chung sống, anh phải gắng sức thích ứng với thói quen của cô, sự tồn tại của cô.
Chỉ là, mới ăn một miếng thôi, mà anh đã ngẩn ngơ.
Anh vốn ăn uống kén chọn, nhưng lúc này chỉ một bát cháo đơn giản đến không thể đơn giản hơn, rất bất ngờ là, khẩu vị của anh lại cảm thấy thỏa mãn hơn bao giờ hết.
Mẹ anh rất đảm đang, rất biết dạy dỗ con cái, cũng rất biết nấu nướng, vì thế từ nhỏ anh đã có thói quen ăn uống khá kén chọn.
Sau khi ra ở riêng, anh thu nhập đủ số điện thoại các quán ăn, những mỹ vị ấy toàn bộ đều nhờ gia vị nêm nếm mà ra, dạ dày anh đã quá chán rồi, ngoài cơm hộp thỉnh thoảng mẹ mang tới thì anh căn bản không còn mong đợi gì ở thực phẩm nữa.
Anh không ngờ, tài bếp núc của Diệu Diệu lại có thể sánh ngang mẹ anh.
“Đây là món cháo gì?”, vừa chậm rãi ăn, anh vừa hỏi.
Diệu Diệu còn… đảm đang hơn anh tưởng.
Chẳng trách mẹ cứ càm ràm, mong anh có thể phát triển mối quan hệ với Diệu Diệu.
“Đây là cháo nấm đùi gà.”
Thật kỳ lạ, hôm nay anh đúng là rất kỳ lạ.
Hình như trong vòng một đêm, họ đã trở nên rất “thân” với nhau.
“Còn cái này?”, anh dùng thìa múc một thứ gì đó trong cháo lên.
“Là sơn dược”, Diệu Diệu trả lời.
Cháo do cô đun nhỏ lửa nấu thành, nên mới có mùi vị này.
“Ồ, tôi rất thích, mỗi buổi sáng tôi sẽ đến”, anh bình thản ăn tiếp.
Hử?
Mỗi buổi sáng đều tới? Có lầm không? Tại sao lại thế? Tại sao lại thế?
Diệu Diệu hoang mang vô cùng.
Tại sao anh lại tới? Bữa sáng của mình cô, dậy sớm thì nấu, dậy trễ thì mua trên đường đi, anh nói sáng nào anh cũng tới, thế thì chẳng phải cô hoàn toàn mất đi tự do hay sao?
Đáng ghét, cái tên tham lam này, chút giá trị còn lại của nhân viên cũng muốn lợi dụng!
“Bữa tối tôi cũng có thể đến đây tham gia”, anh lại thêm một câu.
Trước kia cô từng đề nghị như thế, lúc đó anh không nể tình, cũng chẳng muốn cho cô cơ hội.
Bây giờ quan hệ đã khác, anh có thể tỏ thành ý của mình, cho nhau cơ hội để cố gắng thích ứng.
Bữa tối cũng tới?
Mặt Diệu Diệu biến sắc.
Bây giờ đã không chỉ đơn thuần là vấn đề giá trị thặng dư nữa, nếu bữa tối cô cũng phải đảm nhận thì khác nào là osin miễn phí? Lúc đó đề nghị là lúc đó, bây giờ là bây giờ, tình hình hoàn toàn khác nhau mà!
Cái tên Bạch Lập Nhân giỏi lắm, tăng thêm năm trăm tệ tiền lương là đã muốn tiết kiệm tiền thuê người giúp việc rồi.
Diệu Diệu hít thật sâu, nở nụ cười hoàn hảo, “Sếp à, như thế không ổn đâu?! Dù sao, hiện giờ mình đã có bạn trai, cũng phải cho mình chút thời gian rảnh rỗi…”, không có thời gian rảnh thì làm sao cô hẹn hò bạn trai?
Bạch Lập Nhân liếc cô, “Thích ăn tối bên ngoài? Không thích hẹn hò trong nhà sao?”, làm bạn trai người ta thì phải chu đáo một chút.
“Sếp à, thế chẳng phải là phí lời à?!”, cô cười rất rạng rỡ.
