quả thật đã tập luyện cho tay phải của con gái trở nên linh hoạt hơn.
“Để con cắt xong rồi về.” Anh vẫn kiên quyết nhưng giọng nói đã dịu đi rất nhiều.
Không được quá nuông chiều con.
“Ừm, được.” Cô gật đầu, nghe anh hết.
Thấy không còn thần hộ mệnh nữa, Tiểu Quất Tử đành tủi thân nước mắt ngắn dài quay lại sô pha tiếp tục cắt cắt dán dán đống giấy lộn xộn.
Cô yên lặng đứng phía sau Phi Phàm xem thằng bé làm bài tập một lát.
Phi Phàm năm nay đã lên lớp bốn, chữ viết ngay ngắn lại rất đẹp, toán và tiếng anh cũng rất tốt.
Học sinh tiểu học bây giờ học toán quá cao siêu, cô nhìn một hồi rồi hỏi, “Ngạn Thâm, bài tập của Phi Phàm đều là do anh dạy?”
“Ừm.” Anh vừa xem tài liệu, vừa phân tâm.
“Mấy đề toán này giải thế nào? Em đều quên sạch rồi.” Cô cầm sách chỉ cho anh xem.
Kiến thức của cô đã trả lại hết cho thầy cô giáo từ lâu rồi.
“Mấy đề này chỉ cần dùng mấy phương trình là có thể giải ra ngay, anh giải cho em xem…” Anh lấy ra một tờ giấy trắng giải từng bước cho cô xem.
Cảm giác này rất kỳ diệu.
Rõ ràng là không đứng cạnh nhau, rõ ràng là đề tài câu chuyện rất nghiêm túc nhưng lại cảm thấy hai người rất thân mật.
Rất nhiều lúc, không bỏ qua những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, cảm giác đó thậm chí còn thân mật hơn cả khi họ lên giường với nhau.
Một tháng vài lần cô sang ngủ phòng anh, để thỏa mãn dục vọng cho nhau.
“Ngạn Thâm, dạo này hình như anh tiếp khách hơi nhiều đúng không?” Không khí bây giờ rất tốt, cô không nén được nhân lúc anh thư giãn, buột miệng hỏi anh.
“Cũng khá.” Anh không để ý lắm.
Dạo này anh về nhà rất muộn, cô ở nhà bên cạnh nên rất rõ.
“Tòa soạn…” Cô vốn định hỏi tình hình tòa soạn nhưng nghĩ không có tư cách để hỏi nên lập tức gượng gạo chuyển đề tài, “Ngạn Thâm, em có rất nhiều tiền nhàn rỗi không dùng đến…”
Anh nhìn cô, không hiểu cô muốn ám chỉ điều gì.
“Em có thể cho anh mượn, dù gì tiền để trong ngân hàng cũng mất giá mà thôi.” Cô cười với anh, phát hiện khóe môi anh đông cứng lại, vội vàng thanh minh, “Nếu anh ngại, có thể tính lãi cho em!”
Như thế cũng đủ rõ ràng rồi chứ?
“Vốn lưu động của anh không có vấn đề gì.” Anh bình thản từ chối.
Lòng cô chùng xuống, nhưng vẫn khiên cưỡng cười.
Đột nhiên, anh nhìn cô, “Hôm nay em đi đâu vậy?”
Vì khoảng cách quá gần, loáng thoáng ngửi thấy mùi trên cơ thể cô, mùi nước hoa tươi mát, anh nhíu mày.
Hôm nay cô mặc chiếc đầm màu đỏ đậm làm tôn thêm làn da trắng ngần, mái tóc dài thả hờ hững trên vai, tim anh thắt lại.
“Đến phỏng vấn ở một nhà hàng cao cấp.” Cô trả lời.
Cao cấp? Cao cấp đến mức độ nào? Có cần phải ăn mặc đẹp như vậy không?
Nhíu mày, nín thở, anh im lặng.
