Đài Loan rất lợi hại được một phú hộ mời đến Ôn Châu, rất nhiều người đều tìm đến ông ta để bói toán, đoán số!”
“Thế chẳng phải có người giành bát cơm của mẹ hay sao?”, biết rõ mẹ đang chuyển đề tài, Diệu Diệu cũng không tiện ép buộc.
“Đại sư đẳng cấp như vậy sẽ không ở mãi chỗ nhỏ bé này”, đối với chuyện bát cơm bị uy hiếp, bà Diệu không hề quan tâm, bà chỉ quan tâm đến trọng tâm bà sắp nói ra, “Vì hai hồn phách của con, mẹ cũng đã bỏ ra một số tiền lớn, thỉnh giáo cao nhân rồi!”
Diệu Diệu ú ớ.
Đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, mẹ cũng cảm thấy mất mặt quá, đúng không?!
“Diệu Diệu, hai phách của con đã có cách rồi!”, bà Diệu rất hưng phấn.
Hồn rời khỏi xác thì mẹ có thể dùng phép triệu hồi, nhưng hai phách của cô đã bị ma dữ nuốt sạch, không thể có cách nào khác nữa.
“Ồ, có cách gì ạ?”, cô đã hoàn toàn từ bỏ, sở dĩ còn muốn nghe là vì để mẹ vui mà thôi.
“Rượu hợp hoan trong tiệc cưới, đồng tử tinh[1] của dương nam, nước mắt hối hận của âm nam, và cả tái chuyển thế của bạch hổ”, mẹ nói mà nước bọt văng tung tóe, “Ba cái trước thì chỉ cần con lấy được một thứ là hòa phách bắt đầu xuất hiện trở lại, ba thứ có đủ thì hòa phách sẽ quay về với cơ thể, còn về bạch hổ thì phải do chuyển thế trong cái thai của con, rất khó…”, bà Diệu cũng tự nhận lực phách này có lẽ không còn hy vọng.
[1] Đồng tử tinh: tinh trùng của người đàn ông.
Nhưng đầu óc của Diệu Diệu hoàn toàn trống rỗng.
“Mẹ… mẹ già, điều điều điều… thứ hai là gì?..”, cô bị dọa chết khiếp, thật sự chết khiếp, tới nỗi, đoạn sau không nghe gì nữa.
“Đồng tử tinh của dương nam!”, mẹ tỉnh bơ, tiếp tục hứng chí nói, “Cái hòa phách này, nhất định phải tìm lại! Rượu hợp hoan trong tiệc cưới, mẹ chuẩn bị cho A Vu tìm vợ, dù sao nó ngày nào cũng đòi hỏi. Còn về đồng tử tinh của dương nam thì mẹ nghĩ rồi, dù sao gần con cũng có một dương nam mà, hơn nữa mẹ đã xem, vẫn còn là một đồng tử. Con cứ tìm vài bộ phim A để khiêu khích cậu ta, sau đó giả vờ giúp cậu ta dọn phòng, liền có thể thu được thứ đó! Chiêu này mà không được nữa thì đích thân con ra tay, chủ động dụ dỗ cậu ta, dùng tay hay gì cũng được, dù sao nhất định cũng phải tìm cách có được thứ đó…”
Người không mắc bệnh sạch sẽ như cô mà cũng muốn ói.
Lấy “đồng tử tinh” của Bạch Lập Nhân, mẹ ơi, cho người chém cô đi, hoặc để ma bắt cô đi cho xong!
“Còn về nước mắt hối hận của âm nam thì chẳng phải bạn con vừa trùng hợp là âm nam đó thôi? Sử dụng bạo lực, đánh cậu ta đến mức hối hận vì đã quen con, rơi nước mắt là được”, mẹ kiến nghị.
“Mẹ già à, khuya khoắt rồi, thực ra mẹ đang đùa phải không?!”, cô vô cùng nghi ngờ rằng, đây chính là thói quen thức dậy biến thái của mẹ.
“Mẹ nói thật đấy, mày nhất định phải không sợ thua thiệt, nghĩ ra cách dụ dỗ Bạch Lập Nhân kia, đó mới là quan trọng…”, bà Diệu la oai oái.
“Mẹ già, mẹ buồn ngủ rồi, buồn ngủ tới mức thần kinh bất thường, nói năng lung tung.”
Diệu Diệu rất quả quyết, cúp máy.
***
Lúc định tắm rửa rồi đi ngủ, Diệu Diệu mới bực bội nhớ ra, cô đã quên bẵng quy định mười phút với Bạch Lập Nhân.
Cúi xuống, Diệu Diệu ngửi ngửi cánh tay mình.
Mùi thuốc lá nồng nặc! Đều bị mấy ông quan lớn thuốc lá không rời khỏi tay kia hun cho toàn thân hôi hám thế này đây.
Không biết ban nãy Tiết Khiêm Quân có ngửi thấy mùi này trên người cô không? Trời ơi, sao anh lại có thể tỏ ra như không có chuyện gì được nhỉ?
