Phong độ, khí chất, cách ăn nói và cử chỉ của Tiết Khiêm Quân đều hoàn hảo không chê vào đâu được.
Một cảm xúc xa lạ gọi là “Tiếng sét ái tình” bỗng dưng xuất hiện trong Diệu Diệu.
“Cô Diệu muốn chọn món gì?”, anh đưa thực đơn cho cô.
Cơ bản là sau chín giờ thì Diệu Diệu rất ít ăn, không phải vì cố ý giữ dáng, mà vì thật sự không có hứng thú.
Nhưng…
“Tôi ăn gì cũng được, anh chọn đi”, cô nặn ra nụ cười mà chính mình cũng thấy gượng gạo.
“Vậy thì hơi tệ, tôi hiếm khi tới những chỗ này, thực sự không biết phụ nữ các cô thích ăn gì”, anh lại cười, vẫn là nụ cười khiến người khác rất thoải mái, rất dễ chịu.
“Anh của em mới đi du học về, chỉ biết công việc và về nhà, hiếm khi hẹn hò với phụ nữ!”, Tiểu Ứng vội nói.
Nhịp tim Diệu Diệu càng đập nhanh hơn, chỉ là vì Tiểu Ứng cố ý truyền đạt rằng, đối phương rất ít, thậm chí chưa từng đi xem mắt bao giờ.
“Cô bé này, vội vã vạch mặt anh làm gì”, anh mỉm cười, bất lực lắc đầu.
“Để tôi chọn”, không đẩy tới đẩy lui nữa, anh lật thực đơn ra.
Gương mặt trông nghiêng dịu dàng ấy, mới nhìn đã biết đó là người đàn ông không huênh hoang, không nóng nảy.
Anh chọn vài món ăn vặt và đồ ngọt, cái nào cũng hỏi ý cô và Tiểu Ứng.
Diệu Diệu từng xem mắt vô số lần, nhưng rất hiếm khi gặp được người đàn ông phong độ như vậy.
Cơ bản là, đối tượng xem mắt của cô trước đây đều thích tỏ vẻ ta đây, cái gì cũng hiểu, cũng biết, chỉ chỉ trỏ trỏ, nói cái này tốt, cái kia không tốt, để nhấn mạnh mình có kiến thức rộng.
Cô rất thích rất thích kiểu đàn ông dịu dàng mà chỉ trong tiểu thuyết hay phim ảnh mới gặp được!
Trong lúc đợi món.
“Cô Diệu, đây là danh thiếp của tôi”, anh đưa cho cô.
“Anh Khiêm Quân à, anh có phải đến bán bảo hiểm đâu, vội vã đưa thông tin liên lạc của mình cho chị Diệu Diệu thế!”, Tiểu Ứng nhìn hai người, có vẻ cả hai đều có thiện cảm với nhau, nên gian xảo chọc ghẹo.
Diệu Diệu bị chọc, tai hơi đỏ lên, Tiết Khiêm Quân cười, mắt cong cong, khóe môi nhướng lên một đường cong thanh tú, “Bàn việc làm ăn quen rồi, thấy ai cũng đưa danh thiếp, thật ngại quá, bị chê cười rồi.”
Rõ ràng anh nói thế, nhưng Diệu Diệu hiểu rõ, anh chỉ đang giải vây cho cô thôi.
Diệu Diệu không dám nhìn nụ cười của anh, để che giấu cảm xúc, cô ngượng nghịu cúi đầu, nhờ ánh đèn mờ tối mà đọc danh thiếp của anh.
Công ty Hữu hạn Đằng Long.
Diệu Diệu thầm thấy lạ lùng.
“Anh là tổng giám đốc của công ty chuyên về tiền tệ Đằng Long? Công ty các anh rất nổi tiếng ở Ôn Châu!”
Thế chấp, tiền vốn, đầu tư, chứng khoán, các ngành nghề mà công ty Đằng Long can thiệp vào cũng hơi giống với ngân hàng nhà nước, chỉ là Đằng Long thuộc công ty tư nhân, gần như lũng đoạn cả những ngành nghề “ngầm” nửa sáng nửa tối của Ôn Châu.