“Ồ, tôi biết rồi”, cũng đúng, chắc là mỗi cô gái đều không thích cứ hẹn hò ở nhà mãi, anh phải gắng thay đổi thói quen thích ở nhà của mình mới được.
Đã ăn xong bữa sáng, anh buông đũa xuống.
Ủa, lạ thật, hôm nay rất dễ trao đổi, dễ trò chuyện, lại không hề mắng cô kém cỏi!
Diệu Diệu vừa thu dọn vừa lẩm bẩm trong bụng.
“Lát nữa tôi đưa cậu đi làm chung”, ăn sáng xong, anh không vội đi ngay mà còn thong thả dặn dò.
Ngày đầu tiên làm bạn trai, không thể để bạn gái tiếp tục đi xe bus được.
Hơn nữa quan hệ mới của họ, tuy không cần cố ý quảng cáo, nhưng cũng không sợ bị người trong công ty biết.
Tuy rằng, không cho phép yêu đương văn phòng chính là quy định của anh.
Làm sếp có lợi ở chỗ đó, quy tắc có thể tự mình đặt ra, đương nhiên cũng có thể tự mình bỏ.
Hôm nay, trời đổ mưa đỏ rồi!
Diệu Diệu hoàn toàn không hiểu.
Cái tên Bạch Lập Nhân này khá kỳ quặc, tới độ thậm chí còn không thích người khác ngồi xe mình mà.
Trong xe anh, đừng nói là ăn vặt, ngay cả xem báo cũng bị cấm.
Có lúc buổi sáng gặp anh, hoặc buổi tối, cô muốn tiết kiệm tiền xe, hai người cùng đi làm và tan sở, anh mới bất đắc dĩ chở cô đi.
Nhưng thái độ của anh luôn là tránh được thì tránh, nào giống bây giờ, còn chủ động mời mọc.
“Hôm nay mình thiếu ngủ, muốn mang giày thể thao đi làm, mình không muốn ngồi xe cậu lại phải thay giày, phiền phức lắm”, Diệu Diệu thăm dò.
Anh cau mày, “Vậy lúc cậu đi thì chùi giày cho sạch.”
Ủa, thế cũng được à?
Diệu Diệu chỉ muốn sờ trán anh xem thử có phải sốt cao tới độ không chữa được không?
“Được được”, đương nhiên, có lợi mà không hưởng mới là ngốc.
Hai người cùng đến công ty, vì không phải lần đầu nên cũng chẳng ai nghĩ ngợi nhiều.
“Buổi trưa nếu còn buồn ngủ thì tới phòng ngủ nhỏ mà nghỉ”, Bạch Lập Nhân đã chú ý thấy quầng thâm trên mắt cô, thế là ném cho cô một chùm chìa khóa.
Phòng ngủ mà chỉ lãnh đạo mới có ấy, toàn công ty chỉ có hai gian, Tiểu Vĩ một, anh một.
Cả buổi sáng hôm nay, anh không dám nhìn thẳng vào gương mặt cô, bây giờ mới phát hiện ra môi cô đã bị anh hôn đến sưng tấy, chứ đừng nói tới những dấu đỏ ngại ngùng trên cổ cô. Ánh mắt anh càng không dám nhìn xuống dưới, đến phần ngực mà tối qua anh đã từng “chạm” vào.
Diệu Diệu cầm chìa khóa, hoàn toàn đứng hình.
Phòng của Tiểu Vĩ thỉnh thoảng còn cống hiên cho nhân viên công ty thay phiên nhau nghỉ ngơi khi anh ta đi công tác, nhưng phòng nghỉ của Bạch Lập Nhân thì bình thường cho dù bỏ trống cũng chưa từng cho ai mượn, không để người khác có cơ hội nằm cùng một cái giường với anh.
Hôm nay, đúng là mặt trời mọc đằng tây rồi.
“Diệu Diệu, hôm nay cô và sếp có hơi lạ lùng nhé!”
“Đúng thế, có phải pháo hoa tình yêu nổ ra bất ngờ không?”