Diệu Diệu buồn bực ngồi trong phòng, thầm đoán chắc mình tối này nhất định sẽ hôi hám đến chết.
Cắn môi, cô thử nắm tay gõ gõ tường phòng mình.
Lực không mạnh, cô gõ ba lần rồi bỏ cuộc.
Tên kia chắc chắn đã ngủ rồi.
Cô vẫn biết thân biết phận, thôi thì rửa qua loa vậy.
Diệu Diệu đang định cầm đồ ngủ đến nhà tắm thì chuông cửa vang lên trong đêm khuya tĩnh mịch.
Cô vội ra mở cửa, “Bạch Lập Nhân, cậu chưa ngủ à?”
Bạch Lập Nhân mặc áo ngủ, mắt mơ màng, trán hơi nhăn lại, ánh mắt có phần đờ đẫn, bước vào nhà cô.
“Ừ”, anh mơ màng đáp.
“Chẳng phải mỗi tối tầm mười một giờ cậu đều đi ngủ sao?”, vì anh tự động gõ cửa, Diệu Diệu bỗng thấy rất vui vẻ.
Thời gian nghỉ ngơi, làm việc của anh cứ gọi là rất đều đặn.
“Ngủ rồi, nghe tiếng lại dậy”, đầu óc thường ngày cực kỳ tỉnh táo của Bạch Lập Nhân bây giờ đang đờ đẫn, toàn thân như lâm vào trạng thái mộng du, anh không hề nhìn cô, rúc vào sofa phòng khách, nhắm mắt xoay nghiêng người.
“Xem như hôm nay cậu giữ lời!”, Diệu Diệu mím môi cười, vội đi vào nhà tắm.
…
“Bé, chúng ta đi!”, trên vai vẫn có cảm giác đau nhói phảng phất, anh nắm tay em gái.
“Anh ơi, đi đâu?”, em gái liếm kẹo đường, ngây thơ hỏi anh.
Anh sa sầm mặt, quỳ xuống trước cô bé, giữ đôi vai của cô em nghịch ngợm lại, “Bé, em nghe anh nói, mẹ đã đồng ý ly dị, gia đình của chúng ta tan vỡ rồi, chúng ta không cần thiết phải ở lại nữa!”
Sở dĩ đồng ý ly hôn là quyết định của anh và mẹ sau nhiều lần bàn bạc.
Mẹ vốn yếu đuối, không còn chịu nổi bạo lực gia đình của gã đàn ông kia, và những lời chửi mắng, sỉ nhục của “con hồ ly tinh” đó nữa.
“Anh ơi, anh định dắt em đi đâu? Đi mua kẹo đường sao?”, cô em ngốc nghếch hỏi.
Cô bé nhỏ như thế, thực ra không hiểu lắm thế nào là ly hôn, thế nào là gia đình tan vỡ.
“Anh được giao cho mẹ nuôi, bé do bố nuôi, nhưng anh và mẹ sẽ không bỏ lại bé đâu!”, anh quyết định lén dẫn em gái đi.
Vì quyền nuôi dưỡng anh, mẹ từ bỏ tất cả, đã trắng tay hoàn toàn.
Nếu không có em gái, anh biết trong lòng mẹ nhất định sẽ luôn chôn giấu giọt nước mắt ấy.
Một gia đình, dù nghèo khổ thế nào, nhất định phải ở bên nhau.
“Ồ”, bé gái không hiểu, nhưng vẫn giơ tay ra cho anh bế.
Đang lúc anh định bế em gái lên thì…
“Bé ơi”, ở đầu cầu thang, vẳng đến tiếng gọi dịu dàng, thân mật.
Khóe môi Tiết Khiêm Quân nở nụ cười dịu dàng, nhìn chăm chú hai anh em.
“Anh hai!”, bé hứng chí gọi to.
“Bé xuống nào, xem anh hai mang cho em cái gì này”, Tiết Khiêm Quân nhướng môi, vẫy vẫy tay với cô bé.
Trong tay Tiết Khiêm Quân có một con búp bê Barbie rất đẹp, và một hộp chocolate rất to.
Cô bé trong lòng anh ra sức giằng ra, “Búp bê, chocolate, bé muốn!”
Anh bắt đầu không giữ được cô em đang giãy dụa, cơ thể cô bé tuột xuống.
“Em lại đây!”, Tiết Khiêm Quân cười, dụ dỗ.
Cô bé đẩy anh ra, chạy đến chỗ Tiết Khiêm Quân.
“Bé ngoan quá”, Tiết Khiêm Quân dịu dàng vuốt tóc em gái, ngón tay mở gói giấy của hộp chocolate, đút kẹo cho em gái ăn.
Cô bé ôm búp bê, nũng nịu dựa vào lòng anh hai.
“Tiết Khiêm Quân, anh trả lại em gái cho tôi!”, anh nổi giận.