“Nhà hàng đó thức ăn rất ngon, lần sau chúng ta dẫn Phi Phàm và Tiểu Quất Tử cùng đi nhé.” Cô cười, cố ý phớt lờ cảm giác không thoải mái trong lòng lúc nãy.
“Ừm, được.”
Anh gật đầu, một câu nói của cô làm trái tim anh ấm áp trở lại.
Kéo một chiếc ghế lại, anh theo thói quen nhường cho cô một nửa bàn làm việc của mình.
Thời gian làm việc của cô khá tự do, nhưng để kịp giao bài thì không thể lơ là.
Anh nhìn cô viết bài.
“Cảm giác hạnh phúc? Có cần phải khoa trương vậy không?” Anh tỏ ra nghi ngờ.
“Anh biết không, đầu bếp chính đó không hề xuất thân là một đầu bếp chuyên nghiệp, nhưng ông ta nấu ăn rất tuyệt, làm cho người khác có cảm giác ấm áp đến tận tim gan.” Cô cười nói, “Em không thích những món ăn tinh tế nhưng nguội lạnh cho lắm.”
Anh nhìn cô.
Anh phát hiện, cô quả thật ngày càng xinh đẹp.
Dạo này hình như có người làm mai mối cho cô.
“Ngạn Thâm, thức ăn có thể đem đến cho con người cảm giác hạnh phúc, là có thật.” Cô nói vô cùng nghiêm túc.
Là có thật.
“Tối nay tiếp khách anh sẽ phải uống rượu, em có rỗi thì sang nhà anh, chăm sóc anh được không?!” Đột nhiên, anh lên tiếng.
Mặt cô bỗng đỏ gay.
Cô hiểu ý nghĩa của từ “chăm sóc” đó.
Đây chính là câu trả lời.
Anh thở phào, xem ra, “người đó” vẫn chưa xuất hiện.
Họ đã giao ước, nếu cả đời không xuất hiện “người đó” thì đến già họ vẫn sẽ sống như bây giờ.
“Phi Phàm, tối nay sang chăm sóc Tiểu Quất Tử nhé.” Anh dặn dò.
“Dạ.” Phi Phàm đã quen, nên gật đầu.
Thế giới của người lớn, nó không hiểu, nhưng mỗi tháng cha sẽ uống rượu một hai lần, mẹ sẽ sang chăm sóc cha.
……
Tám giờ rưỡi, cô tỉnh dậy, phần giường bên cạnh đã lạnh từ lúc nào.
Qua chỗ con gái hay là đi làm rồi?
Hôm nay là thứ Bảy, anh làm ông chủ còn vất vả gấp mấy lần nhân viên.
Cô lấy quần áo để sẵn ở một bên gường mặc vào.
“Niềm vui” thuộc về phái nữ, là anh đã dạy cô thưởng thức.
Chân hơi rã rời, hậu quả của một đêm phóng túng, anh thật là biết thỏa mãn dục vọng của cô.
Chỉ là, cô rất thường hối hận, có phải lúc mới bắt đầu cô không nên gật đầu không? Lấy mối quan hệ này để ràng buộc đối phương có phải là rất ngốc nghếch không?
Kéo lê cơ thể lừ đừ, tận dụng ngày nghỉ, cô bắt đầu giúp anh dọn dẹp.
Nhà của anh không lớn, chỉ chừng bảy tám chục mét vuông, dọn dẹp rất nhanh.
Cô chuẩn bị giặt quần áo dơ cho anh, phân loại, áo màu tối để sang một bên, áo màu sáng đợi chút nữa sẽ giặt, cô giở chiếc áo sơ mi trắng hôm qua anh mặc ra.
Cả người cô đông cứng lại.
Một vết son môi.
Một vết son còn mới hằn trên vai áo trái của anh.
Miết chặt chiếc áo, cả người cô bắt đầu run lên.