Mấy năm nay, vì thị trường nhà đất lại bùng nổ, tiền vốn ngân hàng rất căng thẳng, cũng thúc đẩy công ty Đằng Long phát triển mạnh mẽ hơn.
Vì nhu cầu phát triển kinh doanh của công ty mà Diệu Diệu thường xuyên tiếp xúc với những công việc liên quan đến tiền tệ, nên rất rõ cơ nghiệp của Đằng Long.
Họ ở Ôn Châu cực kỳ thế lực, nghe nói Chủ tịch xuất thân từ xã hội đen, vì thế trong ngành nghề đầy nguy hiểm này, họ chưa từng trắng tay. Dân đen đều biết, có tiền tiết kiệm gửi nơi Đằng Long thì vừa an toàn, mà lợi tức so với ngân hàng còn cao hơn rất nhiều. Đồng thời, mọi doanh nhân đều biết, sản nghiệp xuất hiện vào lúc khủng hoảng tài chính thì có khả năng là có tiềm lực kinh tế cao và có kẻ chống đỡ phía sau, công ty Đằng Long chính xác là thế.
Một năm trước, “Động Lực” cũng xuất hiện khủng hoảng như vậy, Diệu Diệu lúc đó nghĩ ngay tới công ty Đằng Long, nhưng mới đề xuất thì đã bị bộ mặt u ám như ma quỷ của Bạch Lập Nhân làm cho khiếp vía.
“Tôi thật không ngờ…”, Diệu Diệu không phản ứng kịp.
Nghe nói, quyết sách về nhân viên của lãnh đạo Đằng Long, toàn bộ đều xuất thân từ xã hội đen, người có thế lực đen chống đỡ sau lưng, chắc cũng đều là hung thần ác quỷ, nào ngờ…
“Công ty Đằng Long, là sản nghiệp của bố dượng tôi”, anh mỉm cười, nói rõ hơn.
Chỉ là, dưới ánh nến mờ tối, lay động, một sự căng thẳng khó phát hiện như thoáng lướt qua trên gương mặt bình tĩnh của anh.
Bố dượng à.
Vậy gia đình của anh, không phải là xã hội đen…
Thấy Diệu Diệu tỏ ra ngần ngừ, ánh mắt sững sờ, Tiểu Ứng cuống lên, “Chị Diệu Diệu, anh của em đi du học về, đã rất cố gắng quản lý công ty Đằng Long thành sự nghiệp chính thức, bây giờ công việc bang hội cũng do anh ấy xử lý, mấy năm nay dưới sự quản lý của anh ấy, chưa từng va chạm, mua bán phi pháp...”
Anh giữ tay Tiểu Ứng, ngăn không cho cô nàng cuống quýt nói tiếp để tránh tạo cho cô áp lực.
“Không sao, xem mắt là chuyện quen nhau lấy hôn nhân làm tiền đề, cô Diệu thực sự cần suy nghĩ kỹ”, nụ cười của anh không chút thay đổi, ánh mắt dịu dàng thân thiết, vẻ mặt ôn hòa như mặt nước mùa hạ, trong vắt, sáng rõ.
Diệu Diệu có thể cảm nhận rõ thiện cảm của anh đối với mình, cũng rất khâm phục, yêu mến phong độ của anh.
Nhìn đôi mắt đen lấp lánh nụ cười của anh, sau khi tranh đấu, cuối cùng Diệu Diệu vẫn không kháng cự nổi ánh mắt ôn hòa, bình thản đó, lấy danh thiếp của mình ra, rút cây bút viết số điện thoại di động cá nhân, rồi nở nụ cười, “Số này, sau khi tan sở có thể tìm được tôi.”
Anh thở phào, nụ cười càng đậm.
…
Sau đó, dần dần hai người có rất nhiều chuyện muốn nói, càng nói càng ăn ý, Tiểu Ứng đã biết ý mà đứng dậy rút lui từ lâu.