Giận đồ tiểu nhân ti tiện Tiết Khiêm Quân, càng giận cô em không hiểu chuyện “bán nước”.
Nhưng, Tiết Khiêm Quân hình như không nghe thấy tiếng gầm giận dữ đó, vẫn cười tươi, dịu dàng lấy khăn giấy lau vết dơ của chocolate bên mép cô bé.
“Bé à, anh hai ngày mai sẽ mua chocolate cho em ăn, sẽ dẫn em đi thảo cầm viên chơi, được không?”, Tiết Khiêm Quân cười, nhìn em gái.
“Vâng vâng vâng!”, cô bé vội gật đầu.
“Con ỉn này! Răng sắp hư hết rồi mà còn ăn kẹo!”, anh tức điên, túm lấy cánh tay em gái.
Vì anh không kiềm chế được sức mạnh nên em gái đau quá gào khóc, “Anh hư, anh hư quá!” Anh hư quá, không mắng nó là ỉn, thì cũng chê nó dơ bẩn, không giống anh hai, rất dịu dàng rất hòa nhã, không chỉ giúp em gái lau miệng, còn thường xuyên mua kẹo cho nó ăn!
“Buông nó ra, nó có quyền lựa chọn”, Tiết Khiêm Quân vẫn nở nụ cười, nhìn anh, “Nó thích ăn kẹo, chẳng phải sao?” Giống như em bé thích anh hai là anh ta, không thích người anh ruột kia.
“Đồ tiểu nhân bỉ ổi, anh không hề xem nó là em gái, mà nó chỉ là công cụ cho anh lợi dụng thôi!”
Anh lao tới định đánh Tiết Khiêm Quân.
“Lại định dùng vũ lực để giải quyết vấn đề à?”, trong đáy mắt tươi cười của Tiết Khiêm Quân thoáng qua vẻ giễu cợt, “Cậu quên lần trước vì đánh tôi mà bị bố dần cho gần chết hả?”
Anh nhớ, anh càng nhớ, ả “hồ ly tinh” kia khóc thảm đến đâu, nói anh không chỉ ngạo mạn kiêu căng, xem thường mẹ con ả, thậm chí còn khinh bỉ, bắt nạt bọn họ.
Trong ngôi nhà này, anh và mẹ sắp bị mẹ con bọn họ hàm oan đến chết rồi!
“Tôi biết cậu rất giỏi đánh nhau, nhưng nhớ lấy, manh động là ma quỷ”, thấy anh ‘tiến bộ’, ngừng nắm đấm, khóe môi Tiết Khiêm Quân động đậy, lại nhếch lên.
Đúng! Mẹ hiện giờ vẫn đang chờ anh ở cửa, anh không thể manh động.
Trước mặt anh, Tiết Khiêm Quân quỳ xuống trước em gái, khóe môi nở nụ cười khó hiểu, “Bé, em thích mẹ hai, anh hai không?” Anh ta vừa hỏi, vừa cố ý cười và nhìn Bạch Lập Nhân.
Cô bé gật đầu, đáp ngay, “Thích ạ!”
Cô bé hơn một tuổi đã có hai bà mẹ, trong thời gian lớn lên, bố cố tình tách mẹ con họ ra, ngược lại ả hồ ly tinh kia ra sức lấy lòng nó, dẫn đến cô bé không phân biệt được.
“Vậy em thích anh hai hơn, hay anh ruột hơn?”, anh ta lại hỏi.
“Thích anh hai hơn”, cô bé trả lời to.
Ban nãy anh mắng cô là ỉn, cô còn lâu mới thích anh!
“Vậy bé mãi mãi ở cạnh anh hai, đừng quan tâm tới mẹ và anh kia nữa, được không?” nụ cười Tiết Khiêm Quân càng đậm.
“Vâng ạ!”, cô bé ra sức gật đầu, “Nghe lời anh hai, không quan tâm anh trai nữa!” Bé giận anh trai! Anh trai đáng ghét!
Vì câu trả lời của cô bé mà trái tim Bạch Lập Nhân lạnh ngắt.
“Cậu nghe sự lựa chọn của bé rồi chứ?!”, một nụ cười nở ra trên khóe môi Tiết Khiêm Quân.
…
Diệu Diệu tắm xong bước ra khỏi phòng tắm, phát hiện Bạch Lập Nhân đã nằm ngủ thiếp đi trên sofa.
“Này”, cô đẩy đẩy anh, nhận ra anh không hề có phản ứng.
Hơn nữa, thần thái anh trong lúc ngủ vẫn rất tao nhã, cao quý đến phát ghét.
“Này!”, lại giơ tay đẩy đẩy tay anh, phát hiện ra lòng bàn tay anh đầy mồ hôi lạnh.
Đang mơ thấy ác mộng?
Đáng đời! Diệu Diệu xấu xa không muốn gọi anh dậy.
Cô vào phòng ngủ, mang chăn gối ra, đắp lên cho anh, vứt anh ở lại trên sofa.