Thật ra tối qua, lúc anh về, cô đã cảm thấy có gì đó không bình thường, trên thân người cao lớn, quen thuộc đó có một mùi hương rất lạ.
Chỉ là lúc anh về cô đã nằm trong phòng anh, thế là, quần áo vứt lung tung, lại thêm có chút men rượu, anh không thể đợi thêm một giây nào nữa.
Lúc đó cô chẳng kịp nghĩ ngợi gì cả.
Cô cứ đi đi lại lại trong nhà, không dừng lại được, rất nhanh, cô phát hiện, mình đang rất tức giận, rất muốn khóc.
Buổi tiếp khách tối qua là ở trong quán rượu?
Anh mở cửa bước vào nhà, tay bê bữa sáng, vẫy tay với cô, “Em cũng lại đây ăn một chút đi, Tiểu Quất Tử và Phi Phàm đã ăn rồi.”
Cô vò chặt áo anh, xông đến trước mặt anh, hai mắt đỏ hoe, nước mắt như chực trào ra.
Anh ngước mắt lên, nhìn cô, cảm thấy có gì đó không ổn.
Mới sáng sớm mà đã xem phim rồi à?
Cô hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng ngồi xuống trước mặt anh, sau đó, giả vờ như “vô tình” hỏi, “Tối qua, anh ăn ở đâu?”
“Không ăn, chỉ cùng mấy ông sếp đi thẳng vào hội sở tư nhân.” Anh rót sữa đậu nành ra, mỗi người một ly, sau đó bày quẩy và bánh bao ra trước mặt cô.
“Các anh…có phải…” Cô thận trọng hỏi, “Tìm tiếp viên đúng không?”
Anh đang lấy đũa ra bỗng khựng lại, “Ừ.”
Ừ.
Anh đã thừa nhận!!!
“Anh không gọi tiếp viên như họ chứ?” Cô cố gắng níu kéo tia hy vọng cuối cùng, mắt chớp chớp, khẽ giọng hỏi.
Nhất định là cô hiểu lầm rồi.
Anh gắp bánh bao, chấm nước tương, rồi bình thản nói, “Có. Ai cũng có nhu cầu, anh không thể cứ giả vờ thanh cao.” Anh cũng có một tiếp viên ngồi cùng.
Cô đứng phắt dậy, đi thẳng ra cửa.
Anh kinh ngạc, “Không ăn sáng à?”
“Rầm” một tiếng, cô không thèm để ý đến anh, đóng mạnh cửa.
Anh ngớ ra.
Tính cô rất dịu dàng, rất ít khi nổi nóng như vậy.
Anh đứng dậy đuổi theo, mở cửa, phát hiện cửa nhà bên cạnh đã khóa chặt.
Anh có chìa khóa, mấy năm nay, khi cần anh cũng bắt đầu chủ động mở cửa.
Nhưng, vặn chìa khóa, anh mới phát hiện, cửa đã bị khóa trong.
Rốt cuộc là chuyện gì thế nhỉ? Anh vừa nãy còn chưa nói xong mà.
“Thẩm Chức Tâm, em ra đây!”
Anh đập cửa rất lâu, nhưng mặc cho anh gọi thế nào, cũng giống như ném viên đá xuống đại dương.
Dạo này là thời khắc quyết định, anh xem đồng hồ, anh đã hẹn với một nhà quảng cáo rất quan trọng, không kịp rồi.
Anh ra ấn thang máy, nhìn phía trên thùng rác trước cửa có chiếc áo sơ mi trắng rất quen thuộc.
Là của anh.
Chiếc áo này anh vừa mua chưa lâu, chưa cần phải vứt đi.
Anh nhìn thấy vệt màu đỏ khả nghi trên áo.
Anh nhặt chiếc áo lên, quả nhiên nhìn thấy một vết son môi.
Bị dính lúc nào thế nhỉ? Anh nhíu mày.