Bạch Lập Nhân vừa về lại văn phòng thì mấy đồng nghiệp xung quanh cũng quẹt thẻ xong, nhìn thấy cảnh đó đều vội vàng vây lại, hỏi chuyện.
Pháo hoa tình yêu? Diệu Diệu trợn mắt, “Làm ơn đi, trí tưởng tượng của mọi người đừng phong phú như thế!”
“Chưa chắc nhé, Diệu Diệu của chúng ta, dáng người còn tuyệt hơn Lâm Chí Linh, nụ cười còn đa tình hơn Thư Kỳ, là nữ thần gợi cảm trong mắt đàn ông đấy!”
Đàn ông nói không yêu phụ nữ quyến rũ, dáng đẹp, thì cũng không có sức thuyết phục ngang với việc nói con hổ là động vật ăn cỏ vậy, nên bọn họ đương nhiên không thể xem sếp mình là động vật ăn cỏ rồi.
“Đúng thế, mọi người còn nhớ anh chàng nhân viên mới nửa năm trước không?”, bỗng có một đồng nghiệp nhắc lại.
Mọi người lập tức hào hứng, “Tất nhiên là nhớ! ‘Gia tài vạn quán’ mà!”, sở dĩ được gọi là ‘Gia tài vạn quán’ là vì anh chàng nhân viên đó có hộ khẩu ở Nam Đường, sau khi Nam Đường bị phá bỏ, không những được chính phủ đền bù gấp ba lần, được chia ngôi nhà rộng hơn sáu trăm mét vuông, mà còn có sáu cửa hàng, cộng lại thì đáng giá hơn chục triệu.
“Đúng thế, lúc đó ‘Gia tài vạn quán’ còn vì hộ tịch ba triệu tệ cộng thêm trợ phí mà cuống lên tìm vợ nữa!”, nhắc đến là mọi người đều có ấn tượng rất sâu đậm.
“Đương nhiên rồi, nếu cuối năm nay anh ta không chắc chắn chuyện hôn nhân thì chỉ có thể tính là một đầu người, chỉ được chia một triệu tệ tiền đền bù thôi!”, đồng nghiệp nhìn Diệu Diệu, “Quan trọng là ‘Gia tài vạn quán’ trúng tiếng sét ái tình với Diệu Diệu của chúng ta, cứ lẵng nhẵng chạy theo đuôi Diệu Diệu, bộ dạng như thể muốn lợi dụng ưu điểm để cưa người ta ấy!”
Một đồng nghiệp khác thấu hiểu về tình hình lúc đó rồi cũng cười, “Về sau, Tổng giám đốc còn dựa vào luật không cho yêu đương trong công sở, làm rối loạn nhân sự mà đuổi người ta nữa!”
Bây giờ nghĩ lại, năm nào cũng có chút kỳ lạ.
“Các cậu buồn chán quá hả!”, Diệu Diệu bó tay, mấy người này đúng là nghĩ quá nhiều.
‘Gia tài vạn quán’ nhỏ hơn cô một tuổi, cô sẽ không suy xét gì cả.
“Ủa, Diệu Diệu, trên cổ cậu có dấu hôn kìa!”, có một đồng nghiệp kêu lên như phát hiện ra đại lục mới.
Trời ơi kích thích quá đi mất!
Dấu hôn?
“Làm ơn đi, đây là muỗi cắn mà!”, Diệu Diệu lườm.
Sỉ nhục cô thiếu hiểu biết, đến giờ vẫn chưa bị ai “trồng dâu” hay sao?!
“Cắn mà nhiều thế á?”, mọi người đều nhìn bằng ánh mắt nghi ngại.
“Làm sao mình biết?! Chỉ có thể nói là, cái con muỗi cắn cổ mình chắc chắn là một con có tế bào văn nghệ!”, Diệu Diệu còn đùa.
***
“Sao đến đón em về?”, cô thở hổn hển chạy tới cạnh chiếc xe sang màu đen đậu cách cổng công ty không xa. Người trong xe chỉ cười không nói, xuống xe, đi vòng qua ghế phụ, mở cửa xe cho cô.