Thế mà, đã qua mười hai giờ.
Gần đó, từng bàn một dần dần trống trải.
Diệu Diệu nhìn đồng hồ, cười rồi ngước lên, đang định chủ động cáo từ.
Bỗng, cô nhìn thấy một cô bé năm, sáu tuổi, tóc thắt bím, gương mặt tròn như trái táo, hơi mũm mĩm, hăng hái sung sức chạy giữa các bàn tới, giống như đang tìm gì đó.
Cuối cùng, cô bé chạy mệt, thất vọng, ngồi xuống đối diện cô, dựa vào lòng Tiết Khiêm Quân, “Anh hai, chúng ta về nhà đi, bé mệt rồi, ở đây không có anh trai! Ngày mai bé muốn tìm anh trai tiếp!”
Tiết Khiêm Quân như không nghe thấy.
Cô bé vẫn quấy phá mãi không thôi, thậm chí còn há miệng cắn vào vai Tiết Khiêm Quân.
Anh xoa xoa chỗ vai bị cô bé cắn, cười khổ sở, “Người bây giờ hình như đều có bệnh văn phòng, anh thường đến đêm là đau nhức vai, cổ.”
Diệu Diệu đờ đẫn, chớp chớp mắt.
Cơ thể cô bé, hình như nửa trong suốt.
Lặng lẽ, Diệu Diệu che mắt trái lại.
Quả nhiên, đối diện trừ Tiết Khiêm Quân ra, thì không còn ai.
Bỗng, Diệu Diệu thấy lạnh toàn thân.
Nếu cô không đoán lầm thì, Tiết Khiêm Quân bị con ma trẻ con chưa hoàn thành ý nguyện, không chịu đầu thai này đeo bám.
Hơn nữa, không chỉ đơn giản ngày một ngày hai.
***
Tiết Khiêm Quân lái xe đưa cô về.
Dần dần, cô chú ý thấy, tuy Tiết Khiêm Quân có nụ cười tựa gió xuân, nhưng cô ngồi ghế phụ cạnh anh, có thể cảm nhận được âm khí nặng nề trên người anh.
“Có phải anh rất dễ bị cảm lạnh?”, cô chủ động hỏi.
Tiết Khiêm Quân sửng sốt, “Sao em biết? Chắc do anh có bệnh viêm mũi mãn tính, một năm ít nhất phải cảm tới mấy lần!”
“Anh… có phải ăn nhiều thế nào cũng không mập được? Dù bồi bổ thế nào thì thể chất vẫn không tốt lắm?”, cô dò hỏi thêm.
Anh cười, “Phải, có lẽ do lúc nhỏ gia đình quá nghèo, dinh dưỡng không đủ.”
“Đúng rồi, sao em biết?”, anh tỏ ra nghi hoặc, cười hỏi, “Lẽ nào trông anh thật sự rất yếu ớt?”
Diệu Diệu bị anh chọc cười, “Không phải đâu, em tiện hỏi thế thôi, ai ngờ em đoán đại mà trúng!”
Những đặc trưng này của anh, đều là hậu quả do bị ma ám.
Nhưng Diệu Diệu không muốn dọa anh, càng không muốn vì mắt trái của mình mà hôn duyên này bị dọa chạy mất.
Lúc còn rất nhỏ, cô từng thử, nếu thành thật nói với bạn, xung quanh có ma, đứa nào to gan nhất định sẽ chọc cô rằng Pinochio mũi sắp dài ra, đứa nào nhát gan lại bị cô dọa cho về nhà khóc lóc, về sau không thèm chơi với cô nữa.
Về đến nhà, đóng cửa, thì đã gần một giờ sáng.
Nhưng tim cô vẫn đập thình thịch không ngừng, cuối cùng không chịu nổi gọi điện về cho mẹ.
“Con bé chết tiệt, có phải con có chuyện vô cùng quan trọng, bắt buộc phải đánh thức mẹ dậy giữa đêm hôm thế này!”, mẹ có tật rất nóng nảy, bực bội khi thức dậy.