Tối qua, cô tiếp viên được “phân công” ngồi cạnh anh, lúc vừa bắt đầu rất đon đả, nhiệt tình, sau khi bị anh nói lạnh lùng vài câu, mới an phận ngồi im bên cạnh.
Rõ ràng là Chức Tâm đã hiểu lầm rồi.
Đợi cô bớt giận, anh sẽ giải thích với cô sau.
Anh không có nhiều thời gian để nghĩ ngợi.
…….
Cả ngày, tinh thần anh bất định, cứ nghĩ mãi không biết phản ứng này của cô là có ý gì?
Chỉ thuần túy là giận dữ, sợ anh ra ngoài trăng gió mang bệnh về nhà cho cô ư? Dù gì, bây giờ mỗi lần quan hệ, vì không muốn dùng cũng không cần thiết phải dùng nên anh chẳng khi nào dùng bao.
Hay là…cô đang ghen?
Anh thừa nhận, trong mối tình này anh quá suy tính thiệt hơn, quá vội vàng thì sợ dọa cô chạy mất, lại càng sợ đến ngay cả không khí gia đình hòa thuận như bây giờ cũng giữ không được.
Đến anh cũng không dám tin, họ đã sống như thế được bốn năm.
Nhưng, anh ít nhất cũng trân trọng cuộc sống hiện tại, cô và Tiểu Quất Tử đều ở bên cạnh anh.
Buổi tối, anh về nhà, phát hiện chỉ có hai đứa con đang ở nhà.
“Mẹ có hẹn rồi.” Phi Phàm nói với anh.
Hẹn?
“Còn nữa…chỉ có cơm của con với Tiểu Quất Tử thôi…” Không nấu phần của cha, suýt chút nữa đến cả bát đũa của anh cũng vứt ra ngoài rồi.
Anh kinh ngạc.
“Hẹn gì vậy?” Anh hỏi Phi Phàm.
“Dì Phi Phi nói trong điện thoại là muốn tìm cha cho Tiểu Quất Tử.” Tiểu Quất Tử ngồi một bên xen vào, còn nghi hoặc hỏi, “Nhưng, cha không phải là đang ở đây sao?” Tiểu Quất Tử có cha rồi sao còn tìm cha cho Tiểu Quất Tử làm gì?
Mặt anh biến sắc.
Dạo này, cô rất chăm chỉ đi xem mắt.
Có suy nghĩ khác đối với cuộc sống rồi sao?
“Mẹ giận, cha không có cơm ăn, Tiểu Quất Tử ăn cùng với anh Phi Phàm.” Con gái nhường bát cơm của mình cho cha, mình và anh Phi Phàm ăn chung một bát.
Nhìn sự chu đáo của con gái, anh xoa nhẹ đầu con.
………
Đợi cô đến mười giờ tối.
Tâm trạng chờ đợi thật chẳng dễ chịu chút nào.
Anh đang chịu sự giày vò.
Giống hệt như hôm cô ăn mặc lộng lẫy tham gia vũ hội.
Điếu thuốc cháy trên tay anh, đến ngay cả anh cũng không biết, mình bắt đầu tập hút thuốc từ lúc nào.
Lúc tâm trạng phiền muộn, anh luôn muốn hút vài điếu để giữ bình tĩnh.
Dưới lầu, có tiếng xe dừng lại, một bóng dáng quen thuộc liêu xiêu mở cửa xe.
Thậm chí không đợi được thang máy chậm chạp, anh chạy hai ba bậc phóng xuống lầu.
“Hôm nay rất vui, không mời tôi lên nhà sao?” Người đàn ông đeo kính gọng vàng, mỉm cười hỏi cô.
“Không cần đâu.” Cả hai giọng nói cùng đồng thanh.
Một là của cô, còn giọng còn lại là của anh vừa kịp xuống tới nơi.
Cô quay đầu nhìn anh đột ngột xuất hiện, vì men rượu, mắt cô có chút bấn loạn.