“Mẹ già, con có sinh thần bát tự của người bạn cho mẹ bói đây!”, Diệu Diệu vội vàng đọc ngày sinh của Tiết Khiêm Quân ra.
Ban nãy, trước khi xuống xe, cô đã hỏi anh.
Ngạc nhiên, anh gần như không cười nữa.
Cô đành nói dối rằng muốn tính xem có hợp với mình không để xem có thể đến với nhau hay không.
Cũng may, chuyện coi tuổi này là rất bình thường ở Ôn Châu, rất nhiều người lớn tuổi thậm chí còn tính xem bát tự của nam nữ đi xem mắt có hợp hay không rồi mới cho gặp, nếu không hợp thì không cần lãng phí thời gian.
“Không ngờ em cũng mê tín nhỉ”, khóe môi anh từ từ nhướng lên.
Cuối cùng, anh vẫn nói cho cô biết.
Bà Diệu bấm đốt tay, sững sờ, “Bát tự này, thuộc toàn cực âm!”
Quả nhiên, không sai so với những gì Diệu Diệu đoán.
“Cũng may là đàn ông, hơn nữa nhà có thanh long trấn áp, tam hồn thất phách cũng còn đủ, còn an khang!”, mẹ tỏ ra không tin nổi.
“Thanh long trấn áp? Nhưng con vẫn phát hiện ra có một vong linh nhỏ cứ bám theo anh ấy!”, an khang nhất thời, không có nghĩa là an khang cả đời.
Diệu Diệu vội thuật lại chuyện hôm nay nhìn thấy cho mẹ nghe.
“Vậy chính là vong linh vẫn còn nguyên dương, tâm nguyện chưa thực hiện, có sự lưu luyến trần thế khá mạnh, nên mới bám theo người còn sống”, bà Diệu ngừng lại, sau đó nghiêm khắc dặn dò, “Diệu Diệu, vong linh thế này trước khi hoàn thành tâm nguyện thì không đuổi đi được, hòa phách và lực phách của con đã mất, bắt buộc phải tránh xa con ma đó ra, để tránh cho nó đeo bám con, nếu không hậu quả khó mà tưởng tượng!”
“Mẹ, hậu quả thế nào?”, cô đờ đẫn hỏi.
“Giả thiết đơn giản nhất là vận mệnh con sẽ gặp đại hung, số giúp chồng cũng sẽ bị tổn thất nặng, ảnh hưởng tới vận mệnh của chồng tương lai, khả năng xấu nhất là con mất hết hồn phách, hồn phách sẽ không quay về được cơ thể, chỉ có thể lang thang khắp nơi!”
Diệu Diệu khó chịu.
“Mẹ già, mẹ nói nghe ghê gớm quá”, chồng tương lai? Hồn rời khỏi xác? Lang thang khắp nơi? Là cô có thể đi du lịch miễn phí khắp nơi đấy!
“Mẹ già, mẹ có cách gì để giúp anh ấy không?”, Diệu Diệu ngập tràn hy vọng.
“Không giúp! Đây là báo ứng nhân quả, không thể giúp!”, bà Diệu từ chối ngay, “Hơn nữa ngoài sức khỏe kém một chút, vận mệnh không tốt, thì tạm thời cậu ta sẽ không có nguy hiểm gì khác”, tương lai thì chưa biết chắc.
“Mẹ…”, Diệu Diệu biết nếu mẹ quả quyết như thế thì chắc chắn chẳng còn hy vọng, nhưng cô vẫn không từ bỏ, van nài mãi.
Chỉ vì, nụ cười trên khóe môi người ấy ấm áp đến vậy, cô muốn mãi mãi giữ lấy, không muốn nghe đến hai chữ “tạm thời”.
Mẹ thở dài, “Diệu Diệu, con đừng ngốc nữa, chẳng phải con nói bạn con rất giàu à? Người giàu rất tính toán đến vận mệnh, nhà cậu ta có lẽ đã tìm đại sư đoán mệnh từ lâu rồi.”